Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh

Chương 3




Hứa Phong Lôi và Phương Hòa Kính là bạn thơ ấu lớn lên cùng nhau. Cha mẹ họ là bạn tri kỉ, hai nhà lại ở gần nhau, quan hệ vô cùng gắn bó. Phương Hòa Kính là con trai độc nhất, xem Hứa Phong Lôi giống như anh trai ruột thịt, cả ngày đi theo Hứa Phong Lôi. Mà trong nhà Hứa Phong Lôi cũng là lão yêu, đối với chuyện có đứa em trai này rất vui vẻ, cũng thích mang theo đứa bé Hòa Kính 3 tuổi giương oai chơi đùa khắp nơi, hai nhà cười nói bọn họ quả thực đúng là anh em thân thiết, vô cùng tốt.

Doãn Tử Trừng quen biết bọn họ tại trường trung học, lúc ấy hắn một mình một người chuyển đến một khu nhà ở gần đấy, vì không cùng lui tới với nhà hàng xóm nên không một ai biết, tại sao một cậu con trai mới lớn lại sinh hoạt và sống một mình như vậy. Trong một khoảng thời gian, Doãn Tử Trừng mang tính cách quái gở, đối xử với mọi người lạnh lùng, trong ánh mắt luôn luôn mang theo một sự u buồn không yên.

Hắn kém Hứa Phong Lôi một khối, ở lớp học cũng luôn đơn độc một mình, không giao tiếp với người ngoài. Khi Hứa Phong Lôi ở sân huyến luyện võ thuật của trường học, lần đầu tiên anh nhìn thấy một người tuấn tú cao gầy, lạnh lùng lại kiêu ngạo như vậy, liền cảm thấy có một loại tình cảm chậm rãi xuất hiện, bao chặt lấy tâm tư mình, không khỏi khát vọng muốn kết giao bạn bè với Doãn Tử Trừng.

Khi Hứa Phong Lôi mặt dày quấn quít làm phiền, cuối cùng Doãn Tử Trừng cũng dần dần tiếp thu người bạn như Hứa Phong Lôi, cũng dần quen biết Phương Hòa Kính, ba người đều cùng học tập chơi đùa, như hình với bóng.

Doãn Tử Trừng xinh đẹp và biết lễ nghĩa, khiến cha mẹ hai nhà rất thích, cha mẹ hai nhà đều đối đãi với Doãn Tử Trừng như con ruột, trao nhiều yêu thương, cũng thường nghĩ đủ kiểu lấy cớ, khiến Doãn Tử Trừng ăn ở nhà họ, để chiếu cố hắn.

Một lần nữa Doãn Tử Trừng cảm nhận được ấm áp từ gia đình, bản thân cũng trở nên không còn xa lánh và lạnh lùng, cũng thường trò chuyện vui vẻ với mọi người. Nhưng Hứa Phong Lôi lại phát hiện, khi ở cùng một chỗ với Doãn Tử Trừng, ánh mắt u buồn bất an kia vẫn nặng nề như vậy.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Hứa Phong Lôi thi vào Mĩ Đại, đọc thiết kế chuyên nghiệp, đi tới thành phố khác. Khi anh nghỉ đông về nhà, nhìn thấy Doãn Tử Trừng nửa năm không gặp ngày càng tuấn tú bức người. Cái người dáng vẻ thản nhiên u buồn lạnh lùng kiêu ngạo không kềm chế được, được rất nhiều nữ sinh thích, bên người luôn có nữ sinh vây quanh bày tỏ.

Hứa Phong Lôi thấy vậy, trong lòng liền thấy khẩn trương. Đối tượng mình đã yêu say đắm khi trước, lúc nào cũng đều có thể bị người khác cướp đi, nguy cơ rất lớn khiến Hứa Phong Lôi liều lĩnh nói rõ với Doãn Tử Trừng.

Doãn Tử Trừng đối mặt với lời thông báo của người bạn cùng giới, cả người ngây ngốc tại chỗ, thế mới biết từ trước đến nay Hứa Phong Lôi đều xem hắn như người yêu.

Hứa Phong Lôi nhìn sự kinh ngạc trong mắt của Doãn Tử Trừng, hoảng sợ, mê mang, cảm thấy người mình luôn yêu sẽ dần dần rời xa mình. Trong lòng anh rất sợ hãi, liều lĩnh gắt gao ôm lấy người Doãn Tử Trừng, dùng nụ hôn không chút lưu loát của mình biểu đạt tình yêu sâu đậm.

Hứa Phong Lôi mang theo sự chân thành từ trong trái tim đặt vào nụ hôn, nụ hôn cũng rất mãnh liệt. Anh mạnh mẽ giữ chặt đầu Doãn Tử Trừng, theo bản năng cạy mở hàm răng hắn, đầu lưỡi ngang ngược xâm nhập, điên cuồng quấy mút. Hàm răng cắn xé đôi môi mềm mại cùng đầu lưỡi ẩm ướt của người trong lòng, giống như muốn cắn nát môi Doãn Tử Trừng, nuốt hết máu vào. Loại cảm giác chiếm lấy này, trong lúc nhất thời khiến thần trí Hứa Phong Lôi say mê, muốn ngừng mà không được.

Doãn Tử Trừng vẫn còn kinh ngạc ngẩn người, môi đã bị Hứa Phong Lôi đoạt lấy, kinh hãi giãy dụa chỉ muốn thoát khỏi cánh tay như sắt của Hứa Phong Lôi. Tuy nhiên, Doãn Tử Trừng từ trong nụ hôn mãnh liệt của Hứa Phong Lôi, cảm nhận được nỗi đau thực sự của tình yêu vô vọng. Hắn lẳng lặng tiếp nhận sự thô bạo của Hứa Phong Lôi đối với hắn, mặc cho miệng lưỡi mình đau đớn không chịu nổi, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong miệng

Hứa Phong Lôi hôn đã lâu, cảm giác được người ở trong lòng im lặng, bất an buông Doãn Tử Trừng ra, mới phát hiện miệng Doãn Tử Trừng đã đầy máu, môi cũng bị rách. Anh quá sợ hãi, chân tay luống cuống nhìn Doãn Tử Trừng, kinh hoảng không thôi.

Doãn Tử Trừng phun ra ngụm máu, lấy tay chùi miệng, nhìn vết máu của mình, chửi nhỏ một câu:”Đồ cuồng bạo lực!”

Giống như cười chế nhạo nhìn Lôi.

Hứa Phong Lôi từ trong ánh mắt của Doãn Tử Trừng thấy được sự đồng ý, quá đỗi vui mừng, ôm lấy Doãn Tử Trừng, phát cuồng hôn liếm da thịt lõa lổ trên người hắn. Thẳng đến khi Doãn Tử Trừng mắng to ra tiếng, không thể nhịn được đẩy anh té ngã trên đất, anh còn ngây ngô cười hì, mà đôi mắt không nỡ rời khỏi người ở trước mặt.

Phương Hòa Kính trong mắt Doãn Tử Trừng, thì giống như nhân vật trong truyện thần thoại anh hùng Hy Lạp: Giống Achilles ―― đẹp mắt, anh tuấn bức người, dũng mãnh kiên cường.

Bản thân cậu cũng là một thiếu niên xinh đẹp, nhưng lại tương đối mảnh mai yếu đuối, bản thân cũng không hài lòng. Cậu rất thích Doãn Tử Trừng vừa xinh đẹp lại tràn ngập khí phái nam tính, giơ tay nhấc chân, đều vô cùng tự nhiên. Trong cảm nhận của Phương Hòa Kính, Doãn Tử Trừng là người hoàn mỹ, xuất sắc nhất.

Khi Doãn Tử Trừng luyện võ trong sân, mồ hôi đầy người chảy xuống thân thể đã qua huấn luyện, dọc theo đường cong cơ ngực, chảy qua bụng dưới rắn chắc, thân thể thon dài có lực, màu da mật ong bóng loáng, không chỗ nào là không khiến cậu mê luyến.

Sau giờ học cậu luôn chạy vội tới sân võ thuật thưởng thức phong thái của Doãn Tử Trừng. Nhìn thân thủ Doãn Tử Trừng mạnh mẽ như con báo, đem đối thủ đánh ngã xuống đất, lúc này hai mắt cậu sáng lên, kích động vô cùng. Mà khi Doãn Tử Trừng ở một mình toát ra cảm giác yếu ớt u buồn, càng khiến cậu đau lòng, lại muốn mình là một thánh nhân, có thể bảo vệ Doãn Tử Trừng, an ủi hắn, âu yếm hắn.

Cậu vẫn đuổi theo dấu chân Doãn Tử Trừng: Cậu không thích đọc sách, vì muốn học cùng trường vớiDoãn Tử Trừng, mỗi ngày cố gắng gặm cắn số sách khiến cậu buồn ngủ. Cậu cũng đi tham gia đội võ thuật, tuy rằng luôn bị Doãn Tử Trừng đánh ngã, trong lòng cũng luôn vui vẻ. Biết Hứa Phong Lôi và Doãn Tử Trừng đều muốn thi vào Mĩ Đại, cậu không biết vẽ tranh cũng sẽ học bù môn vẽ, học tập phần mềm hội họa trên máy tính, sẵn sàng chết tới cùng. Doãn Tử Trừng cũng đối với cậu rất tốt, luôn đối đãi với cậu như em trai, yêu thương.

Tại một buổi tối khi cậu học lớp 11, cậu vụng trộm đi tới phòng Hứa Phong Lôi, lại kinh ngạc gặp Hứa Phong Lôi ôm Doãn Tử Trừng vào trong ngực hôn. Một màn này khiến cậu ghen tuông, đau lòng như cắt, ngay tại chỗ ầm ĩ muốn hôn Doãn Tử Trừng.

Doãn Tử Trừng coi tính cậu như đứa bé, cũng không để ý. Huống chi Phương gia chỉ có mỗi Phương Hòa Kính là con trai, cha mẹ Phương gia đối tốt với mình, nên cũng không thể để con trai độc nhất của họ đi theo con đường đồng tính luyến ái, hắn nói gì cũng không nhận lời Phương Hòa Kính.

Ngược lại Hứa Phong Lôi rất rõ là Phương Hòa Kính si mê Doãn Tử Trừng thế nào, cũng biết tính Phương Hòa Kính không thể lay chuyển. Nhìn thấy em trai mà mình yêu quý, vẻ mặt suốt ngày hoảng hốt, bộ dạng nhanh chóng gầy đi, trong lòng cảm thấy khó chịu. Anh biết cảm nhận của Doãn Tử Trừng, mức độ của đứa em trai này không kém mình, ngược lại đi khuyên Doãn Tử Trừng, lại bị Doãn Tử Trừng mắng:

“Anh muốn bước vào thời kì trước chủ nghĩa cộng sản à?” Nên đành không dám lên tiếng.

Nhưng Phương Hòa Kính quyết tâm muốn có được Doãn Tử Trừng, suy nghĩ, tìm cách, cuối cùng cũng khiến cậu nghĩ ra một biện pháp.

Vào một buổi sáng, cậu chuồn vào phòng Doãn Tử Trừng.

Nhìn Doãn Tử Trừng không hề phòng bị thản nhiên ngủ, đôi chân thon dài mở ra, lại khiến thần trí Phương Hòa Kính mê muội, nhỏ giọng thì thào nói:”Trừng, em sẽ yêu anh, yêu anh thật tốt.” Thật cẩn thận khẽ hôn đôi môi mềm mại của Doãn Tử Trừng, cúi thân mình xuống, vụng trộm kéo quần lót Doãn Tử Trừng, khẽ dùng đầu lưỡi liếm lên phân thân sắp ngẩng đầu của Doãn Tử Trừng. Nghe tiếng rên rỉ mà Doãn Tử Trừng phát ra trong lúc ngủ mơ, thân mình khó nhịn vặn vẹo, cậu liền cảm thấy chính mình cũng muốn dục hỏa đốt người, khống thể khống chế.

Trước đó cậu đã xem rất nhiều sách về đồng tính luyến ái, thậm chí băng đĩa đồi trụy cũng xem không ít, cũng chính vì hôm nay. Cậu đã hiểu rõ ràng làm tình với người cùng giới là như thế nào. Thậm chí cậu còn thám thính chỗ Hứa Phong Lôi, Doãn Tử Trừng sẽ chán ghét những gì.

Phương Hòa Kính cố nén dục vọng càng ngày càng phun trào, vẫn nhẹ nhàng chơi đùa, liếm hôn phân thân Doãn Tử Trừng, đợi khi toàn bộ nó trướng to lên, lấy ngón tay dính dịch trên đỉnh đầu, cau mày bôi vào phía sau mình. Tất cả đều chuẩn bị tốt, hai chân khóa ở trên người Doãn Tử Trừng, đem phía sau non nớt nhắm ngay phân thân cứng rắn của Doãn Tử Trừng, cắn răng đột nhiên ngồi xuống.

Theo một tiếng rên, cuối cùng Phương Hòa Kính ngồi xuống bị đau đến nỗi toàn thân run lên, nói không ra lời.

Đột nhiên Doãn Tử Trừng ở trong giấc mộng cảm thấy một trận đau nhức, thấy đến phần yếu ớt của mình giống như bị bẻ gãy, kinh hãi tỉnh lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phương Hòa Kính đau đến chảy nước mắt đầy mặt, biểu tình thống khổ kia vẫn không chịu dứt.

Hắn vội vàng định rút phân thân ra khỏi thân thể Phương Hòa Kính, lại bị vách tường chật hẹp bên trong của Phương Hòa Kính không tha. Phương Hòa Kính ở biên cạnh khóc lóc ôm lấy thân thể Doãn Tử Trừng kêu:”Em yêu anh, em yêu anh, Trừng, em yêu anh, em muốn vĩnh viễn hòa cùng một chỗ với anh.”

Doãn Tử Trừng bị hành động ngôn ngữ của cậu làm cho kinh ngạc, ôm lấy Phương Hòa Kính, cảm động nói:”Tiểu Kính, đừng khóc, tiểu Kính, anh biết, anh biết, anh cũng thích tiểu Kính.”

Không thể tránh được, Doãn Tử Trừng đành phải tiếp nhận cảm tình của Phương Hòa Kính.

Sau đó, Doãn Tử Trừng tự giễu cười nói:”Tại sao anh dường như đều là bị mấy người Bá Vương ngạnh thượng cung chứ?”

Hứa Phong Lôi và Doãn Tử Trừng ở trường đại học, ngoài đọc sách và làm công việc thiết kế, sau khi tốt nghiệp, Hứa Phong Lôi liền mở công ty thiết kế. Hứa Phong Lôi phát triển rất tốt, nhận được rất nhiều đơn hàng, Doãn Tử Trừng có trình độ ý kiến rất cao, đương nhiên cũng thành trưởng phòng thiết kế trong công ty Phong Lôi. Cho nên tuy công ty Phong Lôi không lớn, nhưng lại rất có tiếng trong giới thiết kế.

Phương Hòa Kính biết trình độ thiết kế của mình không bằng Doãn Tử Trừng, trình độ buôn bán không đuổi kịp Hứa Phong Lôi, cho nên liền vận dụng phần mềm thiết kế máy tính, dùng photoshop, freehand đến cả 3d, mọi thứ đều thông thạo.

Cũng trong vài năm, ba người đã trải qua không thiếu mưa gió và dụ hoặc, nhưng ngược lại cảm tình càng ngày càng thắm thiết.

Ở trong cảm nhận của Doãn Tử Trừng, Lôi và Tiểu Kính đều là người hắn yêu, không thể lựa chọn. Mà Hứa Phong Lôi và Phương Hòa Kính cũng đều rõ ràng địa vị cố định của đối phương như thế nào trong lòng của Doãn Tử Trừng, cũng không muốn để Doãn Tử Trừng lựa chọn, hai người vẫn như giờ thân mật như anh em.

Chỉ có điều khi Hứa Phong Lôi và Doãn Tử Trừng quan hệ có vấn đề rất lớn, chính là hai người đều thuộc loại thuần công, ai cũng không muốn làm thụ.

Hứa Phong Lôi thân cao 1m85, cường tráng uy phong, trong tâm lý, trong sinh lý đều không yếu thế được, Mà thân hình Doãn Tử Trừng tuy nói so với Hứa Phong Lôi nhỏ hơn, nhưng cũng tương đương cao gầy, tính tình lạnh nhạt, tâm cao khí ngạo, cũng kiên quyết không chịu yếu thế.

Phương Hòa Kính thì không sao cả, thân mình cậu mới 1m76, bộ dạng lại nhỏ nhắn, chỉ cần có thể ôm Doãn Tử Trừng, cậu đều có thể làm tất, khiến cậu làm gì đều được.

Doãn Tử Trừng từng nói đùa, Lôi có thể làm với Tiểu Kính! Chính là nhận được một trận xem thường của hai người:”Chúng tôi đều như anh em, đều không có đam mê loại đó với người thân.”

Doãn Tử Trừng không thể nói gì, ba người vẫn duy trì hình thức như vậy đến nay.