Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 7: Chương 7





Tiếng sấm dần dần nhỏ đi.
Tô Mẫn không yên tâm nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, xác định đúng là không còn kịch liệt như trước thì nàng mới thở phào một hơi.

Có thể là do ban nãy thân thể quá căng thẳng, chợt thả lỏng lại thì nàng mới đột nhiên phát hiện ra tư thế hiện tại của hai người hình như có hơi...!có hơi mờ ám.
Lâm Tiêu Tiêu cứ yên lặng dựa vào trong ngực của nàng, một bàn tay chống lên xương quai xanh của nàng, một bàn tay khác lại túm lấy góc áo của nàng.
Da thịt kề cận, hô hấp giao hòa.
Tô Mẫn cảm thấy có hơi xấu hổ, nàng muốn lui ra sau một chút, nhưng lại không dám cử động thân thể một chút nào.
Cũng không biết là do ánh sáng của đèn hoảng qua hoảng lại hay là do dông tố bên ngoài đã bắt đầu nhỏ đi, Tô Mẫn nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu có chút thay đổi, đuôi mắt của cô hơi giương lên, đôi mắt vốn còn đang mịt mờ đầy nước giờ lại như đang chảy xuôi chút tình tố nào đó.
Tô Mẫn cảm thấy quái quái ở trong lòng, may mắn nàng là nữ, nếu không thì sao mà chịu được sự dụ hoặc như thế này chứ? Thân thể của nàng hơi lùi ra đằng sau, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người ra, Lâm Tiêu Tiêu cũng cảm giác được điều này, tay cô vươn tới, ôm lấy eo của nàng: "Tôi...."
Em ấy đang muốn đuổi cô đi sao? Nghĩ cũng không được nghĩ!
Tô Mẫn muốn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, có lẽ là cô thực sự sợ tới mức không nhẹ, đáy mắt ánh lên một tầng hơi nước mờ mịt, khiến người khác phải sinh lòng thương hại, đáng thương vô cùng, Tô Mẫn cứ thế cứng đờ người, không dám động đậy nữa: "Không có việc gì, sắp tốt hơn rồi."
Cái sự tương phản như thế này...!có chút đáng yêu, cũng khiến Tô Mẫn hơi đờ người ra.

Hai người cũng từng gặp qua vài lần, nhưng lần nào thì chị hàng xóm cũng đều tỏa ra khí tràng mạnh mẽ, kiêu căng ngạo mạn.

Cả hai người chẳng ai dám nhúc nhích nữa.
Một người cứ cứng đờ đứng thẳng ra, một người khác cúi đầu dựa vào trong ngực của người kia, lắng nghe tiếng tim đập vững chãi.
Thân cận quá rồi...!Đúng là thân cận quá rồi!
Tô Mẫn thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của Lâm Tiêu Tiêu phả ra phần xương quai xanh của nàng, cũng cuốn lên gợn sóng giấu giếm ở đáy lòng kia.
Cùng với tiếng tí tách càng ngày càng nhỏ của mưa, gợn nước trong mắt của Lâm Tiêu Tiêu cũng chuyển động, khóe môi cong lên, nở nụ cười, giống như hoa nở khi ngày xuân đến vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, sự chờ đợi của cô không hề là vô ích.
Cho đến cuối cùng.
Cho đến khi xác định không còn sét đánh nữa.
Thì hai người mới tách ra.

Trong nháy mắt, không khí dường như bị đình chỉ, để lại lỗ trống.
Cả hai người ai cũng không nói gì cả, Tô Mẫn lại lén lút dùng khóe mắt nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu, đúng lúc chạm vào đôi mắt đang nhìn nàng một cách quang minh chính đại của Lâm Tiêu Tiêu, mặt của nàng nóng lên, lập tức quay đầu.
Trái tim đập loạn nhịp, Tô Mẫn bỗng lâm vào sự mê mang ngắn ngủi, nàng đang làm gì vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì bị người ta ôm một cái mà đường ranh giới cũng sắp không thể trụ vững nữa sao? Trong lòng có con nai đang nhảy loạn hả? Hai người chỉ vừa gặp nhau mấy lần thôi mà, nàng thậm chí còn chẳng biết đối phương gọi là gì nữa!
Sau một thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Lâm Tiêu Tiêu nhìn đôi mắt của Tô Mẫn, dường như có thể nhìn thấu được tiếng lòng của nàng vậy: "Tôi tên là Lâm Tiêu Tiêu."
Tô Mẫn gật gật đầu: "Cái tên nghe rất êm tai."
Lời khích lệ có vẻ suy yếu không đáng tin, cũng mang đến một khoảng thời gian yên lặng.
Ánh đèn chiếu xuống đầu của Lâm Tiêu Tiêu, như phủ thêm một lớp bóng mờ, cảm giác u buồn thoang thoảng tỏa ra, đôi mắt xinh đẹp của cô lại nhìn chằm chằm vào Tô Mẫn: "Có điều trước kia tôi đã từng đổi tên."
Trong lòng Tô Mẫn cảm thấy kỳ quái, chuyện cô đã từng đổi tên cũng phải báo cho nàn g biết hả?
Có bậc thang này, khoảng không gian mờ ám trước đó dần hòa hoãn lại, Tô Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nàng nghiêng đầu lại: "Chị cứ ngồi chờ một lát, để tôi đi ép nước trái cây cho chị uống."
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, cô yên lặng ngồi xuống, ánh đèn từ trên đầu chiếu xuống dưới, sáng ngời rồi lại nhu hòa, cũng hình thành sự đối lập với sự ảm đạm ở trong mắt cô.
Tô Mẫn vẫn cứ quạnh quẽ giống như hồi còn bé.
Cô còn tưởng rằng Tô Mẫn sẽ thuận theo mà hỏi một câu -- Hửm? Vậy trước kia chị tên là gì thế?
Nhưng mà nàng lại không làm thế.
Là do cô nóng nảy, chỉ vừa mới bắt đầu cũng đã khiến Tô Mẫn cảnh giác, rất nhanh đã nghĩ đến việc kéo dài khoảng cách.
Lúc Tô Mẫn bưng nước chanh vừa ép xong đến thì thấy Lâm Tiêu Tiêu đang ngồi rũ đầu xuống, ánh mắt hơi khép lại giống như giăng xuống một lớp màn mỏng, Lâm Tiêu Tiêu cũng không hề ở lại lâu, nói một câu tạm biệt ngắn gọn và hẹn ngày mai sẽ đến giúp nàng học bù liền quay trở về nhà ngay.
Tô mẫn không thể hiểu được mà ngồi ngây người nhìn dấu son môi nhạt còn đọng lại ở trên ly, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Cho dù là nguyên nhân gì thì sự u buồn của cô ấy cũng không có liên quan gì đến nàng cả.
Qua nhiều năm như vậy, sau khi mẹ nàng qua đời thì Tô Mẫn cũng đã học được rất nhiều điều, khiến nàng tự hào nhất chính là khả năng khống chế cảm xúc của mình, cho dù trước đó có bao nhiêu do dự và rối rắm thì nàng cũng có thể rút ra rất nhanh.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu ngồi ở phòng đối diện thì lại không như vậy, cô bị mất ngủ, cứ trằn trọc khó ngủ suốt đêm, trong lúc mông lung, dường như cô mơ thấy Tô Mẫn lúc còn bé.
Khi đó nàng nắm lấy cằm của cô, đôi mắt rạng lên ánh sáng kiêu căng ngạo mạn, nhưng lại khiến lòng người gợn sóng: "Một người giống như con thỏ trắng mà cũng dám tỏ tình với tôi à?"
.........
Bởi vì giấc mơ ngày hôm qua cho nên tâm trạng của ngày của Lâm Tiêu Tiêu không được tốt cho lắm, cấp dưới cũng phát hiện chuyện này, cho nên không dám hó hé tiếng nào.
Cho đến buổi chiều.

Sue đứng ở bên cạnh Lâm Tiêu Tiêu ngắn gọn báo cáo công tác, cô nhìn quầng thâm ở dưới mắt giám đốc Lâm, cảm thấy có hơi đau lòng.
Cô vẫn chẳng thể nào rõ, cũng chẳng thể nào hiểu được vì sao loại chuyện như yêu thầm mà một người thiên chi kiêu tử giống như giám đốc Lâm lại có chứ? Vì sao phải khiến bản thân phải vất vả như vậy?
Lâm Tiêu Tiêu lật xem tài liệu ở trong tay: "Bên chỗ em ấy đã xác định được chưa?"
Sue gật đầu: "Đã xác định, mấy hôm nay Tô Bồi luôn muốn sắp xếp cho cô ấy gặp mặt với bộ trưởng Từ."
Tay của Lâm Tiêu Tiêu cứng lại, ngẩng đầu lên, mặc dù đôi mắt có chứa mệt mỏi nhưng hoàn toàn không ngại để sự quan tâm ấy lộ ra ngoài.
Trong lòng Sue thực sự rất hâm mộ Tô Mẫn: "Bên chỗ bộ trưởng Từ vẫn luôn không thiếu người muốn ôm đùi, xét từ mọi phương diện thì phía Tô Bồi cũng không chiếm ưu thế gì."
Lời này nói uyển chuyển nhưng ý tứ muốn biểu đạt lại rất rõ, Lâm Tiêu Tiêu yên lặng một lát, cô gật đầu: "Đi xem tổng giám đốc Hồ đã trở lại chưa? Tôi muốn gặp cô ấy."
Vừa dứt lời, giống như đã cảm nhận được chuyên này cho nên tiếng giày cao gót bước đi "lộp cộp" "lộp cộp" của Hồ Phỉ Phi và giọng cười của nàng đã vang vọng khắp tầng này, nàng cầm điện thoại, khóe môi cong lên: "Cái gì? Ai da, giọng điệu của bộ trưởng Từ sao vậy chứ? Người ta sợ quá đi à."
Tâm trạng của nàng có vẻ rất tốt, lông mày trương dương đẩy cửa văn phòng của Lâm Tiêu Tiêu ra.
Toàn bộ Nam Dương cũng chỉ có mình tổng giám đốc Hồ mới có xông vào mà không cần thông báo.
"Ai da mẹ ơi!"
Đi vào trong phòng, Hồ Phỉ Phi ngây cả người ra, bàn tay cầm điện thoại của nàng còn chưa kịp buông ra thì đã khiếp sợ nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu: "Trời ạ, chẳng lẽ mình đi nhầm chỗ rồi hả? Cậu đang làm gì vậy chứ?"
Trên bàn làm việc của Lâm Tiêu Tiêu có một đống sách vở, nhìn bìa sách thì toàn là sách về phương diện chuyên nghiệp, cô ngẩng đầu lên: "Vừa lúc mình muốn tìm cậu có chút việc."
"Chậc chậc chậc." Nàng tặc lưỡi liên hồi, sau đó cúp máy, Hồ Phỉ Phi giống như đang tham quan động vật ở trong sở thú, đi qua: "Chuyện này có thể thật à, thiệt luôn? Phó giám đốc của Nam Dương chúng ta đang muốn thi đại học hả? Còn có thể múa bút thành văn như vậy? Đúng là cảm động mà, nước mắt của mình sắp chảy xuống rồi đấy, có cần mình đi tìm giảng viên đại học giúp cậu đề cử một chút không?"
lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn không thèm trả lời.
"Dùng chân nghĩ đều có thể đoán được lại là vì bảo bối Tô Mẫn kia của cậu đúng không." Hồ Phỉ Phi ném túi xách lên sô pha: "Tiêu Tiêu, mình thực sự chịu phục cậu rồi đấy, có thể khiến chuyện thầm mến trở nên oanh oanh liệt liệt như vậy thì khắp thế giới này cũng chỉ có cậu có thể đấy? Năm đó cậu biết người ta muốn học ngành biểu diễn cho nên cũng thi vào ngành biểu diễn, còn bởi vì trông ngóng người ta mà muốn thi lên thạc sĩ, nếu không phải bác trai bác gái ấn đầu cậu lại thì bây giờ chắc cậu cũng sắp học lên tiến sĩ rồi nhỉ? Nhưng bây giờ cậu lại làm gì vậy chứ? Vì cô ấy nên cầm lại sách vở hả? Lại còn học ngành quản lý? Cậu không mệt hả?"
Ngày nào cũng làm việc đến khuya, lượng công việc của Lâm Tiêu Tiêu cũng không ít hơn nàng là bao, bây giờ không phải cô đang liều mạng quá hay sao?
Lâm Tiêu Tiêu mặt không có biểu tình gì, nhìn chằm chằm Hồ Phỉ Phi.
Thực ra Hồ Phỉ PHi cũng rất đau lòng cô: "Thôi, được rồi, tìm mình có chuyện gì vậy?"
Lâm Tiêu Tiêu: "Mình muốn gặp bộ trưởng Từ."
Hồ Phỉ Phi nhìn chằm chằm đôi mắt của cô: "Không phải cậu không muốn giao tiếp nhiều với đám quan viên của chính phủ hả? Ngày hôm nay lại sao thế?"
Nàng lại nói thầm vài câu, dùng chân nghĩ cũng biết đều là vì Tô Mẫn, biết rõ tính tình của cô cho nên tổng giám đốc Hồ cũng không nói nhiều: "Đúng lúc lát nữa mình cũng phải qua đó, tiện thể mang cậu đi theo, để cậu thử nhìn xem tổng giám đốc của thời đại mới xã hội mới này làm thế nào để câu dẫn người khác yêu đương."

Lâm Tiêu Tiêu:.......
Cách thức công tác của tổng giám đốc Hồ và giám đốc Lâm không giống nhau, tổng giám đốc Hồ luôn thích dùng cách đao to búa lớn, còn giám đốc Lâm lại thích yên lặng thả mồi câu con cá lớn.
Đi vào cục thuế vụ, kiến trúc màu xám rộng lớn trong có vẻ khí khái khiến người khác cảm thấy kính sợ, Hồ Phỉ Phi đã hẹn trước với bộ trưởng Từ, nhưng đến cuối cùng thư ký vẫn mỉm cười bưng cà phê tới cho hai người: "Bộ trưởng Từ còn đang mở họp, làm phiền hai ngài đợi một lát."
Hồ Phỉ Phi mỉm cười tủm tỉm: "Được được, không thành vấn đề."
Lầm Tiêu Tiêu nhìn Hồ Phỉ Phi, cười như không cười: "Bị phiền rồi? Cậu lại làm gì trêu chọc người ta hả?"
Hồ Phỉ Phi bĩu môi: "Chơi có cái lập quan uy gì chứ, còn đang mở họp? Nói không chừng lại đang trốn ở đâu đấy thôi, trong lòng rõ ràng nhớ mình vô cùng nhưng lại muốn muốn nhìn thấy mình.

Còn chuyện trêu chọc ---" Nàng vuốt cằm: "Mình cứ thích xem kiểu phụ nữ giả vờ đứng đắn như vậy phải tức giận, cậu không cảm thấy rất đáng yêu sao?"
Lâm Tiêu Tiêu: "Không cảm thấy."
Tổng giám đốc Hồ:...
Buổi chiều Từ Linh có mở họp, sau khi tan họp, cô trở về văn phòng, đứng trước gương xem qua, đảm bảo trang phục không có nếp uốn, trang điểm thích hợp, lại nghẹn thêm nửa tiếng nữa mới bảo thư ký kêu người vào trong.
Vừa mở cửa ra, khóe môi Từ Linh cong lên, có lệ nói: "Đã để tổng giám đốc Hồ đợi lâu rồi."
Hồ Phỉ Phi mặt mày hớn hở: "Không có việc gì không có việc gì, đừng nói chờ một tiếng, cho dù phải chờ cả đời cũng rất đáng giá."
Lâm Tiêu Tiêu:.......
Không nghĩ tới ngươi là kiểu người như vậy đấy tổng giám đốc Hồ.
Lâm Tiêu Tiêu quan sát bộ trưởng Từ một lượt, không hổ là người khiến Hồ Phỉ Phi vừa nhìn đã thích.
Từ Linh có quê quán ở Tân Cương, bản thân tự mang theo khí chất của dân tộc thiểu số, ngũ quan lập thể tinh xảo, cô mặc một bộ áo sơ mi màu lam nhạt để ở trong quần tây, đôi chân thon dài khiến cô mặc quần áo trông rất đẹp, phần cổ áo hơi mở rộng, lại nhìn từ trên cao xuống nhìn chăm chú Hồ Phỉ Phi, có vẻ khí thế vô cùng, mặc dù đang cười nhưng không biết trong lòng đã âm thầm băm Hồ Phỉ Phi thành ngàn mảnh không biết bao nhiêu lần rồi.
Lâm Tiêu Tiêu nghĩ thầm chắc chắn hai người này đã âm thầm động tay rất nhiều lần rồi.
Người tùy ý người khách khí.
Đôi mắt của Hồ Phỉ Phi không hề kiêng nể mà dừng ở trên người Từ Linh, ánh mắt kia nóng rát tới mức dường như có thể thiêu cháy toàn bộ quần áo ở trên người cô.
Từ Linh uống một ngụm trà, lộ ra bộ dạng xử lý mọi chuyện theo phép công,:" Qua hôm nay sẽ có một tổ kiểm tra đi đến chỗ hai người, không phải do tôi mang đội."
Ý tứ bên ngoài chính là, hôm nay tổng giám đốc Hồ đến không rồi, đi đến chỗ nào khác mát mẻ hơn đi.
Hồ Phỉ Phi cong môi: "Bộ trưởng Từ hình như hiểu lầm rồi, hôm nay chúng tôi đến đây là vì phó giám đốc của bên tôi có việc muốn nhờ cô."
"Hử?" Bộ trưởng Từ nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc với sắc đẹp của cô, không hổ là Boss của giới giải trí, người mang đến lần này xinh đẹp hơn người lần trước.

Lâm Tiêu Tiêu cười nhạt, trên mặt treo lên mặt nạ bình thường hay dùng: "Là có chuyện này, bộ trưởng Từ...!bla bla bla..."
Đoạn đối thoại không dài không ngắn.

Bộ trưởng Từ nghe xong, sau đó gật đầu: "Tôi sẽ suy xét."
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, ở dưới bàn trà âm thầm dùng mũi chân đá Hồ Phỉ Phi một cái, Hồ PHỉ Phi tức giận nhìn cô, làm gì vậy chứ?
Đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu chứa đầy ý cười, lúc này cậu không nên hiến thân vì bạn bè một lần sao?
Hồ Phỉ Phi yên lặng một lúc lâu, mắt thấy bộ trưởng Từ chuẩn bị đứng dậy tiễn khách, Hồ Phỉ Phi lập tức giả vờ giả vịt đứng dậy: "Nếu bộ trưởng Từ đã đồng ý rồi thì buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?"
Mày của Từ Linh hơn nhăn lại, người này đúng là thích chặn họng mà, khi nào thì cô nói đồng ý chứ?
"Ừm, gần đây công tác có hơi vội, để hôm nào đó đi."
Đây chính là câu từ chối thường dùng của Từ Linh, Hồ Phỉ Phi sao lại không nghe hiểu được chứ.
Vào thời khắc sắp rời khỏi, tổng giám đốc Hồ ghé vào lỗ tai của Từ Linh, nỉ non: "Cô không muốn biết bình thường bộ dạng của tôi là thế nào sao?"
Tiếng cười mị hoặc như hồ ly, mang theo sự quyến rũ thấm vào tận xương tủy, thừa dịp thân thể của Từ Linh cứng đờ, đôi mắt của Hồ Phỉ Phi lại xoay chuyển liên hồi, không ngừng hút hồn cô, lưu lại cho cô một ký ức khắc sâu về đôi mắt ái muội hấp dẫn người kia, sau đó kéo Lâm Tiêu Tiêu rời đi.
Từ LInh một người đứng yên tại chỗ, đại não trống rỗng, một lát sau, cô gọi thư ký đi vào: "Lấy tài liệu của Tô mẫn lại đây cho tôi xem."
Ra khỏi tòa nhà.
Hồ Phỉ Phi như sắp nứt toạc: "Lâm Tiêu Tiêu, cậu được lắm đấy, có thể vì một người phụ nữ còn chưa có danh phận mà bán đứng người bạn có tình cảm chân thành nhất với cậu!"
Lâm Tiêu Tiêu vén tóc một cái, đeo kính râm lên, từ trong xe móc ra một cây kẹo cao su: "Để khen ngợi cậu, mình mời cậu ăn kẹo."
Hồ Phỉ Phi bị nghẹn một cơn tức giận ở ngay trong miệng, nàng phẫn nộ giành lấy kẹo cao su: "Tiêu Tiêu, không phải mình ép cậu mà mình muốn hy vọng cậu nghĩ kỹ lại, cô gái nhỏ như Tô Mẫn kia mặc dù đúng là có vẻ xinh đẹp nhưng tính cách của cô ấy lại có hơi quái dị, hơn nữa ý thức cảnh giác cũng quá mạnh rồi, sau này còn phải đi con đường làm quan nữa, người như vậy cậu xác định có thể đắn đo hả?"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng: "Cậu thấy em ấy khi nào thế? Đừng có làm phiền em ấy."
Hồ Phỉ Phi bĩu môi: "Chậc chậc, lại nữa rồi, lại là cái ánh mắt này, cậu cứ xem cô ấy giống như bảo bối rồi bảo vệ như vậy, cứ yên tâm đi, mình chỉ thử nhìn lén xem rốt cuộc là người nào có thể khiến cậu thần hồn điên đảo như vậy thôi, đúng là khá xinh đẹp nhưng ở trong cái vòng này của chúng ta cũng không thiếu người đẹp mà?"
Lâm Tiêu Tiêu quay đầu lại, gió thổi loạn đầu tóc của cô, lãnh khốc giống như một chị đại: "KHông cần cậu quản, cậu cứ quản tốt bản thân cậu đi, chuyện của cậu và Từ Linh lại là sao thế?"
Hồ Phỉ Phi: "Mình và cậu có thể giống nhau à? Mình chỉ là chơi chơi thôi, lúc nào cũng có thể bảo trì được lý trí, có thể tiến lùi thích đáng."
Lâm Tiêu Tiêu cười trào phúng: "Đừng có chơi bản thân mình vào đấy."
Xe chạy ở trên đường cái, CD phát ra tiếng ca của TÔ mẫn, đây là lúc nàng học năm nhất, lúc còn học ở ngành biểu diễn đã dựa vào giải thưởng phiếu tùy tiện thu âm ở chỗ Tần Ý, không được phát hành, bản thân chỉ tùy tiện thu âm một bài hát thôi, Lâm Tiêu Tiêu tốn công lắm mới lấy được cái này.
Chỉ cần ngồi ở trong xe của cô thì tổng giám đốc Hồ có thể khẳng định luôn được nghe âm thanh này, nàng vừa cảm thấy Lâm Tiêu Tiêu đáng thương lại vừa tức giận: "Cậu nghĩ kỹ rồi hả? Dù sao quay đi quay lại thì chuyện này cũng do mình nhúng tay, cho nên bên phía Từ LInh sẽ phải sắp xếp đủ thứ chuyện, đến lúc đó số tiệc rượu mà cậu phải tổ chức không ít đâu, hơn nữa người là do cậu đề cử, cho nên bản thân cậu phải đứng ra.

Cứ vội vàng như vậy làm gì chứ? Không phải cậu vẫn luôn đau dạ dày hả? Cậu nói thử xem, cậu trả giá nhiều vì người ta như vậy nhưng người ta cũng không biết, mà lỡ như biết rồi nhưng lại không hề biết ơn thì sao? Cậu thấy có đáng giá không?"
Lâm Tiêu Tiêu gỡ kính râm xuống, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú về phía Hồ Phỉ Phi: "chuyện có trả giá hay không đều là chuyện của mình, còn việc em ấy có biết ơn hay không thì đó là chuyện của em ấy, bắt đầu từ ngày mình xác định không thể nào quên được em ấy thì mình cũng đã chặt đứt toàn bộ đường lui của mình rồi.

Tương lai, em ấy và mình ở bên nhau cũng tốt, không ở bên nhau cũng tốt, ít nhất thì mình cũng đã làm đúng với trái tim của mình.".