Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 49: C49: Trợn mắt nói dối




Nụ cười trên mặt Hoắc Tiểu Tiểu dần dần biến mất.

Quả thật là giống như sét đánh giữa trời quang.

Hoắc… Sính Đình?

Là Sính Đình trong sính sính niểu niểu thập tam dư, đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ* mà cô nghĩ?

*Một câu thơ có xuất xứ từ bài thơ Tặng biệt kỳ nhất của nhà thơ Đỗ Mục (杜牧). Có nghĩa là (Nàng ấy) mảnh mai yểu điệu, mới hơn mười ba tuổi, (tựa như) hoa đậu khấu trên ngọn cây mới nở vào đầu tháng hai.

“...”

Chỉ ba chữ “Hoắc Tiểu Tiểu” này mà ở nhà trẻ cô đã viết đến suýt chút nữa gãy tay, Sính Đình?

Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy tay mình khẽ run.

Thật ra… “Hoắc Tiểu Tiểu” rất dễ nghe.

“Sao vậy?” Hoắc lão tiên sinh thấy cô không nói chuyện cũng không cười: “Không thích cái tên ông nội đặt cho con?”

“Ông nội…” Làm sao có thể thích được đây?

“Không sao, chỗ ông nội còn có cái tên khác, con nghe thử, Thư Yểu, Hoắc Thư Yểu, Thanh Thanh, Trăn Trăn, Tiểu Tiểu cảm thấy cái nào hay?”

Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Hoắc Thư Yểu, Hoắc Thanh Thanh, Hoắc Trăn Trăn…

Vì sao đều chọn tên hai chữ cho cô, thậm chí còn là từ láy?

Ngại thiếu nét bút nên thêm một chữ?

Chính là… không có tên chữ đơn, ít nét, dễ nghe, dễ viết sao?

“Thư Yểu này là do ông nội lấy ra từ trong Kinh Thi,” Hoắc lão tiên sinh giải thích với cô: ‘Thư yểu kiểu hề, lao tâm tiệu hề*’, ý nghĩa đại khái là dáng người cô gái yểu điệu xinh đẹp, Thanh Thanh là hình dung cây cỏ tràn đầy, ông nội hy vọng sau này Tiểu Tiểu có thể khoẻ mạnh trưởng thành, Trăn Trăn và Thanh Thanh có cùng một ý nghĩa.”

*Xuất phát từ bài thơ Nguyệt xuất 1 của Khổng Tử. Cả bài thơ được dịch nghĩa như sau: Trăng lên sáng đẹp, Người đẹp yêu kiều, Làm sao (cho được gặp nàng để) cởi mở nỗi tình sầu uất xa xôi. Cho nên phải nhọc lòng ưu sầu.

Chính là hối hận, vô cùng hối hận.

Cô thật đúng là tự vác đá nện vào chân mình, sao lại khéo như vậy chứ?

Ngày hôm qua vừa nói muốn đổi tên, hôm nay đã được dạy viết tên của mình.

Nếu thật sự đổi thành cái tên mà ông nội lấy cho cô thì ngày mai ở nhà trẻ, cô và Lục Tĩnh Nhất sẽ cùng nhau khóc.

“Tiểu Tiểu thích cái nào? Nếu như đều không thích thì cũng không sao, ông nội nghĩ tiếp.”

“... Ông nội, con cảm thấy tên ông nội đặt đều hay, nhưng mà con muốn chờ bố con về rồi hỏi ý bố.”

Hoắc lão tiên sinh ngẫm lại thấy cũng phải, chọn tên thì người làm bố phải có mặt.

“Được, vậy chờ bố con về rồi chọn.”

Tâm tình vốn dĩ tốt vì đã học được cách viết tên mình bởi vì chuyện đổi tên mà không còn sót lại chút gì.

Hoắc Tiểu Tiểu rầu rĩ không vui lấy giấy bút hoàn thành bài tập về nhà tối nay, không chút tinh thần.


Hoắc lão tiên sinh ở một bên nhìn rồi thở dài. Bác Trần cười nói: “Sao lão tiên sinh lại thở dài?”

“Còn có thể vì sao nữa? Lúc trước tôi không nên để thằng nhóc Hoắc Tuỳ Thành kia tuỳ tiện đặt tên cho Tiểu Tiểu, anh nói xem trẻ con bây giờ đứa nào cũng ranh mãnh, tên của đứa nào mà không phải do bố mẹ lựa chọn kỹ càng? Có cái tên nào không hay? Cũng chỉ có tên của Tiểu Tiểu là tuỳ tiện, chỉ sợ ở nhà trẻ đã nghe được cái gì đó.”

Bác Trần trấn an: “Trong nhà trẻ đều là trẻ con, trẻ con thì biết cái gì?”

“Trẻ con không hiểu chuyện, Tiểu Tiểu thì hiểu, hôm qua nó cũng đã hỏi bố nó rồi, vì sao tên của nó đơn giản tùy tiện như vậy, chắc chắn là đã nghe được cái gì đó.”

“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”

Hoắc lão tiên sinh suy nghĩ một chút: “Tôi đi lên cố gắng chọn thêm cho con bé vài cái tên hay, chờ bố nó về rồi cùng nhau chọn.”

“Vậy ngài chọn nhiều thêm mấy cái cho Tiểu Tiểu.”

Hôm nay Hoắc Tùy Thành trở về trễ, qua giờ cơm tối rồi mới về.

“Sao hôm nay lại về muộn như vậy?”

Hoắc Tùy Thành dùng một tay mở cúc áo âu phục, tiện tay cởi áo khoác ra rồi ngồi vào ghế sô pha, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ngồi dưới đất, ghé vào trên bàn trà viết viết vẽ vẽ.

“Hôm nay công ty bận rộn, cho nên làm trễ hơn một lúc, Tiểu Tiểu đây là đang…”

“Nó à, hôm nay cô giáo dạy con bé viết tên của mình, về nhà liền viết không ngừng. Tiểu Tiểu, con cho bố con xem chữ con viết đi?”

Hoắc Tiểu Tiểu không tình nguyện mà xoay người lại, đưa cho bố cô xem ba chữ “Hoắc Tiểu Tiểu” trên vở bài tập mà cô tự nhận là đã dày công tôi luyện.

“Bố, con viết tên của mình, bố xem con viết tốt không?”

Hoắc Tùy Thành ung dung nhận lấy, gật đầu: “Rất tốt.”

“Thật sao? Tốt chỗ nào?”

Hoắc Tùy Thành nói hai chữ ngắn gọn: “Ngay ngắn.”

“Chỉ có ngay ngắn sao?”

Hoắc Tùy Thành nhíu mày.

Nếu không thì còn có thể khen thế nào?

Rồng bay phượng múa? Chữ viết sắc sảo? Nét bút xinh đẹp? Nét chữ cứng cáp?

Hoắc lão tiên sinh đúng lúc mở miệng giải cứu cho con trai ông: “Đúng rồi, hôm nay bố chọn cho Tiểu Tiểu mấy cái tên, con và Tiểu Tiểu cùng nhau chọn xem cái nào được.”

“Bố nói thử xem.”

“Sính Đình. Tiểu Tiểu xinh đẹp như vậy, hai chữ này rất xứng, còn có mấy cái, Hoắc Thư Yểu, Hoắc Thanh Thanh, Hoắc Trăn Trăn, Hoắc Sơ Ảnh.”

Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu mất hồn.

Ông nội của cô thật đúng là coi trọng cô, mấy cái tên ông đặt, không có một cái nào đơn giản cả.

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, suy tư một lát: “Con thấy…”

Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng nói: “Bố, bố cũng giống như ông nội, đặt cho con mấy cái tên, để con và ông nội chọn.”

“Mấy cái ông nội đặt không phải là rất tốt sao?”


“Cái đó không giống nhau, ông nội là ông nội, bố là bố, bố cũng đặt mấy cái.”

Hoắc Tiểu Tiểu có lý do để tin tưởng, bố cô có thể đặt được cái tên “Hoắc Tiểu Tiểu” này thì chắc chắn không cùng một đẳng cấp với ông nội, lỡ như bố cô đặt tên “Hoắc Nhất Nhất” cho cô thì không phải là lời rồi sao?

… Hoắc Nhất Nhất cũng rất hay.

“Để bố đặt?”

“Vâng, bố đặt!” Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu kiên định.

Hoắc lão tiên sinh cũng cười nói: “Bảo con đặt mấy cái thì con đặt đi, tốt xấu gì con cũng là bố của con bé.”

“Được, con suy nghĩ một chút.”

Hoắc lão tiên sinh đặc biệt lấy điển cố ra, Hoắc Tùy Thành vừa đi xe về mệt mỏi, một phút trước khi xuống xe còn đang xem văn kiện, bây giờ đầy trong đầu đều là núi Lộc Minh, trong thời gian ngắn thật đúng là không thể nghĩ ra được mấy cái tên hay.

Anh hắng giọng một cái rồi lấy điện thoại ra.

Trong khoảnh khắc bố cô lấy điện thoại ra, Hoắc Tiểu Tiểu liền tới gần.

Ỷ vào việc Hoắc Tiểu Tiểu không biết chữ, Hoắc Tùy Thành cũng mặc cho cô nhìn, anh tìm kiếm trên trình duyệt “Tên con gái ngụ ý duyên dáng”.

Nhấn tìm kiếm.

Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt nhìn bố mình.

Có bằng chứng* rồi, đã có bằng chứng bố cô không có học thức rồi!

*Nguyên văn là 实锤 /shíchuí/: thực chùy: Đây là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ sự việc nào đó đã có chứng cứ rõ ràng, không thể thay đổi tính xác định của sự việc đó được nữa.

Đặt tên cho cô còn phải tìm kiếm trên web?

Cô ra vẻ kinh ngạc lớn tiếng nói: “Bố, bố đang làm gì vậy? Không phải là đặt tên cho con sao? Sao bố lại chơi điện thoại!”

“Tùy Thành, con đang làm gì vậy? Bố và Tiểu Tiểu đều đang đợi tên của con đó.

Hoắc Tùy Thành cúi đầu ho một tiếng rồi tắt điện thoại đi.

“Không có gì, vừa rồi con nghĩ được một cái tên, bố nghe thử,” Hoắc Tùy Thành dựa vào cái tên mà vừa rồi anh nhìn thấy lúc lướt qua trình duyệt, nhanh chóng chọn lựa ra một cái: “Tịnh Huệ, chữ Tịnh này thường xuyên được dùng để hình dung con gái xinh đẹp, còn có tài hoa hơn người, chữ Huệ này có ý là vừa xinh đẹp vừa thông minh, khôn ngoan lanh lợi, bố cảm thấy thế nào?”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu bò từ trên ghế sô pha xuống, trợn mắt nhìn bố cô một cái.

Tịnh Huệ, người khác nghe sẽ tưởng là Tĩnh Huệ, cái tên này giống như pháp danh của người xuất gia, còn thiếu hai chữ đại sư phía sau.

Bố cô cái gì cũng tốt, cái không tốt duy nhất là không có văn hóa.

Ngay cả cái tên êm tai, hào phóng cũng không đặt ra được.”

“Ngụ ý thì không tồi, nhưng mà hai chữ này ở cùng nhau… Tiểu Tiểu thích không?”

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.

“Vậy con nghĩ thêm một cái.”


Núi Lộc Minh lấp đầy trong đầu Hoắc Tùy Thành, anh nào có nghĩ ra cái tên nào êm tai, có ý nghĩa… Lộc?

“Không bằng gọi là… Lộc Lộc.”

“Lộ** nào?”

“... Lộ Lộ***.”

*鹿: Lộc trong tiếng Trung phát âm là [lù], nghĩa là con hươu, con nai; **露: Lộ trong tiếng Trung phát âm là [lù], có nghĩa là sương, nước; ***璐: Lộ này trong tiếng Trung cũng phát âm là [lù], có nghĩa là ngọc lộ, ngọc đẹp.

Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành giải thích: “Lộc trong núi Lộc Minh, một chữ rất đáng yêu, nếu không nữa thì Lộ trong hạt sương, cũng hay.”

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, thật sự không có cách nào trông cậy vào bố cô được.

Lộc Lộc… Hóa ra cô chính là con hươu.

“Cái này…” Hoắc lão tiên sinh hỏi Hoắc Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, con thích cái nào?”

Không thích cái nào cả. Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ giọng.

“Có phải bố còn đang qua loa với con không.”

“Sao có thể nói là qua loa với con chứ?”

“Lộc Lộc… Lộc Lộc không phải là loại chó trên đầu mọc sừng sao? Hóa ra con là con chó!”

“Tiểu Tiểu, bố con không có ý này, ý của bố là, hươu rất đáng yêu, Tiểu Tiểu đáng yêu giống như hươu vậy.”

“Thật sao?”

“...Phải.” Hoắc Tùy Thành gật đầu.

“Vậy được rồi, nhưng bố ơi, bố có thể nói con đáng yêu, nhưng bố không thể đặt tên Lộc Lộc cho con được, Lộ nào cũng không được, con chó nhà Lục Tĩnh Nhất tên là Lộ Lộ.”

“...”

Nếu không giải quyết được vấn đề, vậy thì ném vấn đề đi.

Hoắc Tùy Thành hỏi Hoắc Tiểu Tiểu: “Con có thích cái tên nào không?”

“Con?”

Vấn đề này hỏi rất hay!

Hoắc Tiểu Tiểu xoa xoa tay, cô suy nghĩ một chút, mấy cái tên đơn giản lại hào phóng dần thành hình trong đầu.

“Bố, bố cảm thấy Hoắc Nhất Nhất thế nào?”

“Hoắc Nhất Nhất? Chữ Nhất nào?”

“Chính là… chữ Nhất trong con là duy nhất của bố, cũng là duy nhất của ông nội.”

Nói xong, cả người Hoắc Tiểu Tiểu nổi da gà, trong lòng không khỏi cảm thán.

Tuyệt vời! Lời giải thích này thật sự là tuyệt vời!

Cô hận không thể ngay lập tức võ tay vì sự thông minh tuyệt đỉnh của mình!

“Hoắc Nhất Nhất?” Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Hoắc lão tiên sinh.

“Tiểu Tiểu, con thích cái tên Hoắc Nhất Nhất này?”

“Con thích! Con muốn mãi mãi là duy nhất của bố, còn là duy nhất của ông nội!”

Hoắc lão tiên sinh cười ôm cô vào lòng, ông từ ái sờ sờ đầu cô: “Tiểu Tiểu mãi mãi đều là đứa cháu gái mà ông nội yêu thương nhất, nhưng mà, Tiểu Tiểu không cảm thấy cái tên Hoắc Nhất Nhất này quá tùy tiện, quá đơn giản sao?”


Thứ cô muốn chính là sự đơn giản, nếu không thì cô viết tên đến mức tay sắp gãy rồi.

“Không đâu, không đơn giản, đơn giản chỗ nào, hơn nữa cũng không tùy tiện, rất có ý nghĩa, không giống như cái tên ‘Hoắc Tiểu Tiểu’ bố đặt cho con, đây mới gọi là tùy tiện, không có chút ý nghĩa nào.”

Hoắc Tùy Thành giương mắt: “Lúc con vừa ra đời là một nắm nhỏ như vậy, không gọi là Tiểu Tiểu thì gọi là gì? Gọi là Đại Đại?”

“Con mặc kệ, con tên là Hoắc Nhất Nhất.”

Hoắc Tùy Thành không đồng ý: “Không được, quá đơn giản.”

“Tên bố đặt cũng không hay!”

“Nếu con thích tên như kiểu Hoắc Nhất Nhất này thì không bằng để tên là Hoắc Tráng Tráng, bố hy vọng sau này dáng dấp con vừa khỏe mạnh, vừa rắn chắc.”

“...”

“Không thích? Hoắc Bàn Bàn, con xem cái bụng nhỏ kia của con, gần đây ăn không ít socola nhỉ?”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu cúi mặt xuống nhìn bố.

Hoắc lão tiên sinh vỗ vỗ ghế sô pha: “Hoắc Tùy Thành! Nói bậy bạ gì đó!”

“Bố bảo nó tự chọn, một đứa trẻ như nó thì biết chọn cái gì? Con thấy chuyện tên tuổi này hai người chúng ta lựa chọn, chọn ra một cái.”

Hoắc lão tiên sinh trầm tư một lát: “Được, vậy con xem cái nào tốt.”

“Thư Yểu không tệ, mấy cái tên bố chọn đều được.”

Mắt thấy bố cô và ông nội sắp quyết định xong cái tên sử dụng trong mấy chục năm tương lai của cô, Hoắc Tiểu Tiểu cuống lên.

“Bố ơi, con… con không sao, cái tên kia, không cần gấp gáp như vậy.”

“Hôm qua còn chỉ trích bố, lúc đặt tên cho con quá tùy tiện, không để con trong lòng, bây giờ lại không nóng nảy nữa?”

Hoắc Tiểu Tiểu xẹp miệng: “Tên do bố đặt mà.”

“Thôi thôi, nếu Tiểu Tiểu đều không hài lòng thì chuyện tên đó bố suy nghĩ lại một chút.”

Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: “Tên mà bố đặt tên cho con, không phải hôm qua con nói không thích sao? Nói ‘Hoắc Tiểu Tiểu’ không hay, quá tùy tiện.”

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút rồi bò lên ghế sô pha, ngồi bên cạnh ông nội cô.

“Ông nội, con không cảm thấy tên ông đặt không tốt, chỉ là… chỉ là cảm thấy ý nghĩa không quá lớn. Tên bố đặt cho con, con cũng rất thích, nhưng hôm nay cô giáo nói, bảo tụi con về nhà hỏi bố xem tên của mình có ý nghĩa gì, bố còn không nói ra được ý nghĩa tên của con, cho nên con liền muốn, liền muốn để bố đổi tên cho con.”

“Cô giáo của các con còn giao bài tập này?”

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Ông nội, tên của con có ý nghĩa gì không?”

“Cái này…”

“Bố ơi, bố nói xem, vì sao bố đặt cho con cái tên này? Hôm qua bố nói bố quên, hôm nay nhớ ra chưa?”

Cái tên mà Hoắc Tùy Thành thuận miệng đặt thì nào có ý nghĩa gì.

“Cho nên, không bằng đổi tên thành Hoắc Nhất Nhất, con là duy nhất của bố, cũng là duy nhất của ông nội, rất có ý nghĩa nha.”

Hoắc Tùy Thành mặt không biến sắc, tim không đập mạnh mà nghiêm túc nói ra: “Có biết vì sao con tên là Hoắc Tiểu Tiểu không? Bởi vì con là cục cưng nhỏ của bố, cũng là cục cưng nhỏ của ông nội, cho nên gọi là Tiểu Tiểu.”

“...”

Được đấy, không hổ là bố cô, hai bố con thật sự là bố con guộc*!

*guộc: cách nói lái của ruột (trong ruột thịt), là cách nói hài hước gần đây trên mạng

Gợi ý pass chương 50: Tên của nữ chính do ai đặt? (Pass là tên nhân vật)