Đấu Y

Chương 121: Tiểu tiểu thiếu nữ




Cuối một con phố nhỏ hẻo lánh và trúc trắc, lại có chút hoang vắng, có một gian nhà nhỏ nằm sâu bên trong, cảnh tượng suy tàn đã nói rõ nơi này đã rất lâu không có ai ở.

Trong nhà chính phần lớn tường bao đã đổ sập, không thể ở lại, chỉ có một gian biệt ốc phía đông coi như hoàn chỉnh, căn cứ địa của Trương Thông và Ngưu Tam chính là ở chỗ này.

Đi vào trong gian biệt ốc thực ra rất ngăn nắp sạch sẽ, có hai tấm ván gỗ làm giường, một cái bàn, không còn đồ dùng gì khác, lúc này trên một cái giường có một thiếu nữ nho nhỏ xinh xắn đang nằm.

Thiếu nữ tựa hồ còn đang hôn mê, khuôn mặt nhắm mắt ngủ rõ ràng rất non nớt, bất quá chỉ là một tiểu thiếu nữ mới mười ba mười bốn tuổi.

Lại nghĩ đến mấy lời nói dơ bẩn của Ngưu Tam, trong lòng Lâm Khiếu Đường bốc hoả, nếu như là một nữ tử thành thục thôi cũng đành, nhưng đây rõ ràng la một thiếu nữ chưa đến tuổi vị thành niên, lơ đãng lạnh lùng nhìn lướt qua Ngưu Tam.

Lưng Ngưu Tam mát lạnh, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh thấu xương cốt, không biết bản thân đã làm sai cái gì.

- Các ngươi bắt được nàng lúc nào?

Lâm Khiếu Đường không vui hỏi.

- Ba canh giờ trước.

Trương Thông báo cáo nói.

- Chỉ một mình nàng?

- Đúng vậy!

- Lúc nào nàng có thể tỉnh lại?

- Đại khái còn nửa ngày.

Lâm Khiếu Đường nhướng mày, hai tên này hạ dược một tiểu hài tử mà nặng đến như vậy.

- Các ngươi biết nàng là ai hay không?

Trương Thông, Ngưu Tam vô tri lắc đầu, đối với bọn họ mà nói phàm là những người còn trẻ non nớt mà đơn độc một mình chính là mục tiêu hàng đầu. Bởi vì những đại gia tộc, đại môn phái, các thế lực lớn thông thường không gặp ở bên ngoài như thế này, hàng ngày đều ở trong gia tộc, môn phái chuyên tâm tu luyện, chỉ có đạt được trình độ nhất định mới ra ngoài lịch lãm. Về phần võ đạo hội như thế này bọn họ càng không tèm tới. Vì vậy tập kích những người như thế này là nắm chắc nhất, tính an toàn cũng tương đối cao.

Lâm Khiếu Đường hừ một hơi trong lỗ mũi, hắn thực sự phục hai kẻ này, giơ ngọc bội trong tay nói:

- Đây là tín vật của Cự Kiếm sơn trang, các ngươi nói xem có biết hay không?

Cự Kiếm sơn trang chính là một cự đầu khổng lồ, sợ là người tu luyện không ai không biết, coi như là hai kẻ nơi quê mùa xa lắc như Trương Thông và Ngưu Tam cũng biết một... hai...

Trương Thông kỳ quái nói:

- Lâm công tử, tiểu nhân ngu dốt, mạo phạm hỏi một câu, Cự Kiếm Sơn Trang từ lúc nào đổi tín vật vậy?

Lâm Khiếu Đường sửng sốt:

- Cự Kiếm sơn trang không phải trước đây dùng loại tín vật này hay sao?

Trương Thông lắc đầu nói:

- Không phải, theo như tiểu nhân biết thì Cự Kiếm sơn trang cũng không phổ biến tín vật, người của Cự Kiếm sơn trang hầu như đều đeo một thanh cự kiếm sau lưng, bọn họ chính là môn phái duy nhất trong bát đại môn phái sử dụng đơn vũ khí, cũng rất dễ dàng nhận ra được.

- A?

Lâm Khiếu Đường gật đầu, thì ra bản thân đã hiểu lầm, chỉ là Lâm lão tổ không có lí do gì để lừa dối chính mình, nói như vậy ngọc bội hình kiếm này có thể là tín vật tầng sâu hơn.

Thảo nào hai người này dám hạ thủ đối với cô nương kia, chính mình nói ra bốn chữ Cự Kiếm Sơn Trang hai người cũng không có nhiều cảm giác, tựa hồ như không hề lo lắng, nghĩ rằng căn bản không nhìn ra được thân phận của thiếu nữ, hoặc có thể nói là không biết thậm chí không tin, nhưu vậy thân thế lai lịch của tiểu cô nương này trong Cự Kiếm Sơn Trang chắc là không thấp. Lâm Khiếu Đường thầm suy nghĩ. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Trương Thông thấy Lâm Khiếu Đường thần sắc bất định, thuận tiện nói:

- Lâm công tử có chuyện gì nghi hoặc thì cứ việc hỏi, bản lĩnh hạng nhất của tiểu nhân chính là thăm dò tin tức.

- Lần này Cự Kiếm sơn trang có bao nhiêu người đến?

Lâm Khiếu Đường đột nhiên hỏi.

- Hẳn là có ba người, không phải cường giả, chỉ là những người lớn tuổi tu vi không tệ trong môn phái nhưng không có nhiều hy vọng đột phá, có chút ánh mắt nhưng thực lực hơi thiếu, lần này đến đây chỉ là xem xét chọn người sau đó mang về.

Trương Thông lập tức trả lời.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nói:

- Trước đó các ngươi có nói thiếu nguyên thạch, muốn mua một ít tinh cương để rèn cự kiếm, lẽ nào kẻ bán là người của Cự Kiếm sơn trang.

Rốt cuộc có một cơ hội để nói, Ngưu Tam cướp lời.

- Kẻ này chính là một trong ba người chủ trì đại hội của Cự Kiếm sơn trang cử đến, bất quá người này tu vi bình thường, chỉ có 8 tinh võ sĩ, niên kỉ cũng không nhỏ, đã ngoài năm mươi, nhưng người này lại tự xưng là đại sư chế tạo vũ khí, nghĩ rằng có chút bản lĩnh, tiểu nhân lại rất thích dùng kiếm lớn một chút, khổ nỗi vẫn không có vũ khí tốt, bời vì khí lực khá lớn nên thường làm gãy những thanh kiếm thông thường, mấy ngày gần đây đã kiếm được không ít nguyên thạch, từ đó nghĩ muốn mua một ít bí cương để chế tạo một thanh cự kiếm.

- Vì vậy các ngươi mới tìm đến ta!

Lâm Khiếu Đường cười cười nói.

Trương Thông và Ngưu Tam nghe xong trên mặt cực kỳ uể oải, đây chính là điều đau đớn nhất trong lòng bọn họ lúc này.

Lâm Khiếu Đường lấy trữ vật giới trỉ trên tay Trương Thông lúc trước đặt lên bàn nói:

- Xem ra các ngươi nghèo kiết xác như thế này, thôi thì nguyên thạch hiếu kính ta ta từ bỏ vậy.

Trương Thông cúi đầu:

- Tạ ơn Lâm công tử!

Lâm Khiếu Đường lại tung ra một cái túi nói:

- Cầm lấy đi mua bí cương mà các ngươi muốn, coi như đây là tiền công và kinh phí mấy ngày đi lại sắp tới của các ngươi.

Tiếp nhận cái túi, Trương Thông đếm đếm, trong lòng vui vẻ, trong túi có ít nhất hơn một trăm khoả nguyên thạch, so với mấy ngày nay bọn hắn hãm hại người khác còn nhiều hơn, bỗng nhiên cảm thấy chuyện đi theo thiếu niên này cũng không tính là việc xấu, ít nhất so với bản thân cực khổ kiếm sống còn tốt hơn nhiều, trong lúc nhất thời đã quên đi độc trong người.

- Xin hỏi Lâm công tử có chuyện gì phân phó?

Trương Thông thực lòng hỏi.

Lâm Khiếu Đường viết lên một tờ giấy môt hàng tên các loại dược thảo, sau đó đưa cho hai người nói:

- Những dược thảo được viết trên tờ giấy này, mua không được phải đến núi rừng lấy về, khi nào đầy đủ thì quay lại kiếm ta.

Trương Thông vẫn tưởng những dược thảo này nhất định rất đặc thù khó kiếm được, vừa nhìn danh sách, vùng xung quanh lông mày nhất thời dãn ra, số lượng tuy rằng rất nhiều, nhưng tất cả đều là những dược thảo tương đối dễ thấy.

Hai người vừa mới đi, Lâm Khiếu Đường liền suy nghĩ muốn cứu tỉnh thiếu nữ trước mắt, để thuận lợi vào được Cự Kiếm sơn trang rất có thể thiếu nữ này chính là mấu chốt quan trọng.

Lấy trạng thái hiện nay của Lâm Khiếu Đường chính là vùi đầu vào khổ luyện mà nói thì cũng quá khó khăn, chỉ có tiến nhập đại môn phái lịch lãm một chút, học được những hình thức tu luyện khác nhau, cùng với bản thân bên ngoài vĩnh viễn không thể biết được bí pháp tu luyện.

Tại phương diện chế dược Lâm Khiếu Đường cũng muốn học chút gì đó, trong bát đại môn phái đều có những luyện dược sư riêng. Trừ chuyện đó ra Lâm Khiếu Đường cần nhất chính là nguyên nhãn.

Toàn bộ Hiên Viên quốc hơn chín thành nguyên nhãn đã bị người tu luỵên chiếm giữ, trong chín phần đó thì đại môn phái chiếm tám thành, những nguyên nhãn còn lại dải dác nằm trong tay hoàng tộc Hiên Viên quốc và các đại gia tộc.

Với tán nhân mà nói, trừ phi thực lực cá nhân phi thường cường đại, chí ít cũng phải trên sư giai mới có thể có được nguyên nhãn làm nơi tu luyện, bằng không tuyệt đối không có khả năng chiếm núi xưng vương.

Thời gian còn lại của Lâm Khiếu Đường không nhiều lắm. Trong vòng năm năm nhất định phải có đột phá, nếu như không thể mượn trợ lực bên ngoài khẳng định là không thực hiện được.

Lâm Khiếu Đường không hề dự đoán được năm năm sau sẽ phát sinh ra những chuyện gì, nhưng có vài chuyện có thể khẳng định được, đó là bản thân càng mạnh thì tỉ lệ sống sót lại càng cao.

Huống hồ tranh đoạt thần khí, hơn phân nửa là chiến trường của bát đại môn phái, chỉ có gia nhập vào đó với có thể lý giải được tình huống chính xác, khả năng thế lực khác tham gia vào cuộc tranh đoạt này phi thường nhỏ, không có thực lực mà lại cố đi tranh giành chính là muốn chết.

Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ quan sát thiếu nữ, suy nghĩ dùng phương pháp nào để cứu tỉnh nàng.

Đúng lúc này, toa, quang hoa chợt loé lên, một thanh tiểu đao không có lí do cắm thẳng vào cổ Lâm Khiếu Đường.

Ba, Lâm Khiếu Đường nhìn cũng không nhìn, nắm lấy cổ tay nho nhỏ, trong nghi hoặc nhìn thiếu nữ đột nhiên tỉnh dậy, thản nhiên nói:

- Ngươi tỉnh?

- Người xấu, ta muốn giết ngươi!

Tiểu thiếu nữ cả kinh kêu lên.

- Ngươi không giết được ta!

Lâm Khiếu Đường cũng không biện giải nhiều, lấy ra ngọc bội nói:

- Đây là thứ của ngươi đúng không?

- Trả lại cho ta!

Tiểu thiếu nữ đưa tay đoạt lại.

Tay của Lâm Khiếu Đường khẽ nhúc nhích, ngọc bội đã tiến vào trong trữ vật giới chỉ. Thiếu nữ nho nhỏ bắt vào khoảng không.

- Chỉ cần ngươi trả lời ta một số vấn đề một cách chân thực, ta sẽ đem thứ đó trả lại cho ngươi.

- Hừ, tuyệt đối không trả lời người xấu bất cứ vấn đề gì!

Tiểu thiếu nữ quay mặt ra chỗ khác chu miệng nói.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên hung ác doạ:

- Nếu như ngươi không trả lời thì ta sẽ huỷ kiện ngọc bội này.

- Ngươi... !

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ mạnh mẽ quay lại, hốc mắt nhất thời một mảnh mông lung, tức thì nháo nhào đứng lên.

- Người xấu, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, ô ô...

Lâm Khiếu Đường lần thứ hai lấy ra ngọc bội.

- Tiếp tục nháo chuyện ta lập tức huỷ nó.

Trong mắt tiểu thiếu nữ mặc dù còn ôm hận, nhưng không dám tiếp tục giãy giụa, có nén cảm giác muốn khóc, thân thể mềm mại run lên, không hề lên tiếng, rất sợ ác nhân trước mắt phá huỷ mất bảo bối của mình.

Lâm Khiếu Đường thoả mãn gật đầu.

- Lúc này mới ngoan, ta hỏi ngươi, ngọc bội này là ngươi lấy được từ đâu?

Tiểu thiếu nữ mím chặt cái miệng xinh lại, quật cường nhìn ác nhân, không hề nói câu nào.

Lâm Khiếu Đường cũng không ép buộc, gật đầu, đột nhiên giơ ngọc bội lên cao nói:

- Hảo, đã như vậy, ngọc bội này trở thành vô dụng rồi...

- Chờ một chút!

Tiểu thiếu nữ hốt hoảng ngăn cản, nghẹn ngào nói:

- Đây là ngọc bội cha ta đưa cho ta để trừ tà!

Lâm Khiếu Đường buông tay nói:

- n, nói như vậy ngọc bội này vẫn còn hữu dụng, ta tạm thời sẽ không phá huỷ nó, ngươi nói là do cha ngươi đưa cho, vậy thì cha ngươi gọi là gì?

- Yến Phi Thiên!

Tiểu thiếu nữ cúi đầu, hiển nhiên không tình nguỵên nói ra cái tên này, nhưng lại không thể không nói, nghiêm trọng nhìn ngọc bội trong tay ác nhân.

Lâm Khiếu Đường hơi kinh hãi.

- Cha ngươi chính là trang chủ Cự Kiếm sơn trang Yến Phi Thiên.

Tiểu thiếu nữ khe khẽ thở dài, thần sắc thương cảm

- Đó là chuyện của hơn một trăm năm trước đây!

- Chuyện của hơn một trăm năm trước?

Lâm Khiếu Đường cổ quái đánh giá tiểu thiếu nữ, nghĩ thầm ngươi mới bao nhiêu tuổi?

Tiểu thiếu nữ tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Lâm Khiếu Đường, giải thích nói:

- Cha ta có tu vi sư giai, thọ mệnh so với người bình thường cao hơn rất nhiều, gặp được mẫu thân của ta là chuyện ba mươi năm trước, mười lăm năm sau hai người mới sinh ra ta.

- A!

Lâm Khiếu Đường chợt hỏi:

- Lẽ nào hiện tại phụ thân ngươi không còn ở lại Cự Kiếm sơn trang nữa hay sao?

Tiểu thiếu nữ gật đầu nói:

- Vẫn ở!

- Ngươi tới đây để tham gia võ đạo đại hội?

Lâm Khiếu Đường lại hỏi.

- Không phải, ta chỉ là đi ngang qua đây mà thôi.

- Đi ngang qua? Nhìn ngươi vẫn còn nhỏ, hẳn là chưa đến tuổi hạ sơn đi lịch lãm.

- Ta tự mình hạ sơn.

Lâm Khiếu Đường cười lắc đầu, nguyên lai là nha đầu này tâm để bên ngoài.

- Ngươi còn nghĩ muốn lấy lại ngọc bội của ngươi?

- Muốn!

Tiểu thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu khao khát nói.

- Tốt lắm, ngươi dẫn ta đến Cự Kiếm sơn trang gặo phụ thân ngươi, ta sẽ đem ngọc bội này trả lại cho ngươi!

Tiểu thiếu nữ có chút suy nghĩ, tựa hồ như đang cẩn thận suy nghĩ cái gì, tiếc nuối nhìn thiếu niên ác nhân nói:

- Phụ thân ta hiện tại đã không còn là trang chủ, ngươi muốn tiến vào Cự Kiếm sơn trang, tìm cha ta vô dụng, cha ta hiện nay bất quá chỉ là một lão đầu trông coi khu mỏ mà thôi.

Tựa hồ có ẩn tình gì đó? Lâm Khiếu Đường đem ngọc bội đặt vào trong tay tiểu thiếu nữ.

- Trả lại cho ngươi! Đây là nguyên nhân ngươi một mình hạ sơn hay sao?

Tiếp nhận ngọc bội, tiểu thiếu nữ nắm chặt trong tay, nước mắt không dừng lại được liên tục rơi xuống.

- Ta hạ sơn vì muốn tìm kiếm dược liệu chữa bệnh cho phụ thân ta. Phụ thân tuổi đã cao lại mắc phải bệnh hiểm nghèo, hiện tại người đã không còn ở vị trí trang chủ hơn trăm năm, tu vi đình trệ không tiến, bên trong sơn trang căn bản không có ai hỏi thăm, trường kì tự sinh tự diệt tại khu mỏ.

Lâm Khiếu Đường đem ngọc bội mà Lâm lão tổ đưa cho hắn móc ra nói:

- Ngươi xem ngọc bội này có phải giống như kiện của ngươi hay không?

Tiểu thiếu nữ tiếp nhận ngọc bội nhìn kỹ, sau khi xác định thực giả, phòng tuyến trong lòng nhất thời tiêu trừ hơn phân nửa. Ngọc bội này cũng không phải là bảo bối gì, nhưng muốn làm giả thực sự không có khả năng, thực giả vừa nhìn liền biết. Thiếu nữ nho nhỏ mở to hai mắt nhìn Lâm Khiếu Đường nói:

- Ngươi là người của Lâm gia?

- Ngươi biết?

Lâm Khiếu Đường rất ngoài ý muốn.

Tiểu thiếu nữ gật đầu:

- Phụ thân của ta đã nói với ta rồi, trăm năm trước đã nhận ân tình của một cao nhân họ Lâm, liền đem một kiện ngọc bội vẫn đeo trên người tặng Lâm tiền bối. Nếu là tộc nhân Lâm gia sau này gặp nạn, cha ta sẽ tương trợ một tay. Chỉ là đã hơn trăm năm không có tin tức gì, còn hiện tại phụ thân có lòng nhưng không có lực.

Lẽ nào con đường này cứ như vậy đứt tại đây? Lâm Khiếu Đường có chút không cam lòng.

- Ngươi có thể dẫn ta tới gặp phụ thân của ngươi một lần được không?

Tiểu thiếu nữ trầm mặc một hồi rồi nói:

- Lần này ta ly khai Cự Kiếm sơn trang từ phát thệ, không tìm được "phượng vĩ thảo" ngàn năm tuyệt đối không về núi.

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu như ta giúp ngươi tìm được loại dược thảo này, ngươi có thể an bài cho ta gặp phụ thân của ngươi hay không?

Trong mắt của tiểu thiếu nữ chợt loé, kích động nói:

- Ngươi thực sự có thể giúp ta tìm dược thảo này?

Lâm Khiếu Đường cười cươi nói:

- Ta sẽ tận lực!

Tiểu thiếu nữ tự đánh giá một hồi:

- Nếu như ca ca thực sự có thể giúp ta tìm được dược thảo này, Linh nhi nhất định sẽ nghĩ biện pháp để phụ thân và ca ca gặp mặt, chỉ là ca ca nhất định không nên hy vọng quá lớn.

Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, vô luận là như thế nào cũng phải thử một lần, Lâm Khiếu Đường âm thầm đắn đo, dùng con đường tham gia võ đạo đại hội để gia nhập vào các đại môn phái sợ là khả năng thành công không quá lớn.

- Đi!

Lâm Khiếu Đường lập tức đứng dậy bước ra khỏi cửa nói.

- Đi đâu?

Tiểu thiếu nữ nghi hoặc.

- Đi dạo quanh khu buôn bán xem có thu hoạch gì hay không.

Dòng người trong chợ bắt đầu đi lại, các quầy hàng đều náo nhiệt phi phàm, bình thường đều có thể thấy được chủ quầy và khách hàng đang cò kè mặc cả.

"Phượng vĩ thảo" là một loại dược thảo cực kỳ trân quý, thảo dược có tác dụng tăng cường tuổi thọ nhất định, Lâm Khiếu Đường đã biết đến loại thảo dược này, bất quá bản thân hắn không có nhiều nghiên cứu về các loại thảo dược cho lắm.

Võ đạo đại hội chính là đại hội của những tán nhân, cơ hội xuất hiện loại dược thảo trân quý như thế ở những quầy hành như thế này rất nhỏ, tỷ lệ hầu như không có.

Bất quá mục tiêu của Lâm Khiếu Đường cũng không phải là những quầy hành nho nhỏ này. Đi mất con phố mà vẫn chưa phát hiện được mục tiêu, Lâm Khiếu Đường có chút kỳ quái, theo ký thuyết những đại hội lớn như thế này bọn họ không thể không hiện ra.

- Yến Linh, ngươi thế nào lại ở chỗ này? Bọn Trúc Trần đã tìm ngươi nửa ngày.

Đột nhiên một thanh âm mềm mại từ phía sau vang lên, một nữ tử y phục màu vàng với vẻ mặt ngoài ý muốn đánh giá Lâm Khiếu Đường và tiểu thiếu nữ.

Lâm Khiếu Đường chỉ là nhìn thoáng qua tiểu thiếu nữ, thần sắc hiện lên nét nghi hoặc. Thiếu nữ đỏ mặt lên, xoay người nói:

- Lộ tỷ, xin lỗi, ta một mực đi tìm thảo dược tại phố chợ.

- Vị này chính là?

Trong lời nói của nữ tử mặc y phuc màu vàng mang theo tia cảnh giác.

- Yến Linh giới thiệu. Vị này chính là Lâm đại ca, là một vị cố nhân của phụ thân ta, trùng hợp ta gặp được trên chợ,

- A!

Hoàng y nữ tử chợt gật đầu, tâm trạng cảnh giác thu liễm không ít.

Yến Linh hướng đến Lâm Khiếu Đường giải thích nói:

- Lâm đại ca, vị này chính là bằng hữu của ta, Hoàng Lộ Hoàng tỷ tỷ, chúng ta gặp nhau tại Trúc gia thôn, bởi vì lo lắng võ đạo đại hội ngư long hỗn tạp, để an toàn chúng ta hợp với một số bằng hữu khác thành nhóm mà đi, đã nhiều ngày nay chúng ta đều ở cùng một chỗ, hôm nay sáng sớm ta đã ly khai một mình sau đó...

Yến Linh dùng một chút, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngầm biến đổi nói:

- Chuyện sau đó hẳn là Lâm đại ca có thể đoán được.

Yến Linh còn chưa đến mười bốn tuổi, tâm tính thuần phác, một lòng vị phụ thân kiếm thuốc, sau khi xác nhận thân phận của Lâm Khiếu Đường, từ lâu đã không còn đề phòng trong lòng, hơn nữa giao dịch nho nhỏ lúc trước với Lâm Khiếu Đường làm nàng càng có chút ỷ lại Lâm Khiếu Đường.

Hơn nữa bình thường phụ thân rất hay nhắc tới chuyện về vị tiền bối họ Lâm hơn trăm năm trước mặt nàng, bởi vậy trong tiềm thức của nàng đối với người họ Lâm đều có vài phần hào cảm.

Có bài học lần trước, Lâm Khiếu Đường đã không thu liễm khí tức lại. Hoàng Lộ dò xét một chút liền biết được thực lực của hắn, không khỏi ngẩn ra. Thiếu niên này không ngờ lại có tu vi cao như vậy, chí ít cũng có sĩ giai trung kỳ mà nhìn qua còn trẻ như vậy, lẽ nào Lâm gia là một đại gia tộc nào đó? Chỉ là Hoàng Lộ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được Hiên Viên quốc có đại tộc họ Lâm.

Lâm Khiếu Đường gật đầu với Hoàng Lộ xem như là thăm hỏi. Nhất thời giữa ba người không có thanh âm nào, bầu không khí có chút xấu hổ, Yến Linh lại đỏ hồng khuôn mặt nói:

- Lâm đại ca, vừa nãy mới nói ta quên mất việc này, việc đó không vội nhất thời, trước tiên chúng ta hãy quay về nhà nghỉ, miễn cho bọn Trần ca ca phải lo lắng.

So với đi lung tung tìm vô ích không bằng trước tiên làm quen với những người này, sẽ có phát hiện gì đó chăng, Lâm Khiếu Đường gật đầu biểu thị ý kiến.

Hai nàng đi phía trước, Lâm Khiếu Đường đi phía sau, đi tới phía bắc trấn, đi vào một nhà nghỉ quy mô khá lớn, trước nhà nghỉ có một tấm biến rất khí thế, mặt trên viết bốn chữ "Thanh Phong khách điếm" .

Một lầu các trong hậu viện của "Thanh Phong khách điếm" , tầng hai một gian sương phòng, cửa phòng mở rộng, tám người ăn mặc không đồng nhất, tuổi tác cũng chênh lệch rất lớn đang vây tụ một chỗ bàn luận cái gì đó, có hai người trong số đó sắc mặt rất sốt ruột.

- Phía Nam trấn ta đã tìm khắp nơi, thậm trí đã tìm hơn mười dặm ngoài trấn, không hề phát hiện ra bóng dáng Yến Linh.

Một trung niên hán tử mặc một bộ võ phục màu xám lo lắng nói.

- Phía Bắc trấn hầu hết các địa phương ta cũng đã tìm, đều không có.

Một gã thanh niên mặt dài tiếc nuối lắc đầu.

- Hai phu phụ chúng ta đã phân công tìm phía Đông trấn, cũng không có kết quả nào!

Một gã nam tử xấu xí mặt chữ điền nói, một thiếu phụ mặc y phục màu xanh khẽ cau mày đứng một bên.

Bốn người đều nhìn gã thanh niên mặc lục bào, mong muốn từ hắn có thể có được đáp án khẳng định nào đó nhưng thanh niên cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói.

- Ta cũng không tìm được, chỉ có thể chờ tin tức từ phía của Hoàng cô nương mà thôi.

Hán tử trung niên thở dài uể oải nói:

- Ta đã ba mươi tám tuổi rồi, võ đạo đại hội năm nay có cơ hội cuối cùng, vốn là ban đầu không có hy vọng muốn tham gia, thế nhưng năm nay lại thêm một hạng mục chiến đấu tổ đội, sáu người chúng ta đã tập Lục Tinh trận pháp tại Trúc gia thôn trong thời gian dài như vậy, lại gặp được nha đầu Yến Linh cực kỳ thông linh đối với trận pháp, đem trận pháp này thay đổi thành Thất Tinh trận pháp càng thêm tinh diệu, cho rằng lần này miễn cưỡng có thể thông qua, không nghĩ tới nha đầu Yến Linh cứ như vậy biến mất, ai...

- Tống đại thúc, Linh nhi không phải ở chỗ này sao?