Đấu Thần

Chương 567: Trận Chung Kết




Hoàng Thành, giải thi đấu tuyển chọn phò mã, hơn vạn chỗ ngồi hầu như không còn chỗ trống. Chẳng qua người nào thoáng để ý cũng có thể thấy được, người xem hôm nay có chút không bình thường.

Mấy cuộc tranh tài trước đó, bên trên chỗ ngồi căn bản là bọn người khá giả bụng phệ, ăn mặc hoa lệ và tình nhân xinh đẹp của bọn họ ở đế đô. Hôm nay, những người này chỉ chiếm một phần ba số người đến. Hai phần ba “người xem” còn lại gần như là đều là trung niên tinh anh, thần sắc cũng mang theo một vẻ nghiêm nghị.

Trợ uy đoàn Lý Minh hôm nay cũng đông đảo chưa từng có, có khoảng bảy tám trăm người, giăng hoành phi, tấu nhạc cụ vang trời, biểu lộ vui sướng như đã thắng lợi.

Thời gian trận đấu bắt đầu chỉ còn lại năm phút, Lý Dật theo thường lệ vẫn chưa xuất hiện. Chỉ có điều bất cứ người nào cũng cho đó là bình thường, nếu Lý Dật sớm xuất hiện ở sân thi đấu, chỉ sợ rất nhiều người còn có chút không thích ứng.

Lý Nhiên ngược lại đã đứng ở chính giữa sân thi đấu từ sớm, biểu lộ hung ác nham hiểm.

Đúng như mọi người mong muốn, không biết người xem nào nhanh mắt bỗng nhiên hô lên:

- Đến rồi!

Sau đó vô số ánh mắt đồng loạt hướng lên bầu trời tìm kiếm.

Trên bầu trời, một đôi đấu cánh màu băng lam tản ra hào quang chói sáng dưới ánh mặt trời, trực tiếp bay tới phía trên sân thi đấu. Đúng là tiên sinh Lý Dật thích xuất hiện vào thời khắc then chốt. Chỉ có điều, Lý Dật bình thường rất chú trọng ăn mặc, hôm nay trang phục có chút khác thường. Chiếc áo bào màu xanh chất liệu cao quý, không biết vì sao rách tơi tả, nhìn thấy cả vết máu đỏ sậm trải rộng trước ngực.

Tuy nhiên càng làm người ta kinh ngạc không thôi chính là, trước ngực Lý Dật có một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần nhưng có chút nhếch nhác đang ôm cổ hắn, thân mật nói gì đó với hắn!

- Thiên Phong công chúa Cung Vô Song!

Có người nhận ra được, lớn tiếng biểu hiện bản thân học rộng biết rộng.

Nghe thấy thiếu nữ trước ngực Lý Dật là công chúa Cung Vô Song, trên sân thi đấu vang lên tiếng xì xào xôn xao, hai người giữa không trung kia, nhìn thế nào cũng giống như đôi tình nhân bị đánh bại trở về. Sau đó chợt có tiếng vỗ tay từ vị trí trợ uy đoàn Lý Minh vang lên, kéo theo mấy ngàn người hưng phấn hét lên.

Xuất hiện vào phút cuối cùng, điều này đã không còn mới lạ nữa, mới lạ là, Lý Dật đã đem màu sắc mới cho trận quyết đấu.

Lý Dật đáp xuống khu khách quý trước, giao Cung Vô Song cho cha con Cung thị, cũng không nói thêm gì, đấu cánh giương lên, bay tới đối diện Lý Nhiên. Toàn thân mặc dù có chút nhếch nhác, nhưng động tác vẫn vô cùng tiêu sái.

Nhưng lúc này trên bầu trời bỗng xuất hiện ba Đấu Hoàng cường giả bay vút tới, đáp xuống bao vây Lý Dật trong tiếng kinh hô của mọi người!

Nhìn ra ba Đấu Hoàng cường giả này không có hảo ý, trợ uy đoàn Lý Minh lập tức lớn tiếng kháng nghị:

- Ba người này là ai? Cút!

- Bốn đánh một sao? Bắc Đấu tông không biết xấu hổ!

- Quấy nhiễu trận đấu, bắt mấy người kia hỏi tội!

Tình hình trong sân nhất thời trở nên hỗn loạn. Với tính cách cuồng ngạo của Bắc Đấu Tam Hoàng, Hoàng Thành chẳng coi là gì, trận đấu cũng chẳng là gì, chưa trả được mối thù của Cát Vũ Quang, một đêm dây dưa lại không chiếm được nửa phần tiện nghi, đặc biệt là Quân Nhất Tiếu, bị Lý Dật bóc trần thân phận, chỉnh đốn một phen. Ba người chỉ hận không thể lập tức động thủ giết chết Lý Dật tại chỗ!

Tứ trưởng lãoBắc Đấu tông hiển nhiên biết rõ lai lịch của ba người này ra sao, nhìn thấy Tam Hoàng có thêm Lý Nhiên, đối phương chiếm được ưu thế tuyệt đối, nếu thừa cơ hành động đánh gục Lý Dật, coi như loại trừ một tai họa lớn cho Bắc Đấu tông. Chẳng qua nơi này dù sao cũng là hiện trường giải thi đấu tuyển chọn phò mã, hơn vạn ánh mắt đang theo dõi, hắn là chủ trì kiêm trọng tài lại làm việc thiên tư, chẳng khác nào chọc giận mọi người.

Lý Nhiên ngược lại không hiểu gì cả, không biết trời giáng Tam Hoàng đến là có ý gì!

- Như thế nào đây? Tứ trưởng lão Bắc Đấu tông, có phải ngay cả ngươi cũng muốn động thủ hay không!

Lý Dật bình tĩnh nhìn bốn người, giễu cợt nói.

- Các ngươi là ai? Trong Hoàng Thành, trên trận đấu, cho dù các ngươi là Đấu Hoàng cường giả, cũng không thể chà đạp tôn nghiêm của Thiên Phong đế quốc ta như thế! Nhanh chóng thối lui, niệm tình các ngươi là Đấu Hoàng cường giả, Bắc Đấu tông sẽ không truy cứu!

Tứ trưởng lão tựa hồ còn chưa có dũng khí nghịch thiên, nghiêm túc nói với Tam Hoàng.

Nhìn thấy Tứ trưởng lão tỏ vẻ không quen biết, Tam Hoàng cũng không dám tự ý di chuyển, nhưng lại há cam tâm tình nguyện buông tay như vậy.

- Lý Dật, nếu có bản lĩnh thì ra ngoài đánh tiếp với chúng ta!

Tam Hoàng lão đại hung ác nói.

- Bản thiếu gia có bản lĩnh hay không, các ngươi có lẽ biết rõ hơn ai khác. Ngược lại những người khác không biết vì sao ti tiện như vậy, đuổi theo bản thiếu gia đòi đánh!

- Hừ, Lý Dật, mối thù không chết không hết của chúng ta xem như kết thúc tại đây!

Tam Hoàng lão đại biết rõ cho dù nói gì, bọn họ cũng tuyệt đối cũng không chiếm được tiện nghi gì, căm hận liếc nhìn Lý Dật rồi cùng mỹ nữ lạnh lùng và Quân Nhất Tiếu bay lên không trung.

Cường giả vẫn là cường giả, trong Hoàng Thành nói đến là đến, nói đi là đi, luật pháp uy nghiêm của đế quốc đối với bọn họ mà nói chỉ là mây bay.

- Trận chung kết giải thi đấu tuyển chọn phò mã hiện tại bắt đầu, người giao đấu, Lý Dật, Lý Nhiên!

Tứ trưởng lão tuyên bố trận đấu bắt đầu, rồi rời khỏi sân, trong sân lúc này chỉ còn lại Lý Dật và Lý Nhiên. Lý Dật vẫn giữ vẻ bình thản như thường, còn Lý Nhiên lại lộ vẻ mặt bi tráng.

- Lý Dật, ta đợi giờ khắc này đã rất lâu rồi!

- Ngươi vội đi gặp cha mình như vậy sao?

- Ngươi muốn chọc giận ta, ta…

- Kích cái đầu ngươi, muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút ngay, bản thiếu gia đang muốn đi tắm rửa đây!

- Kiêu ngạo!

Lý Nhiên theo lệ cũ, lấy từ trong dung giới ra mấy viên dược hoàn, ngửa cổ nuốt xuống, sau đó lại lấy ra một bình ngọc nhỏ uống một hơi cạn sạch, cuối cùng lấy ra một bộ áo giáp nặng nề màu đỏ sậm và một thanh Huyết Hồn Ma kiếm!

- Ngươi chuẩn bị xong chưa!

Lý Dật nhìn mà cứ lắc đầu, công tác chuẩn bị tốt như vậy, thật không có gì để nói.

Mặc bộ áo giáp lên người, Lý Nhiên chỉ lộ ra hai con mắt bên ngoài, cả người đều ẩn dưới lớp áo giáp hào quang màu đỏ sậm, khuôn mặt giật giật, trên trán nổi gân xanh, hiển nhiên là dược hoàn, dược thủy đã phát huy tác dụng.

Cảm thụ thoáng qua khí tức của Lý Nhiên hiện tại, có lẽ đã trải qua cảnh giới Đấu Hoàng ngũ tinh. Chẳng qua công tác chuẩn bị này cũng không biết tiêu hao bao nhiêu của cải của Lý gia.

- Chuẩn bị xong rồi chứ, bản thiếu gia sẽ đưa ngươi lên đường!

Lý Dật khẽ đảo tay, Ảm Kim Luân xuất hiện trên tay. Tuy nhiên nhiều ngày qua không được tẩm bổ máu người, Ảm Kim Luân lộ vẻ ảm đạm, sát khí âm trầm cũng thu bớt lại không ít.

Mặc áo giáp nặng nề lên người, hành động của Lý Nhiên hiển nhiên cũng không hề nhẹ nhàng, Huyết Hồn Ma kiếm chém thẳng xuống Ảm Kim Luân. Nhìn thấy hai thanh binh khí sắp tương giao, Ảm Kim Luân lại quỷ dị biến mất, sau đó phát ra tiếng kim loại ma sát lạnh người, hung hăng xẹt qua dưới xương sườn Lý Nhiên.

Ảm Kim Luân tuy không ở trạng thái đỉnh phong, dù gì cũng là thần binh cửu phẩm, phiến lá sắc nhọn cũng được xưng tụng là thổi tóc tóc đứt, chém sắt như chém bùn. Nhưng Lý Dật thúc giục Đấu Khí cũng lưu lại một vết cắt nhỏ trên chiếc áo giáp của Lý Nhiên.

- Muốn phá áo giáp của ta, thật sự là si tâm vọng tưởng!

Lý Nhiên cực kỳ đắc ý, khẽ xoay người, chém Huyết Hồn Ma kiếm xuống người Lý Dật.

- Chiếc áo giáp này thật sự rất vững chắc, đáng tiếc mặc trên người ngươi, cũng chỉ là một mục tiêu sống mà thôi!

Dựa vào Vân Bộ, Lý Dật dĩ nhiên đã chiếm ưu thế hơn Lý Nhiên, hơn nữa bộ huyết giáp kia rất nặng, Lý Nhiên xác thực chỉ là một tấm bia sống.

Vấn đề là Lý Dật tựa hồ cũng không có cách nào đối phó với chiếc huyết giáp, quần chiến hơn mười chiêu, ngoại trừ đạt được một chuỗi tiếng âm sát ghê người cũng không tìm được nhược điểm gì của huyết giáp. Chiến đấu với một người, quả thực chẳng khác nào đánh vào một tòa thành.

Đánh hơn mười chiêu, Lý Dật nhảy ra ngoài vòng tròn, nghiêng đầu, tựa như đang tự hỏi cái gì.

- Đánh đi, tại sao lại không đánh nữa! Sợ sao? Sợ thì cút đi!

Lý Nhiên cực kỳ đắc ý, vung Huyết Hồn Ma kiếm ầm ĩ.

Lý Nhiên muốn chọc giận Lý Dật hao tổn Đấu Khí trên áo giáp, chút tài mọn ấy làm sao có thể giấu diếm được Lý Dật. Thu hồi Ảm Kim Luân, Lý Dật vẽ mấy chỉ quyết, khí tức xung quanh đột nhiên xao động kịch liệt.

- Dẫn khí nhập vào cơ thể!

- Ngưng khí phá không!

- Ỷ Thiên! Phá Không Kiếm! Phá phá phá...!

Lý Dật hóa khí làm kiếm, phóng tiết đấu kỹ Chu Tước cấp cao Ỷ Thiên Phá Không kiếm, khí tức sắc bén tận cùng lao thẳng tới trước mặt Lý Nhiên. Ngoại trừ chỗ con mắt ở trên mặt, huyết giáp tựa hồ không có bất cứ sơ hở nào. Lý Nhiên hiển nhiên cũng biết chỗ nhược điểm duy nhất này. Cảm nhận được Đấu Khí kinh người của Ỷ Thiên Phá Không kiếm, thúc giục Đấu Khí rót vào trong Huyết Hồn Ma kiếm, chắn kiếm ngay trước mặt.

Một tiếng ầm ầm bạo liệt vang lên, Ỷ Thiên Phá Không Kiếm và lực oan hồn của Huyết Hồn ma kiếm xoắn giao vào nhau, dưới sức mạnh trùng kích cường hãn, Lý Nhiên giống như chiếc lá khô cấp tốc lùi xa hơn mười thước. Dưới áo giáp, cũng không nhìn ra có bị thương hay không.

Lý Dật nhanh như cắt, không cho Lý Nhiên cơ hội nghỉ ngơi, chỉ quyết khẽ động, kẹp lấy Nam Minh Lưu Hỏa năng lượng Đấu Khí đốt về hướng Lý Nhiên.

Nam Minh Lưu Hỏa vừa chạm đến áo giáp trên người Lý Nhiên chợt nghe thấy Lý Nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, đấu cánh triển khai, bạo phóng tới giữa không trung. Lại nhìn huyết giáp, trong hào quang huyết hồng mờ mờ ảo ảo là một màu đỏ thẫm. Xem ra, Lý Nhiên lúc này bị thiêu đốt không nhẹ, nếu tình thế hơi chậm, chỉ sợ lúc này đã bị thiêu chín.

Nam Minh Lưu Hỏa vô cùng tinh khiết trong nhân gian, không ngờ cũng không thiêu đốt được bộ huyết giáp, Lý Dật ngược lại có chút hứng thú với bộ áo giáp này. Nếu đoạt lấy, sau này khi đụng độ đối thủ cường ngạch, mặc bộ huyết giáp này lên người, học tập phương thức trốn địch đặc biệt của đà điểu cũng là một lựa chọn không tồi.

- Cái này không thiêu chết được ngươi!

Lý Dật cười khổ nói:

- Vậy thì nếm thử băng lạnh xem!

Băng tinh đấu cánh mở ra, đồng dạng xông lên giữa không trung, trên tay cũng không chậm, hàn khí u minh khiến tất cả hơi nước xung quanh ngưng kết trong nháy mắt, một luồng âm hàn cực lạnh xâm nhập vào trong cơ thể tất cả mọi người.

Thật ra không có đấu kỹ gì tương ứng, Lý Dật thúc dục băng hệ Đấu Khí đến mức tận cùng, giống như bất chấp tất cả xông về phía Lý Nhiên. Mấy tiếng “rắc rắc” giòn tan vang lên, một đoàn băng tinh dày đặc hoàn toàn đóng băng Lý Dật ở chính giữa, sau đó ầm ầm rơi xuống mặt đất, đánh vỡ vô số tảng băng lớn nhỏ.

Lý Nhiên chậm rãi bò người lên trong vụn băng, trên huyết giáp huyết hồng thêm màu đỏ thẫm nổi lên một tia lãnh ý u lam.

Lý Dật đã trải qua băng hỏa lưỡng trọng thiên, vẫn không nhìn ra tình huống gì, nhưng nhìn từ cặp mắt xám ngắt kia, đứa nhỏ này cũng không thể nào thoải mái.

- Đốt không chết, đông lạnh cũng không chết, Lý Nhiên, lại nếm thử lợi hại của thần lôi đích đây!

- Đủ rồi!

Lý Nhiên quát lên một tiếng, Huyết Hồn Ma kiếm đột nhiên kêu lên tiếng “E e”, biến ảo ra một con hỏa điểu, mang theo phẫn nộ của Lý Nhiên và năng lượng kinh người tấn công Lý Dật!

Lý Dật biết rõ lợi hại của hỏa điểu, cũng không dám khinh thường, Âm Dương Thần Lôi vừa mới thôi phát đến đỉnh phong chuẩn bị công kích Lý Nhiên vội vàng đón đỡ hỏa điểu ma kiếm nện tới.

Lý Nhiên đánh ra chân hỏa, Lý Dật cũng toàn lực chống đỡ, hai luồng Đấu Khí cấp bậc Đấu Hoàng, cộng thêm sức mạnh và oan hồn trên Huyết Hồn Ma kiếm, uy lực đối chọi của Đấu Khí này lớn đến mức khiến người ta kinh hãi.

Trong giây phút đụng nhau ngắn ngủi, trong nháy mắt hỏa điểu đánh nát Âm Dương Thần Lôi, thân hình hơi nhỏ lại vài phần, nhưng vẫn không chút do dự hung hăng nện xuống phòng ngự Đấu Khí thánh hệ của Lý Dật. Đấu Khí phòng ngự tinh khiết lập tức vỡ vụn, Lý Dật thét lên một tiếng, nôn ọe ra một ngụm máu lớn, bay ngược ra hơn mười thước, giãy dụa không dậy nổi.

Lý Dật, thất bại rồi sao?

<br