Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 103: C103: Ngoại truyện 25chỗ dựa




Sau cuộc họp, Hoắc Tiểu Tiểu quay lại bàn làm việc, cô lật quy định của công ty ra, đặc biệt xem kỹ chuyện phòng họp kia một lần.

Quyền sử dụng phòng họp của mỗi tầng lầu áp dụng chế độ hẹn trước, đến sau xếp sau, nhưng sự việc có nặng có nhẹ, điều kiện tiên quyết cho phép chen ngang phòng họp là, sự vụ khẩn cấp có thể ưu tiên sử dụng phòng họp, mà phòng họp ở tầng ba mươi hai chỉ có quản lý cấp cao từ Tổng giám đốc trở lên mới có quyền hẹn trước.

Nếu như phòng họp tầng ba mươi hai chỉ có quản lý cấp cao từ Tổng giám đốc trở lên mới có quyền hẹn trước, vậy hôm nay cô đến tầng ba mươi hai hẹn trước phòng họp thành công là ai mở cửa sau cho cô?

Chuyện nhỏ nhặt như vậy, bố cô không biết mới đúng, huống chi là cho dù biết thì bố cô cũng sẽ nghiêm mặt, nói “Quy định của công ty dùng để làm gì”.

Hoắc Tiểu Tiểu cũng có thể tưởng tượng ra lúc bố cô nói lời này có dáng vẻ gì.

Bố cô vì chuyện một căn phòng họp mà tự mình mở cửa sau cho cô?

Rất không có khả năng.

Hoắc Tiểu Tiểu dứt khoát gửi tin nhắn cho Hàn Thiệu, cô vẫn cảm thấy khả năng Hàn Thiệu thỏa hiệp lớn hơn một chút.

Hàn Thiệu còn chưa gửi tin nhắn trả lời cô thì Tiểu Ngô và mấy thực tập sinh đã không đợi kịp, cả đám đều cảm thấy vô cùng hứng thú với việc Hoắc Tiểu Tiểu có thể hẹn trước phòng họp ở tầng ba mươi hai.

“Tiểu Tiểu, cô làm sao hẹn được phòng họp ở tầng ba mươi hai vậy? Năm ngoái lúc tôi vừa tới đã từng đi qua tầng ba mươi hai một lần, bảo vệ chỗ đó lập tức ngăn tôi lại.”

“Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò, không phải trong quy định của công ty viết nhân viên bình thường không thể tùy tiện xin phòng họp ở tầng ba mươi hai sao? Cô làm sao xin được vậy?”

Giọng nói càng có ý vị sâu xa: “Tiểu Tiểu, không phải ở tầng ba mươi có người quen của cô chứ?”

“Chắc chắn là có người quen, nếu không thì làm sao có thể hẹn được phòng họp ở tầng ba mươi hai mà còn không bị đuổi xuống, nói với chúng tôi một chút, chúng tôi cam đoan không nói ra ngoài.”

Hoắc Tiểu Tiểu duy trì nụ cười xấu hổ nhưng không thất lễ: “Các anh đừng đoán mò, thật sự không có, lúc tôi đi lên tôi hoàn toàn không biết phòng họp ở tầng ba mươi hai chỉ có quản lý cấp cao từ Tổng giám đốc trở lên mới có thể hẹn trước, chỉ đi thử vận may một chút, không nghĩ tới còn thật sự hẹn được.”

Rõ ràng là mấy người không quá tin tưởng.

“Thật không vậy?”

“Nhưng mà quy định công ty là như vậy, nhân viên giúp cô hẹn trước phòng họp không phải là làm trái với quy định sao? Sẽ không có phiền phức chứ?”

“Không thể nào? Dùng phòng họp thôi mà, hơn nữa chúng ta cũng không dùng quá lâu.”

“Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nếu có người tố cáo, người hẹn phòng họp giúp Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ bị xử phạt.”

“Tiểu Tiểu, cô thật sự không biết có chuyện gì?”

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.


“Đều vây quanh ở đây làm gì? Làm xong hết công việc trong tay rồi à?” Tổ trưởng Trần xuất hiện với vẻ mặt không tốt, ông ta vỗ bàn, nhân viên vây quanh Hoắc Tiểu Tiểu lập tức giải tán.

Tổ trưởng Trần nhìn thoáng qua Hoắc Tiểu Tiểu, sầm mặt gõ bàn làm việc của cô: “Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Hoắc Tiểu Tiểu bỏ công việc trong tay xuống rồi đến phòng làm việc của ông ta, có lẽ là được người ta thông báo, lúc đối mặt với Hoắc Tiểu Tiểu, sắc mặt của tổ trưởng Trần không khó coi như trước đó nữa, ông ta giải thích với cô: “Chuyện ngày hôm nay cô cũng đừng để trong lòng, chuyện hẹn trước phòng họp quả thật là tôi không biết rõ tình hình, bình thường đều là bọn Tiểu Ngô đi làm, đã vào công ty rồi thì sau này chúng ta chính là đồng nghiệp, tương lai còn nhiều thời gian chung đụng, đừng hiểu lầm.”

Hoắc Tiểu Tiểu không nói lời nào, chờ ông ta nói tiếp.

“Còn có một việc, từ hôm nay trở đi, cô được chuyển đến nhóm ba của bộ phận thiết kế, đi theo tổ trưởng Triệu học tập.”

“Chuyển nhóm?”

“Ừ, trưởng phòng vừa gọi điện thoại đến dặn dò.” Nói xong, tổ trưởng Trần hơi do dự nhìn cô.

Tổ trưởng Trần ở công ty nhiều năm mới lấy được chức vị tổ trưởng này, chỉ với việc hôm nay Hoắc Tiểu Tiểu thành công hẹn trước được phòng họp tầng ba mươi hai, cùng với việc cô có thể khiến trưởng phòng bộ phận gọi điện thoại tới, cố ý dặn dò chuyển Hoắc Tiểu Tiểu đến nhóm ba cũng đã đủ nói rõ ở bộ phận quản lý cấp cao, Hoắc Tiểu Tiểu có mạng lưới giao thiệp, có chỗ dựa.

Ông ta ở trong điện thoại nói bóng nói gió, hỏi một vài chuyện liên quan đến Hoắc Tiểu Tiểu nhưng trưởng phòng không nói một câu, ngược lại là bảo ông ta đừng hỏi nhiều.

Ý của ba chữ đừng hỏi nhiều này đã rất nặng rồi.

“Hoắc Tiểu Tiểu, rốt cuộc cô…”

“Tổ trưởng Trần, không có việc gì thì tôi đi ra ngoài trước.” Hoắc Tiểu Tiểu biết ông ta muốn hỏi gì, nhưng cô không muốn trả lời, qua loa hai câu rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.

Hàn Thiệu vẫn chưa trả lời tin nhắn, nhưng đến bây giờ Hoắc Tiểu Tiểu cũng hiểu rõ, chuyện này hơn một nửa là ý của bố cô, chuyện phòng họp, cho dù Hàn Thiệu có lòng giúp cô mở cửa sau, vậy thì chuyện đổi nhóm này, cho dù Hàn Thiệu có lòng cũng không có lực.

Hoắc Tiểu Tiểu nhớ tới lời nói chính nghĩa bố cô với cô trước khi vào công ty.

Cái gì mà khi vào công ty không được nói là con gái của Hoắc Tùy Thành.

Cái gì mà vào công ty rồi thì là một tập sinh bình thường, có chuyện gì thì tự mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không giúp cô đi cửa sau.

Cái gì mà nếu như dám to gan vi phạm những điều này thì sẽ ngừng thẻ tín dụng của cô.

Hiện tại cô chỉ muốn hỏi một câu: “Ồ? Vậy sao?”

Vừa quay về bàn làm việc, một người phụ nữ mặc âu phục kiểu nữ, sạch sẽ nhanh nhẹn đi đến trước mặt cô: “Hoắc Tiểu Tiểu đúng không? Tôi họ Triệu, Triệu Lộ, cô có thể gọi tôi là tổ trưởng Triệu, cũng có thể gọi tôi là chị Triệu, sau này cô chính là một thành viên trong nhóm tôi, bắt đầu từ ngày mai bàn làm việc của cô sẽ chuyển đến bên kia, có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?”

Hoắc Tiểu Tiểu cười nói: “Không có.”

“Vậy thì tốt, cô làm việc đi.”


Triệu Lộ vừa đi, mấy thực tập sinh gần đó đều bu lại.

“Tiểu Tiểu, cô chuyển nhóm?”

“Ừm, vừa rồi tổ trưởng Trần gọi tôi tới phòng làm việc chính là nói cho tôi biết chuyện chuyển nhóm, mặc dù không cùng mọi người chung một nhóm nhưng vẫn ở trong một khu làm việc, sau này có thể cùng nhau hẹn ăn cơm.”

“Làm sao cô lại chuyển đến nhóm của tổ trưởng Triệu? Tôi nghe nói xưa nay nhóm chị ta không mang người mới.”

“Đúng, tôi cũng nghe nói.”

Lời này vừa được nói ra, ánh mắt mấy người nhìn Hoắc Tiểu Tiểu cũng thay đổi.

Trước thì có chuyện hẹn trước phòng họp, sau thì có chuyện được chuyển nhóm, nói bên trên không có người thì không ai tin.

Sáu giờ chiều, nhân viên trong văn phòng làm việc lục tục tan làm, mãi tới tám giờ tối, văn phòng chỉ còn lại mấy đồng nghiệp tăng ca, cúi đầu phấn đấu.

Hoắc Tiểu Tiểu mang theo túi, lặng lẽ chạy vào thang máy, nhấn lên nút tầng ba mươi hai.

Lúc này Hoắc Tùy Thành vẫn chưa tan làm, nguyên tầng ba mươi hai vẫn còn sáng đèn.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi ra khỏi thang máy liền bị bảo vệ ngăn lại, nói ở đây không cho phép nhân viên tự mình đi lên.

Cô đang muốn gọi điện thoại cho Hàn Thiệu liền thấy Hàn Thiệu từ khu vực làm việc đi qua, cô vội vàng vẫy tay ra hiệu.

Hàn Thiệu thấy Hoắc Tiểu Tiểu thì hơi sửng sốt, bước nhanh tới giải thích với bảo vệ rồi đưa cô đi qua một bên: “Hoắc tiểu thư, sao cô lại tới đây?”

“Tôi tới tìm bố tôi, không có ai nhìn thấy, bố tôi ở văn phòng sao.”

“Hoắc tổng còn đang ở văn phòng, cô đi theo tôi.”

Hoắc Tiểu Tiểu đi theo sau lưng Hàn Thiệu, nhân lúc không có ai, cô vụng trộm chạy vào văn phòng Hoắc Tùy Thành.

Trong văn phòng không có ai, thông qua cánh cửa bị đẩy ra, Hoắc Tiểu Tiểu phát hiện ra Hoắc Tùy Thành ngồi dựa trên ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Cô nhón chân lặng lẽ đi qua, vòng ra sau ghế sô pha rồi bất chợt từ phía sau che mắt Hoắc Tùy Thành lại: “Đoán xem con là ai?”

Trong lòng bàn tay che mắt bị nhột một trận, một giây sau, Hoắc Tùy Thành cầm hai cánh tay Hoắc Tiểu Tiểu từ trên mặt xuống, quay đầu nhìn cô: “Sao con lại tới đây?”


“Con tới tìm bố cùng tan làm về nhà ăn cơm, con gái của bố làm việc cả ngày, bây giờ vừa đói vừa mệt…” Lời còn chưa nói hết, ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu chạm đến chiếc laptop đặt trên bàn trước mặt, trên màn hình có biểu tượng đang gọi video, Dịch Dương ở bên kia video đang cười nhìn qua cô, cô cúi đầu nhìn, trên tai bố cô đeo tai nghe không dây, đang gọi điện video đấy!

Cả người Hoắc Tiểu Tiểu đơ ra ba giây rồi đứng nghiêm lại: “Chào chú Dịch.”

Hoắc Tùy Thành lấy tai nghe xuống, Dịch Dương ở đối diện nói đùa: “Mấy năm không gặp Tiểu Tiểu, càng ngày càng đẹp, có thời gian thì đến chỗ chú chơi. Được rồi, không quấy rầy bố con hai người tan làm, hôm nay cứ vậy trước đi.”

Hoắc Tùy Thành gật đầu.

“Tạm biệt chú Dịch, có thời gian cháu nhất định sẽ đi thăm hỏi chú.”

“Được, tạm biệt.”

Tắt cuộc gọi video, Hoắc Tùy Thành khép máy tính rồi đứng dậy, nhìn cô: “Không nói một tiếng liền đến đây? Con xem toàn bộ lời bố nói như gió thoảng bên tai đúng không?”

“Bố, bố hung dữ như thế làm gì? Khi con tới không có ai nhìn thấy.” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bố lấy âu phục khoác lên người, thế là đi theo bên cạnh bố, giống như đồ lắm lời mà líu lo không ngừng: “Bố, con phát hiện ra quy định của công ty bố không chặt chẽ, cẩn thận chút nào đâu, con đã giúp bố thử nghiệm rồi, trên sổ tay công ta rõ ràng có việc là phòng họp ở tầng ba mươi hai chỉ có quản lý cấp cao từ Tổng giám đốc trở lên mới có quyền hẹn trước, nhưng mà hôm nay con đến hẹn trước lại hẹn được, bố nói xem có phải là không chặt chẽ, cẩn thận không?”

Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu liếc cô một cái: “Đúng là không chặt chẽ cẩn thận.”

Hoắc Tiểu Tiểu hắng giọng một cái: “Còn có một việc cũng rất kỳ lạ, con rõ ràng là một thực tập sinh vừa mới vào công ty, kết quả lúc tan làm tổ trưởng nói cho con biết là con được chuyển sang nhóm khác, bố, bố nói xem là ai…”

Hoắc Tùy Thành đưa tay xách lỗ tai cô: “Hoắc Tiểu Tiểu, con nói xem là ai?”

“Sss --- đau đau đau, bố… là bố, là bố!”

Hoắc Tùy Thành buông tay ra: “Được lợi mà còn ra vẻ.”

Cô xoa lỗ tai: “Còn không phải chính bố nói, nếu như con dám ở công ty nói con là con gái bố thì bố liền ngừng thẻ tín dụng của con, còn nói không cho phép con lấy danh nghĩa của bố để chống lưng cho mình. Vậy mà bây giờ bố vừa giúp con đi cửa sau vừa giúp con chuyển nhóm, không phải là làm trái quy tắc à?”

Hoắc Tùy Thành nhìn cô với ý tứ sâu xa: “Ngày mai đi làm con sẽ biết.”

“?”

- --

Triệu Lộ là một người phụ nữ rất có năng lực, trong bộ phận thiết kế, chị ta được thăng chức nhanh nhất, nhóm của chị ta cũng là nhóm có năng lực nghiệp vụ mạnh nhất của bộ phận thiết kế.

Đương nhiên, nghiệp vụ năng lực mạnh cũng đại biểu cho việc cường độ làm việc cao.

Một buổi sáng liên tục mở ba cuộc họp, Hoắc Tiểu Tiểu bận làm văn kiện, bận thiết kế bản vẽ, bận xem các phương án chuẩn bị, xoay người giống như con quay, chưa từng nghỉ ngơi.

“Tiểu Tiểu, một tiếng sau đại biểu của công ty Hằng Dương sẽ tới bàn bạc về công việc của dự án khách sạn, trong vòng một tiếng phải xem hết phác thảo sơ đồ thiết kế và phương án chuẩn bị của dự án này đồng thời làm quen với dự án này cho tôi.” Triệu Lộ vứt lại một câu nói như vậy và một chồng văn kiện tài liệu sau đó xoay người rời đi.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn tập văn kiện thật dày trên bàn, lại nhìn nhóm thực tập sinh bên nhóm tổ trưởng Trần một buổi sáng chỉ mở một cuộc họp sau đó thì rảnh rỗi nhàn nhã, cô yếu ớt thở dài.

Một tiếng sau, đám người Hoắc Tiểu Tiểu được thông báo đi vào phòng họp.

Trong phòng họp, đại diện của công ty Hằng Dương vừa chờ đợi vừa xem phương án chuẩn bị trong tay.


Sau khi Triệu Lộ mang theo thành viên trong nhóm ngồi xuống, lúc này đại diện công ty ở phía đối diện mới ngẩng đầu, chuyển ánh mắt từ trên phương án chuẩn bị đặt lên người Triệu Lộ.

“Chào Triệu tiểu thư, chúng tôi là đại diện của công ta Hằng dương, vị này là người phụ trách của dự án khách sạn lần này, Giang Dực.”

Hoắc Tiểu Tiểu quét mắt tới, đúng lúc đối diện với ánh mắt như cười như không của Giang Dực.

“Giang tiên sinh, chào anh, tôi là người phụ trách tiếp nhận dự án khách sạn của anh, tôi tên là Triệu Lộ.”

Dường như chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua, Giang Dực rất nhanh đã thu lại ánh mắt trên người Hoắc Tiểu Tiểu, đặt sự chú ý lên dự án hợp tác lần này.

Bảy, tám năm không gặp, sự thay đổi của Giang Dực đã vượt ra khỏi dự đoán của Hoắc Tiểu Tiểu.

Chặt chẽ, cẩn thận, nghiêm túc với dự án, hoàn toàn không cần người bên cạnh mở miệng, bản thân đã có thể chơi cờ ở thế hòa, không phân thắng bại với Triệu Lộ, thậm chí là bắt bẻ, chỉ ra chỗ thiếu sót trong thiết kế bản vẽ và phương án chuẩn bị, một câu cuối cùng “Nếu như thái độ của quý công ty đối với dự án vẫn như vậy thì tôi nghĩ chúng tôi có thể sẽ thay đổi đối tác” khiến Triệu Lộ cũng không hỏi nhíu mày nhượng bộ.

“Nếu là như vậy thì chúng tôi sẽ sửa lại thiết kế bản vẽ và phương án chuẩn bị, về mặt thời gian…”

“Ba ngày, thời gian mà chúng tôi có thể đưa ra chỉ có ba ngày. Ba ngày sau hy vọng các cô có thể lấy ra bản vẽ và phương án chuẩn bị làm chúng tôi hài lòng.”

Triệu Lộ suy nghĩ một lát: “Được, không thành vấn đề.”

Nói chuyện đến đây thì cũng đã đến giai đoạn kết thúc, Giang Dực tùy ý dựa vào phía sau một phút, anh ta cười, thái độ hiền lành hữu hảo, tựa như người vừa rồi giương cung bạt kiếm trên bàn họp không phải là anh ta.

“Tôi đã nghe nói về năng lực của Triệu tiểu thư, đây cũng là nguyên nhân chúng tôi lựa chọn quý công ty đầu tiên, thế này đi, để lại phương thức liên lạc để chúng ta kịp thời trao đổi.”

Triệu Lộ lấy một tấm danh thiếp ra, dùng hai tay đưa cho Giang Dực: “Đây là danh thiếp của tôi.”

Giang Dực nhìn thoáng qua, cũng đưa cho chị ta một tấm danh thiếp của mình, một giây sau anh lại nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu: “Vị này là?”

“Đây là nhân viên của công ty chúng tôi, Hoắc Tiểu Tiểu, mới du học từ nước ngoài trở về, năng lực chuyên môn rất mạnh, là một thành viên trong đội của tôi, anh yên tâm, phương án chuẩn bị và sơ đồ phác thảo vào ba ngày sau nhất định có thể khiến các anh hài lòng.”

“Hoắc Tiểu Tiểu… nếu như là du học ở nước ngoài trở về, không biết vị Hoắc tiểu thư này có thể để lại phương thức liên lạc hay không, Wechat cũng được, sau này có chuyện gì cũng tiện liên lạc trước.”

“Chuyện này…”

“Được, không thành vấn đề.” Hoắc Tiểu Tiểu hào phóng thêm Wechat của Giang Dực.

“Vậy chúng tôi đi trước, chờ tin tốt của các cô.” Thêm Wechat xong, Giang Dực đứng dậy, sau đó rời khỏi phòng họp.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn giao diện trò chuyện với Giang Dực trên Wechat trong điện thoại, cô không khỏi cảm thán thế giới này thật đúng là nhỏ.

Chuyển nhóm làm dự án lại còn có thể gặp Giang Dực.

“Tiểu Tiểu, năm phút sau mở họp.”

“... Được.”

Lại là một cuộc họp hai tiếng đồng hồ, cả người Hoắc Tiểu Tiểu đều tê rần rồi, trong đầu toàn là dự án, dự án, dự án, hiện tại cô mới hiểu rõ câu nói “Ngày mai là con biết” bao gồm ý tứ sâu xa kia của Hoắc Tùy Thành là có ý gì.