Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 83: – Giấc mơ III




Những điều cần lưu ý trước khi đọc thế giới 3 (QUAN TRỌNG): Thế giới 3 là thế giới cổ trang, nhưng hệ thống và Tả Ngôn đều là người của hiện đại nên mình sẽ edit theo phong cách sau:

1/ Thoại của hệ thống và Tả Ngôn edit theo phong cách hiện đại.

2/ Thoại nội tâm và suy nghĩ của Tả Ngôn edit theo phong cách hiện đại.

3/ Còn thoại của nhân vật khác đều là phong cách cổ trang.

Mình nhắc trước điều này để tránh trường hợp các bạn đọc vào sẽ thấy hơi kỳ và hỗn loạn, cám ơn đã đọc.

[83] – Mỹ nhân có độc (1)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Sau khi lấy quà, Tả Ngôn có chút tâm sự nặng nề mà trở về nhà.

“Con trai !”

“Mẹ.”

“Con trai !”

“Ai.”

“Con trai à !”

“Mẹ, có chuyện gì thì mẹ nói đi.”

Tả Ngôn nhìn nữ nhân luôn giữ vững tuổi trẻ như một thiếu nữ, chợt cảm thấy mình như trở về thời tuổi trẻ.

Lúc trước khi đi ra đường còn bị người khác hiểu nhầm là chị em, lúc này không chừng sẽ bị hiểu lầm thành anh em.

Chỉ thấy nữ nhân nhanh nhẹn bước đến trước mặt cậu, vươn tay… lấy túi đồ trong tay cậu qua.

“Về nhà còn biết mang theo quà về, mau xem con trai hiểu chuyện ra chưa kìa.”

Tả Ngôn mắt thấy mẹ cậu sắp dong dài, chậm rì rì nói: “Một hộp lá trà có vị của dịch dinh dưỡng.”

Nữ nhân dừng động tác lại, đem đồ vật đưa cho người nam nhân cao lớn bên cạnh, nhiệt tình mà cho cậu một cái ôm chầm.

“Con trai, mẹ rất nhớ con đó.”

Tả Ngôn ôm trả lại bà, mẹ nhớ con vậy tại sao tầm mắt nhìn chằm chằm vào quà vậy ?

“Lại gầy rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn này đều gầy đến da bọc xương.”

Mặt Tả Ngôn bị giữ chặt nhìn đến nhìn lui.

Ánh mắt cậu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, “Ba, vợ của ba động chân động tay với con kìa.”

Nữ nhân chau mày lại, “Mẹ là mẹ con.”

Tả Ngôn quat đầu lại hướng về phía nam nhân nói: “Đi quản vợ của ba kìa.”

Tả Dật thản nhiên liếc mắt nhìn bọ họ một cái, hai người nhất thời yên tĩnh.

“Mẹ lại đẹp ra rồi.”

“Con trai cũng đẹp trai ra rồi.”

Sau khi Tả Tứ trở về liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ngừng than mình may mắn, may là hắn ta không giống mẹ.

Ban đêm.

“Nghe nói em đã tìm được một công việc chính thức rồi ?”

Tả Ngôn gật đầu.

Tả Tứ nhìn em trai mình từ trêи xuống dưới, “Việc gì vậy ?”

“Nhập mộng sư.”

“Nhìn không ra, em trai của anh cũng có thể làm bác sĩ.”

Những chuyện anh nhìn không ra còn nhiều lắm.

“Lúc nào thì định trở về ?”

“Em là bị thả ra ngoài cho đi ngao du, chuyện này là sự quyết định của Tả Dật tiên sinh.”

Tả Tứ kéo kéo khoé miệng, “Đi đi đi đi, anh thấy em là không muốn trở về.”

Tả Ngôn nói: “Sao có thể chứ, những ngày không có tiền khó khăn lắm.”

“Những ngày không có tiền, cảm nhận không được là cảm giác gì.”

Còn đặc biệt thích kéo cừu hận, nhân vật của Tả Ngôn trong game quăng cho đối phương một đòn đánh đầy nghiêm trọng.

“Hừ, em tự mình đi chơi đi, ngày mai anh còn có việc.”

Trong lúc hắn ta sắp ra khỏi cửa, Tả Ngôn đột nhiên mở miệng.

“Năm đó, Cố Chấp đã chết thật rồi ư ?”

Tả Tứ dừng bước, quay đầu lại, “Không phải chính em tận mắt nhìn thấy rồi à ?”

Có đôi khi những gì mình nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật.

“Anh đi ra ngoài đi, thuận tiện mang theo Tiểu Nhất cùng đi.”

“Đừng… mà… lại… làm… tiếp… ván… nữa…”

“Tổ đội với ngươi khiến ta thua cả đêm.” Tả Ngôn nhìn hạng của mình bị rớt xuống Đồng.

“Chúng… ta… thử lại… lần nữa… xem… còn… có thể… rớt… tiếp… hay không… đừng… nhéo… lỗ tai… của… ta…”

Tả Ngôn xách nó đến cửa, “Ngủ ngon.”

Tả Tứ cúi đầu cùng mắt đối mắt với Tiểu Nhất một cái.

“Không thì… hai… chúng… ta… chơi… một ván…”

Tả Tứ cười nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

——

Tả Ngôn ở lại nhà cỡ một tuần, sau khi đón sinh nhật của mẹ cậu xong liền trở về.

Bên chỗ Chu Vị vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu, ngược lại cậu lại nhận được điện thoại của vài người bạn học chung đại học.

Vài người tụ họp cùng một chỗ tán gẫu việc tìm việc làm không dễ dàng, đi làm cũng không thoải mái.

Nói đến Tả Ngôn đều tỏ vẻ đầy hâm mộ vẫn ghen tỵ, “Nếu không tớ cũng thử đi làm 'Nhập mộng sư' xem sao ?”

Tả Ngôn nói: “Cậu có thể thử.”

Vài ngày sau, cậu liền nhận được điện thoại của bạn học, câu đầu tiên liền nói công việc này của cậu rất không dễ dàng.

Tả Ngôn kinh ngạc, “Cậu đã bắt đầu làm việc rồi à ?”

“Shit, tớ chỉ đến thử nghiệm chút thôi ! Vừa mới bước vào liền bị dao đâm chết ! Còn có một lần do nguỵ trang không thành công, trực tiếp bị đá ra.”

“Thử nghiệm ?”

“Đúng vậy, thử nghiệm việc đi vào giấc mơ, Tả nhi à, sao cậu làm được hay vậy ?”

Tả Ngôn nói: “Quen là được rồi.”

Cúp điện thoại, có chút kinh ngạc, cậu lúc ấy không hề tiến hành làm thử nghiệm.

Lại qua vài ngày, Chu Vị nhắn tin đến, đã chuẩn bị xong lần đi vào giấc mơ thứ ba.

Khí thể thản nhiên phiêu tán ra, Tả Ngôn dừng lâm vào ngủ say.

“Hoan nghênh bước vào thế giới cảnh trong mơ, hiện tại, hệ thống 14635 vì ngài mà phục vụ, xin chào, tôi có thể giúp đỡ gì cho ngài ?”

Tả Ngôn nghe thanh âm này xong, hỏi: “Xin chào, 12357 đâu rồi ?”

Hệ thống: “Xét thấy yêu cầu dài hạn của ngài. chúng ta đã sắp xếp cho ngài một hệ thống mới, xin hỏi ngài có điểm nào không hài lòng không ?”

Tả Ngôn tiếc nuối nói: “Ta nói ta sẽ đổi một đôi mắt mới cho nó, tiếc là nó đã không còn ở đây, ai.”

Cả người hệ thống nổi lên oán niệm, “… Ngươi còn nhớ hả ?”

“Bây giờ quên rồi.”

Hệ thống: …

Tả Ngôn hỏi, “Tình huống nào vậy ? Đừng nói lại để ta nằm trong quan tài gì đó nữa nha !”

Tối đen như mực, an tĩnh dị thường, chút thanh âm nào cũng không có, trêи người cũng không hề có cảm giác gì.

Hệ thống: “Chờ một lát.”

Dần dần, Tả Ngôn rốt cuộc cũng cảm nhận được cơ thể có tri giác, cùng đến chính là cảm giác đau đớn.

Hệ thống: “Bên tay trái của ngươi có một cây đao.”

Tả Ngôn sờ soạng cầm lên, cắt đi sợi dây thừng đang buộc lấy mình, lấy khối cầu trong miệng ra.

Kéo miếng vải đen trêи ánh mắt lên, lúc này mới nhìn rõ ràng đang có chuyện gì xảy ra trong phòng.

Những thứ này là cái quỷ gì !

Hệ thống: “Có tiếp nhận tư liệu của thế giới này không ?”

Tả Ngôn nghiến răng: “Tiếp nhận.”

Một đoạn ngắn ký ức mạnh mẽ xuất hiện trong đều, khung cảnh một cái lại một cái thoáng hiện.

Chu Tư – Thập tam Vương gia, được xưng là đệ nhất mỹ nam tử của Tấn quốc, huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra chính là hoàng đế đương triều.

Từ nhỏ đã được muôn vàn sủng ái, thậm chí đã đến mức sủng nịch.

Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, kiêu ngạo ương ngạnh, không ai bì nổi, ngay cả chú chó trêи đường cũng phải vòng qua cậu mà đi.

Khi nam bá nữ, không chuyện ác nào chưa làm, thiên vị đoạn thụ chi phương, trong phủ có vô số mỹ nhân, càng thích ngược đãi người khác, mỗi đêm đều phải sủng hạnh một mỹ nhân khác nhau.

Có thể nói ngoại trừ gương mặt xuất sắc này, điểm khác không hề có một điểm nào là thích hợp.

Về phần một người như thế, không hề bị cừu gia đuổi giết, ngược lại là tự mình đem mình đùa chết.

Không sai, chính mình rất thích chơi trò 'Hít thở không thông khiến mình sắp nghẹn chết' này !

Tả Ngôn một cước đá văng sợi dây thừng dưới chân, khập khiễng ngồi xuống giường.

Hít sâu, tự nhủ với mình là thế giới hoà bình như vậy, không nên nóng nảy như thế.

Chuyện thật sự chính là, tên Chu thập tam này, là một tên cực kỳ thích bị ngược !

Người khác ngược đãi cậu càng nhiều, cậu lại càng hưng phấn !

Người bên ngoài đều bảo cậu thích ngược đãi người khác, trời mới biết cậu làm nhiều công cụ như vậy đều dùng trêи người mình !

Chỉ vậy thì thôi đi, đệt moẹ, còn không đứng nổi !

Không cần biết kϊƈɦ thích ra sao, cậu nhỏ của mình cũng khồng hề đứng dậy, vì tránh cho những người khác phát hiện, cậu mỗi ngày đều phải làm ra vẻ sủng hạnh người khác.

Tả Ngôn: “Hệ thống, ta đắc tội ngươi đúng không ?”

Hệ thống: “Không thể nào, thân, thân phận của ngươi là Vương gia, hô phong hoán vũ, chút việc nhỏ ấy không cần phải để ý.” Dù sao ngươi cũng không dùng nó được.

Tả Ngôn: “Chuyện này là việc nhỏ hả ??!” Bóp chết nó được không ?

Hệ thống: “Bình tĩnh.”

Tả Ngôn: “Ngươi chính là nhân cơ hội trả thù ta việc lúc trước ta nói ngươi không có 'kê kê'.”

Hệ thống: “… Tại sao ngươi có thể nghĩ ta như vậy, ai.”

Đều cùng một đức hạnh với tên người máy nhà cậu kia.

Tả Ngôn nhìn căn phòng hôn ám trước mắt, ánh nến loé ra trong góc, trêи vách tường treo đủ loại kiểu dáng công cụ.

“Biết chơi thật…”

Nhặt vài quần áo rơi bên cạnh lên, mặc vào từng cái từng cái, may mắn cậu bạn này cũng biết mất mặt, từ nhỏ đến lớn đều một mình mình chơi, vẫn chưa hề bị phát hiện.

Trêи đùi trêи lưng truyền đến từng cơn đau đến, hai bên cổ tay đều có dấu vết bị buộc chặt.

Lúc mặc quần vào, Tả Ngôn dùng tay kéo kéo cậu nhỏ nhà mình ra.

Một chút phản ứng cũng không có, thuần vật trang trí.

Tâm tình có chút phức tạp, bỏ cậu nhỏ xuống, cất vào trong quần.

Ai, dù không dậy nổi nhưng cậu cũng là người không dậy nổi đẹp trai nhất !

.

HLTT: Thế giới mới :)) Cổ trang nha~