Đấu Thần

Chương 556: Thỉnh Cầu Của Vô Song




Đúng lúc Cung Vô Song mời Lý Dật giúp mình làm một chuyện, trên mặt cô ta hiện ra một thần thái khác thường, trong thần thái này lại như có một phần kiên quyết.

Lý Dật nhìn vẻ mặt này dĩ nhiên vô cùng khó chịu, thản nhiên nói:

- Cung tỷ tỷ nói trước xem, rốt cuộc là thỉnh cầu gì?

Cung Vô Song cười nói:

- Quả nhiên không thấy thỏ không thả chim ưng. Lý Dật ngươi yên tâm, chuyện Cung tỷ tỷ muốn ngươi giúp, đối với người khác khó như lên trời, đối với ngươi bây giờ mà nói dễ như trở bàn tay!

- Tỷ nói ra trước đã!

- Thắng hai trận tranh tài phía sau, làm phò mã của ta!

Đây là thỉnh cầu gì chứ! Lý Dật tùy tiện ngồi xuống giường, cười rất vô sỉ:

- Chuyện này còn cần Cung tỷ tỷ thỉnh cầu, hiện tại ta có thể nói, chức phò mã này ta đã định rồi!

- Vậy thì tốt! Chỉ có điều chức phò mã này của ngươi chỉ là hữu danh vô thực.

Cung Vô Song cũng cười rất rạng rỡ, vừa sáng lạn lại vừa quyến rũ, bao phần cả ý vị nịnh bợ bên trong.

- Cái gì gọi là hữu danh vô thực?

Lý Dật lúc này mới phản ứng, thì ra thỉnh cầu thật sự vẫn còn ở phía sau.

- Hữu danh vô thực, ý nghĩa chính là, người ở bên ngoài nhìn vào, ta là công chúa, ngươi là phò mã, nhưng giữa ta và ngươi không thể có chuyện vợ chồng thật sự! Cái này là thỉnh cầu của tỷ tỷ, Lý Dật, ngươi có thể đáp ứng không?

Lý Dật có thể đáp ứng mới lạ!

Lý Dật ngẩn người hỏi ngược lại:

- Đây là ý tứ của ngươi, hay là ý tứ của hoàng đế bệ hạ?

- Là ý của Cung Vô Song! Không quan hệ đến phụ hoàng!

- Cho ta một cái lý do! Chẳng lẽ Lý Dật ta như vậy mà không lọt mắt Cung tỷ tỷ sao?

Dù nói thế nào, hiện tại Lý Dật ở Thiên Phong đế quốc cũng được xem là một nhân vật lừng lẫy, luận về tướng mạo, mặc dù không tính là vô cùng đẹp trai, nhưng cũng rất sáng sủa. Luận về khí chất, bản thân là người của hai thế giới, mị lực nam tử siêu nhiên mà thành thục của hắn có mấy người có thể địch nổi? Lời này cũng không phải nói lung tung, hắn muốn có loại mỹ nữ như Lý Băng, Lý Na Na, Thanh Vũ, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

- Bởi vì trong lòng Cung tỷ tỷ đã có người khác, không thể có nam tử khác được!

Câu nói nhẹ nhàng này như một đòn cảnh tỉnh, Lý Dật thiếu chút nữa phát điên. Nguyên nhân khác nói không chừng Lý Dật còn có thể hiểu được, nhưng lý do này....Mẹ kiếp, Cung Vô Song, ngươi cũng quá độc ác, định để Lý Dật ta đội cái sừng trên đầu cả đời sao? Lời nói đùa này cũng thật quá mức.

Trong nội tâm đã oán hận tới cực điểm, nhưng trên mặt Lý Dật ngược lại rất bình tĩnh:

- Cung tỷ tỷ, nói vậy là sao?

Cung Vô Song làm sao đoán được suy nghĩ trong lòng Lý Dật, còn tưởng rằng Lý Dật biết tâm hồn thiếu nữ của mình đã có người khác, đã có ý buông tha, vì vậy xúc động nói:

- Không dối gạt Lý Dật đệ đệ, việc này nhắc tới cũng là duyên phận. Ngày ấy trên đường từ Lý gia Vạn Triều ngươi quay về đế đô, Cung Vô Song từng gặp một dong binh đoàn, đoàn trưởng dong binh này vô cùng gan dạ, cho dù ta lộ ra thân phận công chúa Thiên Phong cũng không muốn dừng tay. Vì vậy vẫn quyết động thủ, nhân số dong binh đoàn tuy chỉ có 50- 60 người, nhưng cường giả cũng không ít, chí ít có mười mấy Đấu Vương. Ta cũng vì mới lên Đấu Hoàng nên kiêu ngạo, hận những người này vô sỉ, một lòng muốn cả đoàn hắn bị diệt. Không ngờ dong binh đoàn này cũng có chút thủ đoạn, mấy gã Đấu Vương kết xuất một trận pháp, vây khốn ta bên trong.

Nói đến đây, Cung Vô Song lộ vẻ mặt hoảng sợ, có lẽ tình thế ngày đó chắc hẳn vô cùng hung hiểm. Với tâm tính của Cung Vô Song, nếu rơi vào trong tay dong binh đoàn, hậu quả cũng không cần nói rõ.

- Ta tự biết chạy trời không khỏi nắng, đang chuẩn bị dùng hết một tia Đấu Khí cuối cùng tự nổ kinh mạch, đã thấy giữa không trung một thiếu niên Đấu Hoàng bay vút đến.

Trong đáy lòng Lý Dật lập tức tuôn ra lòng ghen tuông vô hạn, thiếu niên Đấu Hoàng này tới thật đúng lúc, tại sao anh hùng cứu mỹ nhân lại không phải là mình?

- Một hồi ác chiến, dong binh đoàn tử thương hơn phân nửa, người còn lại sợ hãi bỏ chạy. Thiếu niên Đấu Hoàng này tên là Quân Nhất Tiếu, lúc đó trùng hợp đi ngang qua, thấy ta bị người ta vây khốn, đại nghĩa ra tay.

- Được rồi, được rồi, không cần phải nói nữa!

Lý Dật phất tay, vẻ mặt xanh xao, tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân sau đó hai bên phát sinh tình cảm, hẹn ước suốt đời này, trong phim ảnh trên ti vi kiếp trước thật sự nhiều lắm. Lý Dật hơi trầm ngâm nói:

- Nếu Quân Nhất Tiếu là Đấu Hoàng có thực lực, lại hâm mộ ngươi, vì sao không tham gia giải thi đấu tuyển chọn phò mã này?

Cung Vô Song cười khổ nói:

- Tham gia giải thi đấu tuyển chọn phò mã phải là người của Thiên Phong đế quốc ta, Quân Nhất Tiếu lại đến từ Xuất Vân đế quốc.

- Quân Nhất Tiếu ở trong cung sao? Ta thật sự muốn gặp hắn!

- Bình thường hắn ở quán trọ Thiên Thần, lúc này có lẽ đang ở trong cung xem so tài. Ta sai người đi tìm hắn!

Cung Vô Song kêu một thị nữ đến, phân phó vài câu, thị nữ kia vội vàng đi ra.

- Lý Dật, nam tử xuất sắc như ngươi, không lo không tìm thấy nữ tử xinh đẹp vô song. Xem mối quan hệ của chúng ta, ta cũng sẽ giúp đỡ Lý gia, xin đáp ứng thỉnh cầu này của Vô Song, làm một phò mã hữu danh vô thực. Ta cũng sẽ không khiến ngươi khó xử, sau khi kết thúc giải thi đấu định ra hôn ước, ta sẽ tới học viện La Lan. Như vậy sẽ bảo vệ được huyết mạch hoàng tộc Cung thị, Lý Minh cũng có lợi ích lớn lao, Lý Dật ngươi cũng sẽ không xấu hổ.

Những lời như vậy xuất phát từ mỹ nữ tai họa Cung Vô Song, người bình thường chỉ sợ sớm đã gật đầu như gà mổ thóc đồng ý. Nhưng Lý Dật chỉ cảm giác đau rát lồng ngực. Mình phải dốc sức liều mạng hoặc sống hoặc chết trên sân thi đấu, không ngờ sớm có người ở chùa ăn lộc Phật. Mình phải làm phò mã hữu danh vô thực, đừng nói Cung Vô Song tuyệt sắc như thế, chính là một công chúa bình thường, Lý Dật tuyệt đối cũng không thể nuốt trôi cục hận này xuống miệng.

Muốn giải quyết cục diện rắc rối trước mắt, kỳ thật cũng rất đơn giản. Nếu đã có một Đấu Hoàng không biết sống chết muốn đoạt nữ nhân của mình như vậy, vậy cứ làm cho hắn biến mất hoàn toàn trên thế giới này!

Cho nên trước tiên phải xem xem, thiếu niên Đấu Hoàng của Xuất Vân đế quốc này, rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

- Cung tỷ tỷ, ngươi hẳn là biết rõ cách đối nhân xử thế của Lý Dật ta, kêu ta làm phò mã của một người vợ ngoại tình đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Tuy nhiên bây giờ giải thi đấu còn chưa kết thúc, chuyện còn có thời cơ thay đổi, nếu ta thấy Quân Nhất Tiếu đó thuận mắt, cố ý tác thành, ngược lại có thể cân nhắc thua Thần Mộc trong trận chung kết.

Những lời này của Lý Dật rất hợp lý hợp tình, không có chút nào tiết lộ sát cơ của mình. Chuyện tiêu diệt thiếu niên Đấu Hoàng của Xuất Vân đế quốc, Lý Dật đương nhiên sẽ không ngu xuẩn để Cung Vô Song nhìn ra mánh khóe.

- Như vậy, Cung Vô Song phải tạ ơn Lý Dật các hạ trước rồi!

Ngữ khí khách khí xa lạ này càng khiến Lý Dật tức giận tới cực điểm, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì, Lý Dật đột nhiên hỏi:

- Cung tỷ tỷ, nếu không phải vì Quân Nhất Tiếu đó, tỷ có nguyện ý để Lý Dật làm phò mã không?

Cung Vô Song không hề chuẩn bị tâm lý về vấn đề này, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời:

- Việc đã đến nước này, cũng không còn nếu như, loại giả thiết vô nghĩa như vậy cũng không cần nói.

- Nếu như ta nhất định muốn biết đáp án thì sao?

Dù sao mình đang có việc cầu người, đối mặt với ngữ khí gần như uy hiếp của Lý Dật, Cung Vô Song thở dài:

- Giống như tu tập Đấu Khí, điều này cũng cần cơ duyên, nếu như chúng ta thật sự có cơ duyên, Cung Vô Song cũng không ghét ngươi làm trượng phu của ta!

Có những lời này Lý Dật cũng an tâm, xem ra ấn tượng của mình trong lòng Cung Vô Song cũng không tệ lắm. Còn về cơ duyên, có càng tốt, không có không biết chế tạo ra sao!

Trong lúc nói chuyện, ngoài điện vang lên tiếng bước chân trầm ổn, sau đó một giọng nam tử vang lên:

- Quân Nhất Tiếu bái kiến Thiên Phong công chúa!

- Mời vào!

Chỗ cửa điện, một thân ảnh cao to nhanh chóng tiến đến, người này chỉ khoảng hai mươi, dáng người như ngọc, thanh tú, vẻ mặt chính trực oai nghiêm. Chỉ mới liếc mắt nhìn, đã khiến người khác cảm thấy thấp kém hổ thẹn.

Một anh chàng đẹp mã, thân hình không cần phải nói, chỉ riêng khí chất ưu nhã khi nói năng cũng khiến Lý Dật càng sôi trào ghen tuông! Cái gì là anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng qua là ngụy biện? Nếu như anh hùng cứu người là một Ma Nhị Bính, Lý Dật không tin Cung Vô Song sẽ lấy thân báo đáp!

Lại nhìn Cung Vô Song, Quân Nhất Tiếu vừa đi vào trong điện, trên mặt lập tức hiện ra vẻ khác thường, ánh mắt như dán chặt vào hắn. Thân phận công chúa thì thế nào, rốt cuộc vẫn là loại thiếu nữ hoài xuân, không đủ sức kháng cự với trai đẹp.

- Nhất Tiếu, vị này chính là Lý Dật!

Thân mật như vậy sao? Không phải đã có quan hệ rồi chứ, Lý Dật oán hận nghĩ đến.

- Tại hạ ngưỡng mộ đại danh Lý Dật các hạ đã lâu, mấy ngày nay may mắn quan sát mấy cuộc tranh tài của Lý Dật các hạ, càng khiến tại hạ cảm giác xấu hổ. Mặc dù cùng là cấp bậc Đấu Hoàng, tại hạ chỉ sợ không tiếp nổi một chiêu của Lý Dật các hạ!

Quân Nhất Tiếu ngược lại khách khí vô cùng, không ngừng tâng bốc Lý Dật.

Không tiếp được một chiêu sao? Trong đôi mắt lạnh lùng của Lý Dật chợt lóe lên vẻ nghiêm nghị rồi biến mất. Con người Quân Nhất Tiếu không đơn giản giống như hắn biểu hiện ra ngoài. Trên người hắn, Lý Dật mơ hồ cảm thấy một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm. Cảm giác đối với loại khí tức này không cách nào phân tích, hoàn toàn là dựa vào trực giác, một loại trực giác của cường giả đã trải qua vô số hoàn cảnh sinh tử mới có được.

Tại sao lại có loại trực giác này, chẳng lẽ chỉ vì ác cảm trước đó đối với người trước mặt? Lý Dật nghiêm túc đánh giá đối phương, không sai, gương mặt không tỳ vết, có một loại sát khí hơi quen thuộc. Chẳng qua loại sát khí này cũng chỉ có loại người tài giỏi như Lý Dật mới nhìn ra được.

- Nhất Tiếu huynh quả nhiên là nhất biểu nhân tài, sánh đôi với Cung tỷ tỷ thực là một đôi bích nhân!

Trên mặt Lý Dật vẫn trầm tĩnh, cười nói:

- Đứng chung một chỗ với Nhất Tiếu huynh, Lý Dật cảm giác mình còn không bằng con sâu con kiến. Đi, Nhất Tiếu huynh, trong hoàng cung bất tiện, chúng ta ra ngoài uống vài chén.

- Lý Dật!

Nhìn thấy Lý Dật muốn dẫn Quân Nhất Tiếu ra ngoài, Cung Vô Song cực kỳ khẩn trương, tiểu tử này vốn giảo quyệt độc ác, Cung Vô Song đã từng thể nghiệm. Quân Nhất Tiếu mặc dù cũng là Đấu Hoàng cường giả, nhưng ở đế đô dù sao cũng còn xa lạ, nếu Lý Dật làm loạn, không khỏi chịu thiệt thòi.

- Cung tỷ tỷ yên tâm, ta thấy Nhất Tiếu huynh thật sự thuận mắt, nếu như Cung tỷ tỷ lo lắng thì đi cùng chúng ta, thế nào hả?

Bị Lý Dật nói như vậy, Cung Vô Song ngược lại có chút xấu hổ, vì vậy nói:

- Lý Dật các hạ nói đùa, Cung tỷ tỷ có gì lo lắng. Lúc này, Cung tỷ tỷ xuất cung có nhiều bất tiện, không đi cùng hai người được!

- Vậy chúng ta đi trước. Nhất Tiếu huynh, nghe nói quán trọ Thiên Thần gần đây có mời một đầu bếp từ Đại Hạ đế quốc, nấu ăn rất ngon. Đúng lúc ta và ông chủ của quán trọ Thiên Thần có quen biết, chúng ta phải đi nếm thử tài nghệ của đầu bếp đến từ Đại Hạ đế quốc!

Lý Dật cố ý nói như vậy, là muốn cho Cung Vô Song biết rõ, mình cũng không đưa Quân Nhất Tiếu về Lý Minh. Ở quán trọ Thiên Thần, cho dù Lý Dật hắn có muốn làm loạn gì đó, cũng không thể thi triển.

- Vậy thì nhờ hồng phúc của Lý Dật các hạ vậy!

Quân Nhất Tiếu thi lễ với Cung Vô Song, hai người trao đổi ánh mắt, lập tức trong không gian xuất hiện một dòng điện xao động, Lý Dật hận đến mức thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.

- Đi nhanh thôi, sắp trưa rồi, nếu tới muộn không còn chỗ đâu!

Lý Dật kéo tay áo Quân Nhất Tiếu, không nói gì kéo hắn ra ngoài<br