Đấu Y

Chương 516: Thế giới trong động huyệt




Đối với ngôn ngữ của Kỳ Áo, Lâm Khiếu Đường mắt điếc tai ngơ, tuy rằng hắn cũng có chút kỳ quái, thế nhưng Lâm Khiếu Đường lại càng thêm tín nhiệm Dương Thiên vài phần.

Nếu là nơi đây có khí nguyên dồi sao, tùy ý đều là kỳ thú dị thảo, chỉ sợ đã bị những tu luyện giả khác phát hiện ra, trở thành một nơi thuộc địa phận quản lý của môn phái, hoặc có thể nơi này đã trở thành phế tích do bị đào rỗng rồi.

Lâm Khiếu Đường thử dụng tử mang tuệ nhãn điều tra, cũng chỉ thấy một chút vết tích nhàn nhạt, không thể kết luận chính xác được đó chính là nguyên mạch.

Khuôn mặt nhỏ bé thanh nhã của Triển Thanh Nhu lúc này hiện rõ vẻ nghi hoặc nồng đậm, đối với việc chính mình không dò xét được chút dấu vết nguyên mạch nào, cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Phải biết rằng nguyên thức và năng lực nhận biết của tu luyện giả địa vương giai với tu luyện giả linh hồn giai mạnh hơn rất nhiều, hoàn toàn là tồn tại hai cảnh giới khác nhau.

Thế nhưng nhìn đám loạn thạch vô tận trước mắt, Triển Thanh Nhu không hề cảm giác được chút phản ứng khí nguyên nào, ở đây rõ ràng là một mảnh tử địa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Dương đạo hữu, nguyên mạch theo như lời ngươi nói chính là ở chỗ này?

Trên mặt Trương Liêu đã hiện lên vẻ tức giận như có như không hỏi.

Dương Thiên gật đầu nói.

- Ngay ở phía trước, bên dưới phiến đá lớn kia.

- Dương đạo hữu, nơi này căn bản cái gì cũng không có, coi như là ngầm dưới lòng đất trăm trượng cũng trống không. Liệu có phải ngươi đã phán đoán sai lầm hay không?

Trương Liêu mắt đầu nói với ngữ khí không tốt, phi hành trong đoạn đường dài như vậy mà lại tới địa phương chim không thèm ỉa này, cho dù là ai đi nữa thì tâm tình cũng không thể nào tốt được.

Dương Thiên không để bụng, ngược lại hàm hậu cười nói:

- Trương đạo hữu đợi một chút, đừng sốt ruột, trên phương diện dò xét Dương mỗ có phương pháp đặc biệt, không những xuyên thấu qua được tầng nham thạch bên dưới, hơn nữa bất luận là kết trận nào cũng có thể xuyên qua, sâu dưới lòng đất trăm trượng xác thực cái gì cũng không có.

Hòa thượng béo mập không hề lo lắng, đối với Dương Thiên thực tế có vài phần tự tin.

- Dương đạo hữu, ngươi không cần phải thừa nước đục thả câu nữa, chúng ta không có nhiều thời gian cho lắm, tốt nhất hãy nắm chắc thời gian đi!

Dương Thiên gật đầu nói:

- Vậy mời hai vị theo ta, tới phía trước sẽ tiến vào lĩnh vực của yêu thú, nếu như là từ trên cao bay qua sẽ không tốt, nếu như phi hành tầng thấp lại rất có khả năng bị ảo trận mê hoặc. Vì vậy chỉ có thể áp dụng phương pháp đi bộ, hơn nữa khí nguyên nên áp chế lại, không nên phóng ra ngoài.

Trương Liêu tuy rằng có chút không nhịn được, thế nhưng trước sự mê hoặc thật lớn, dù có thật hay giả thì vẫn muôn nhìn một chút tột cùng là như thế nào, vì vậy không nói thêm gì nữa.

Dương Thiên đi phía trước, nói đi bộ, kỳ thực tốc độ không hề chậm, năm người đều thi triển bộ pháp cực kỳ tinh diệu tiến về phía trước.

Chỉ thấy trong bãi loạn thạch có năm đạo thân ảnh chớp lóe, lấy một loại lộ tuyến vô cùng quái dị vòng vèo tiến lên phía trước.

Ước chừng thời gian một nén hương, rốt cuộc cũng đã tới một cửa huyệt động cực kỳ bí mật, lúc này có thể cảm ứng được không ít khí nguyên cường liệt bốn phía, không ít khí nguyên tương xứng với tu luyện giả linh hồn giai, thậm chí là xuất hiện khí nguyên đạt tới linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong và địa vương giai.

Dương Thiên vô cùng cẩn thận nhìn chằm chằm vào huyệt động nham thạch phía trước.

- Các vị cẩn thận, phía trước có vài đạo yêu trận, một khi đụng phải sẽ làm cho yêu thú xung quanh chú ý tới, thỉnh các vị không nên rời xa cách Dương mỗ ngoài hai trượng.

Một đường đi theo, Lâm Khiếu Đường thỉnh thoảng dùng tới tử mang tuệ nhãn, bất luận là thứ gì cũng không thể nào chạy thoát được con mắt của hắn, bất quá Lâm Khiếu Đường kinh ngạc phát hiện ra, Dương Thiên tựa hồ như có một loại năng lực nào đó gần giống như chính mình.

Mấy đạo yêu trận cũng không phải là chặt chẽ kết hợp lại một chỗ, mà lấy một loại quy luật rất kỳ dị đan xen với nhau, ở giữa vẫn có những khe hở tương đối chật hẹp.

Dương Thiên không chút nhầm lẫn vào tiến vào, mấy người an toàn tiến vào trong huyệt động, bên trong huyệt động thổi ra yêu phong, thỉnh thoảng còn truyền tới những tiếng kêu vô cùng kinh khủng.

- Yêu Linh Động! Các vị cẩn thận, chỉ cần tiến vào sâu trong huyệt động này liền có thể nhìn thấy được mỏ nguyên thạch theo lời Dương mỗ nói.

Dương Thiên rất cảnh giác không mở miệng nói, mà dùng nguyên thức truyền âm.

Cảm ứng được sâu trong huyệt động truyền tới yêu khí rất đa dạng, sắc mặt bốn người còn lại đều hơi đổi, loại địa phương giống như tử địa như thế này dĩ nhiên còn có một huyệt động ngầm thật lớn vô cùng kỳ lạ.

Mọi người chẩn thận hơi bay lên một cút, chậm rãi tiến vào sâu trong huyệt động.

Huyệt động lớn đến kinh người, phảng phất giống như một thế giới khác, hơn nữa bên trong cũng không hề tối tăm đen ngòm như trong tưởng tượng, không gian tuy rằng rất rộng rãi, nhưng bốn phía dù sao vẫn có tường động, trên cách tường có rất nhiều loại linh thảo, trường đằng, thậm chí có một số phát ra quang mang nhàn nhạt. Trên vách tường có khá nhiều dương tinh, một loại tinh thạch đặc biệt có thể phát ra ánh sáng giống như ánh sáng mặt trời.

Tiến sâu vào bên trong, mấy người càng thêm kinh hãi không thôi, ngay cả Dương Thiên cũng đã bắt đầu hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên bên trong huyệt động này hắn vẫn chưa từng tiến vào dò xét.

Ở đây quả thực giống như một thế giới hoàn chỉnh, các loại yêu thú, các loại thảo dược rất đa dạng phong phú, không gian cũng càng lúc càng lớn, thậm chí còn xuất hiện một số khu vực giống như rừng rậm.

Khí nguyên cảm cũng càng dần càng mãnh liệt, rõ ràng là một tử địa, vì sao trong huyệt động ngược lại có khí nguyên mãnh liệt như vậy, làm cho trong lòng năm người ở đây thực sự rất hiếu kỳ, đối với lời nói của Dương Thiên cũng bắt đầu tín nhiệm.

Một đường phi hành nhìn thấy rất nhiều hình cảnh yêu thú kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, tuy rằng rất tàn nhãn, thế nhưng có thể phản ứng một mặt sinh cơ bừng bừng.

Hơn nữa càng tiến vào sâu thì đẳng cấp yêu thú lại càng cao hơn. Đoạn đường đầu tiên mới chỉ nhìn thấy một ít yêu thú từ cấp ba trở xuống tìm thức ăn, đuổi có đuổi, chạy có chạy, bắt được thì ăn, chạy thoát liền ẩn nấp không thấy.

Khi xâm nhập vào sâu hơn, đã bắt đầu xuất hiện yêu thú cấp bốn cấp năm, thậm chí là yêu thú cấp nắm, những yêu thú này đã sơ bộ có được ý thức của mình, đương nhiên đó là loại tồn tại gần giống như nguyên thức mà thôi, bản thân chỉ có được chút ít trí tuệ đơn giản.

Loại yêu thú này gần như chỉ bắt lấy yêu thú khác, đòi lấy thú nguyên linh của con mồi, từng bước từng bước sinh ra ý thức tự chủ tu luyện.

Yêu thú cấp sáu tương đương với tu luyện giả sĩ giai của nhân loại bình thường.

Tiếp tục xâm nhập vào sâu hơn một chút, yêu thú từ từ nhiều hơn, tương đương với tình độ sư giai, những yêu thú này coi như đã chân chính bước vào con đương tu luyện, ăn đối với chúng đã không còn quan trọng, hấp thu khí nguyên mới là căn bản.

Hơn nữa tới loại yêu thú cấp độ này thì trí tuệ đã có phát triển nhất định, đối với nhân tu bắt đầu kiêng kỵ, bởi vì trong tiềm thức của chúng luôn luôn phát sinh cảnh báo, nhân tu chính là thiên địch của chúng.

Bởi vậy khi tới tầng này, từng bước phải càng thêm cẩn thận.

Ngay khí Dương Thiên tạm thời dừng lại bay lên trên ngọn cây hơn mười trượng dò xét địa hình, bỗng nhiên có tiếng rống to từ xa xa truyền tới.

Sau đó ba con la phong thử từ bụi cây rậm rạp thất kinh nhảy ra ngoài, so với nói là nhảy, nói là bay đúng hơn.

La phong thử thuộc về yêu thú cấp bảy, sơ bộ có năng lực phi hành, chỉ là trình độ còn tương đối thấp.

Bởi vậy chúng chỉ có thể phi hành tại khoảng cách tương đối ngắn, khi vừa mới hạ xuống mặt đất, bỗng nhiên phía sau nổi lên gió to, một con hắc hổ vượt qua cực nhanh, trong nháy mắt đã hạ gục một con la phong thử, chỉ một kích đã hoàn toàn thành công.

Hắc hổ há miệng ra, một đoàn hỏa diễm màu đen phóng ra ngoài, bắn trúng một con la phong chỉ thứ hai, còn con la phong thứ ba dưới sự hi sinh của hai đồng bạn đã bỏ trốn mất dạng.

Nhìn hắc hổ, Trương Liêu cả kinh nói.

- Địa sát hổ!

Những người khác cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, kỳ thực con hắc hổ này cũng chỉ mới cấp chín mà thôi, tương đương với nhân tu đại sư giai sơ kỳ, tự nhiên không thể nào uy hiếp được tới mấy người Dương Thiên, thế nhưng thực lực của địa sát hổ đã thuộc về yêu thú cao đẳng, vừa sinh ra đã là yêu thú cấp sáu, khi tới thể thành thục chính là yêu thú cấp mười hai.

Muốn chống đỡ yêu thú cao đẳng này, nhưng lại không phán tán ra một chút khí nguyên nào, hiển nhiên vô cùng khó khăn.

- Dương đạo hữu, bần tăng tuy rằng vẫn không phát hiện ra nguyên mạch, thế nhưng nơi này có khí nguyên khổng lồ vận chuyển.

Hòa thượng béo mập tỏa sáng hai mắt nói.

Sắc mặt Dương Thiên không phải quá thoải mái trả lời.

- Các vị xuống thêm một chút nữa sẽ có yêu thú từ cấp mười xuất hiện, nếu như gặp phải tập kích thì xin các vị đừng lưu thủ, Dương mỗ an toàn dẫn các vị tới đây đã là cực hạn rồi.

Yêu thú từ cấp mười trở nên đã tương đương với tu luyện giả linh hồn giai, đối với mấy người Dương Thiên đã sinh ra được lực uy hiếp.

Ngay khi Dương Thiên tính toán muốn né tránh khỏi con địa sát hổ tiếp tục tiến vào sâu hơn, bỗng nhiên một đoàn hỏa diễm màu đen từ bên cạnh gào thét phóng tới, nơi đi qua tất cả đều hóa thành hư ảo.

Dương Thiên kinh hãi.

- Không tốt!

Sắc mặt Trương Liêu kinh hãi, trong nháy mắt tránh đi, hòa thượng bép mập cầm trong tay hồ lô rượu nhấc lên, một cột nước bắn ra ngoài.

Nhìn hỏa diễm màu đen bắn tới, sắc mặt Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu như thường, thậm chí ý né tránh cũng không có, điều này làm cho ba người còn lại nghi hoặc không thể giải thích được.

Cột nước và hỏa diễm màu đen va chạm với nhau, cùng bộc phát ra sóng khí cường liệt, hai bên trung hòa lẫn nhau, ánh mắt của hòa thượng béo mập tập trung vào chỗ sâu trong rừng rậm.

Dương Thiên cả kinh toát mồ hôi lạnh toàn thân, vừa rồi nếu như không phải hòa thượng béo mập kinh xuất thủ, vậy thì hỏa diễm diễm màu đen kia đã bắt trúng hắn rồi.

- Đa tạ La Hán huynh giải vây!

Dương Thiên cảm kích nói.

- Dương đạo hữu không cần phải khách khí, lúc này bần tăng nên xuất lực, ngươi dẫn bọn ta tới nơi này coi như là công đức viễn mãn, phía dưới hãy giao cho chúng ta vậy!

Hòa thượng béo mập hào sảnh uống một ngụm rượu nói.

Đang khi nói chuyện hòa thượng béo mập cũng liếc mắt nhìn về phía Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu, trong lòng hơi cảm thấy không ổn, hỏa diễm màu đen vừa rồi, uy lực thật lớn, đã vượt qua trình độ linh hồn giai sơ kỳ bình thường, coi như là linh hồn giai trung kỳ cũng không nhất định có thể chống đỡ chính diện được, vậy mà sắc mặt hai người này vẫn như thường, đối với hỏa diễm màu đen căn bản không có chút phản ứng nào.

Tình hình như vậy chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất đó chính là hai người căn bản không nhìn ra được hỏa diễm màu đen kia lợi hại, thứ hai là hai người hoàn toàn không hề sợ hãi, đối với hỏa diễm màu đen rất coi thường.

Thanh niên mặc tử bào và nữ tử kia rốt cuộc thuộc về loại nào, hòa thượng béo mập lúc này không thể nào nhìn thấu được. Thế nhưng vô luận là loại nào đối với tình hình hiện tại đều không tốt. Nếu như là loại thứ nhất thì hai người căn bản là trói buộc không có tác dụng, còn nếu là loại thứ hai thì phiền phức rồi, người cố ý ẩn dấu tu vi hiển nhiên có nguyên nhân đặc biệt, cũng là người rất có tâm cơ, càng có thể mang tư tâm nào đó.

Nếu như hai người này là tu luyện giả linh hồn giai đại thành, đạt tới linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong, vậy thì làm thế nào cho phải? Hòa thượng béo mập thầm thấy sợ trong lòng.

Đúng lúc này, một đạo quang mang màu đen bắn tới, trong nháy mắt đã tới trước mặt đầu hắc hổ vừa mới giết chết hai la phong thử, vẫn là địa sát hổ, thế nhưng đầu địa sát hổ này dài một trượng cao gần trượng, thân hình vô cùng khổng lồ, đôi con ngươi màu bạc tỏa ra quang mang hung ác độc địa.

Thể thành thục, địa sát hổ cấp mười một, hơn nữa còn sắp tiến giai tới cấp mười hai, loại siêu cấp thành thục thể.

Loại yêu thú cấp bậc này đã không phải là tu luyện giả linh hồn giai sơ kỳ bình thường có thể đối phó được rồi.

- Các vị cẩn thận, đây là mẫu hổ (hổ mẹ), nó đã coi chúng ta muốn tập kích ấu hổ, hiện tại tính công kích rất mạnh!

Hòa thượng béo mập phát ra tiếng cảnh báo.

Vừa dứt lời, cái miệng to lớn của địa sát hổ mở ra, trong lúc rít gào, mấy đạo thiểm điện màu đen từ trong miệng phun ra, thậm chí còn có hai đạo hỏa diễm màu đen càng sắc bén điên cuồng công kích tới.

Khí nguyên toàn thân Trương Liêu tăng vọt, hét lớn một tiếng, nắm tay giống như gió xoáy đánh mạnh, va chạm với thiểm điện màu đen cùng một chỗ, phát ra tiếng nổ ầm ầm vang dội.

Trương Liêu nguyên bản tự tin mười phần ngạnh cứng chống lại thiểm điện màu đen, trong lòng âm thầm kêu khổ, dĩ nhiên đã đạt tới cực hạn.

Hòa thượng béo mập cũng nhìn ra Trương Liêu sắp không địch lại, đang định chuẩn bị xuất thủ tương trợ, đột nhiên phía sau mát lạnh, vô cùng kinh hãi, quay người lại đánh ra một chưởng, một phật thủ ấn mạnh mẽ áp về hướng bụi cây cách đó không xa.

Rống…

Một tiếng rống rung trời, lại một đầu hắc hổ thật lớn chạy ra, so với đầu mẫu hổ kia còn to lớn hơn một chút.

Phật thủ ấn đánh vào thân thể hắn hổ giống như đánh vào ngọn núi đá, ba một tiếng giòn vang, sau đó cái gì cũng không còn lưu lại.

Ầm…

Lại một tiếng trầm muộn vang lên, Trương Liêu đã bị một đoàn hỏa cầu màu đen đánh bay ra ngoài, nếu không phỉa đúng lúc Dương Thiên thi triển ra một đạo quang thuẫn màu trắng trung hòa đi hơn phân nửa lực lượng thì một kích này đã đủ làm cho Trương Liêu trọng thương.