ĐÂY LÀ HÀNH TINH CỦA TA

Chương 84




Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com

Chương 84: Có phải ta làm người khác ghét lắm đúng không?

Trấn Nam Khê.

Cha Hổ Tử run rẩy tiễn hai vị tiên nhân đi, “Hai vị tiên trưởng, bà nhà ta thật sự gặp phải yêu quái sao?”

Đạo bào của hai vị tiên nhân theo gió bay phất lên, gương mặt rất trẻ, nhưng khí tức rất trầm lắng, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt, không giống người trong phàm thế.

Một vị tiên trưởng khẽ mỉm cười, “Theo lời nương tử của ngươi nói, người mà bà ta gặp đã làm cho bà ấy nhìn thấy hồng thủy phù thi (nước lũ xác trôi), không phải là yêu quái, còn là gì nữa?”

Cha của Hổ Tử thiên ngôn vạn ngữ nói tạ ơn, hai vị tiên nhân vừa ra khỏi cửa nhà ông, lập tức phát hiện ra một tấm thần phù tường an dán ở ngay góc tường gần đó.

“Sư huynh, ngươi nhìn,” Tiên trưởng bước lên phía trước, kéo lá phù xuống, hắn chăm chú quan sát lá phù hồi lâu, ngẩng nhìn về phương ca, “Phụ nhân đó không biết đôi phụ tử đó, phụ thân tên gì, nhưng biết đứa con trai tên là Vân Tiêu.”

“Vân Tiêu sao.”

“Tứ sư đệ đối xử tiểu sư đệ thật sự là trăm bề khác biệt.”

Sư huynh đứng sau hắn mặt không cảm xúc, đáy mắt lại bỗng nhiên chìm xuống.

“Đại sư huynh, ” Vân Thành xoay người lại, “Trong lòng ngươi đang thấy đố kị sao?”

“Không quá dao động,” Đại sư huynh khép hai mắt lại, “Ta nhận được giáo huấn của chưởng môn chân nhân và sư phụ, còn ở trong Tư Quá Nhai mấy ngày, tâm Vân Cảnh đã như hồ nước lặng. Bây giờ được nghe tin về hai vị sư đệ, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.”

“Vui vẻ, ” Vân Thành tự lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên cười, “Đúng là nên vui. Chỉ là bất luận là hai người chúng ta, hay là sư phụ sư tổ, sợ là cũng không thể ngờ rằng, Vân Tiêu sư đệ của chúng ta, còn có bản lĩnh cỡ này.”

Nét mặt hắn lộ ra mấy phần cân nhắc, “Lại còn nhỏ đi, năng lực này, ngày đó sư phụ thu hắn làm đệ tử thì đệ đã thấy lạ rồi, bây giờ xem ra, không chừng sư đệ đã nói đúng, tiểu sư đệ Vân Tiêu của chúng ta, thật sự là một con yêu quái.”

“Giao yêu sao?” Đại sư huynh đột ngột nói.

“Ai biết được, ” Vân Thành đi cùng hắn đến tòa trạch viện mà Bùi Vân Thư từng ở, hời hợt nói, “Bất luận hắn có phải là con giao long từng quấn lấy sư đệ hay không, nhưng Vân Tiêu chắc chắn là lí do khiến sư đệ đã bỏ đi.”

“Trần gian có một câu nói, là yêu ngôn hoặc chúng (yêu ma quỷ quái nói lời mê hoặc lòng người), sư đệ bị yêu vật đầu độc, tuy đệ có thể lượng giải, nhưng trong lòng đệ vẫn thấy không thích.”

Đại sư huynh im lặng không đáp, đến khi đi tới trước cửa, mới chậm rãi mở miệng nói: “Sư đệ còn nhỏ tuổi, có thể thông cảm được.”

Vân Thành nói: “Đệ cũng nghĩ như vậy.”

Hai người họ không nói một lời nào nhắc lại cảm giác khi hay tin Bùi Vân Thư rời khỏi Đan Thủy tông.

Cho dù ký ức đã bị phong ấn, sư đệ vẫn muốn rời khỏi sư môn sao?

À, đúng rồi, sư đệ bị sư tổ rút tơ tình mất rồi, nên chẳng còn tình cảm gì với sư môn nữa, thế nên mới dễ dàng quay lưng bỏ đi như thế.

Không phải là lỗi của Vân Thư sư đệ, tất cả là bởi vì Vân Thư sư đệ không còn tình căn nữa.

Sư đệ không còn tơ tình nữa, còn bị yêu vật đầu độc, nên đương nhiên là không còn năng lực phân biệt thị phi, đúng sai.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, người trong sân đã đi mất, hai người đi sâu vào bên trong, phát hiện trong sân không còn sót lại thứ gì.

Trong phòng cũng trống rỗng, đệm ngồi giường ngủ nồi chén bồn thau, sạch sẽ không chừa lại bất cứ món nào.

Đại sư huynh nói: “Vẫn là trễ rồi.”

“Quá khó tìm, ” Vân Thành thở dài, ngồi xuống bàn đá dưới tàng cây, đưa tay bóp bóp thái dương, “Lần này phải lần tìm theo hai chữ “Vân Tiêu” mới theo được bước chân của bọn họ, còn sau đó hai người họ đi đâu, lại chẳng biết gì.”

Đại sư huynh đứng bên cây im lặng một lúc, “Sư đệ, đệ nói tại sao Vân Thư sư đệ lại đi đến một nơi hẻo lánh như thế này chứ.”

Vân Thành nói: “Câu hỏi này của sư huynh thật buồn cười.”

Hắn bóc tách lớp vỏ bọc con tim Vân Cảnh, lộ vết đao máu me đầm đìa, thì ra cõi lòng mình cũng lạnh giá như thế, nói: “Đương nhiên là để trốn chúng ta.”

*

Sủi cảo để đầy một bàn, hơn nửa là mớ sủi cảo xấu xí rách vỏ lòi nhân, kế bên ai cũng có một bát canh xương thơm nức, nhìn lướt qua một cái, toàn là thịt.

Ngoại trừ thịt chính là thịt.

Ai cũng ăn rất vui, Bùi Vân Thư mới ăn vài miếng đã thấy ngấy, bưng bát canh của mình hớp từng ngụm, cuối cùng còn bị chuốc mấy chén rượu.

Rượu vừa xuống bụng, cả người đều nóng lên, trên mặt chớp mắt cái đã đỏ bừng.

Bùi Vân Thư sau khi say rượu rất nghe lời, muốn làm gì cũng được, dính sát lấy người bên cạnh mình, như là một cái đuôi nhỏ đáng yêu.

Chúc Vưu rất là thèm thuồng cái đuôi nhỏ đó.

Cho nên Chúc Vưu không chỉ không ngăn cản, còn giựt giây dụ Bùi Vân Thư uống thêm mấy chén rượu nữa, đến khi Bùi Vân Thư uống đến say say tỉnh tỉnh, hai tay hắn dang rộng ra, ôm Bùi Vân Thư đi vào biệt viện.

Thanh Phong công tử ngồi bên cạnh truy hỏi: “Ngươi muốn dẫn y đi đâu?”

Chúc Vưu vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng suy nghĩ một chút, hắn quay người sang, đối diện với ba người đang ngồi trên bàn, nói với Bùi Vân Thư đang tựa vào ngực mình: “Hôn ta.”

Bùi Vân Thư ngoan ngoãn cố sức mở mắt ra, vòng tay quanh cổ Chúc Vưu, hôn lên cằm của hắn.

Hai yêu quái một người nhìn thấy rất rõ ràng, bọn họ chính mắt trông thấy Bùi Vân Thư làm đúng theo lời Chúc Vưu ngẩng đầu lên hôn hắn, chính mắt trông thấy Chúc Vưu cố tình cúi đầu, nụ hôn vốn nên rơi lên cằm hắn, lại chuyển chỗ sang môi hắn.

Chúc Vưu khích lệ nói: “Không đủ, còn muốn nữa.”

Bùi Vân Thư bèn cố gắng cắn cắn môi của hắn.

Chúc Vưu nói: “Ngoan.”

Hắn cọ cọ lên gương mặt ửng đỏ của Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư cũng cọ cọ hắn lại, Chúc Vưu ôm y chặt thêm, Bùi Vân Thư liền nằm nhoài lên hõm vai hắn.

Hai người thân mật không kẽ hở.

Chúc Vưu thản nhiên liếc nhìn qua ba người đang ngồi một cái, rồi mới ôm Bùi Vân Thư xoay người rời đi.

Để lại ba người trong tay còn đang cầm đũa, Bách Lý Qua là người lên tiếng trước hết: “Hai người bọn họ ăn no rồi thì thôi đi, chẳng lẽ các ngươi cũng no luôn à?”

Hắn mặt không đổi sắc gắp miếng thịt, cười hớn hở nhét vào miệng mình, lại uống một hớp canh, khen canh xương không dứt miệng: “Chỉ nghe có hai câu đã nấu ngon như vậy, có thể thấy là Vân Thư thông minh cỡ nào.”

Hoa Nguyệt cũng rầu rĩ không vui uống một hớp canh lớn.

“Nguyên dương của Vân Thư mỹ nhân và Chúc Vưu đại nhân cũng bị mất rồi.”

Một câu này của hắn chẳng khác nào đất bằng nổi sóng, Bách Lý Qua kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ hai người bọn họ đã ——?!” Bạn đang �

Hoa Nguyệt yên lặng gật đầu, thở dài một cái thật dài, sau đó tỉnh lại, “Chúc Vưu đại nhân thật đúng là quá gian trá! Cố ý gạt chúng ta ra để ngồi chắc cái ghế phu thê với Vân Thư mỹ nhân, hừm, Hoa Nguyệt ta đây há lại từ bỏ dễ dàng thế chứ? Ta không tin bằng vào hoa dung nguyệt mạo này của ta, mà không xứng làm thiếp cho Vân Thư mỹ nhân!”

Bách Lý Qua vô tình cười nhạo: “Ngươi xứng đúng là xứng đấy, nhưng liệu Chúc Vưu chịu cho phép ngươi làm thiếp cho Vân Thư sao?”

Hoa Nguyệt á khẩu.

Bách Lý Qua tiếp tục nói: “Vân Thư muốn ngươi làm thiếp cho hắn sao?”

Hoa Nguyệt mấp máy môi, không còn gì để nói nữa.

Vẻ mặt Bách Lý Qua thanh minh, hắn cầm bầu rượu lên rót cho mình một chén rượu, “Nếu đã đánh không lại cái con ác giao kia, à, không, cũng sắp thành ác long rồi. Nếu đã đánh không lại cái con ác long kia, vậy thì áp chế suy nghĩ của mình lại cho đàng hoàng, không nên nghĩ ngợi lung tung.”

Hắn uống một hơi cạn chén rượu, ồ lên một tiếng, “Thanh Phong, sao ngươi không động đũa?”

Thanh Phong công tử để đũa xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi có chuyện nói thẳng, cố ý nói cho ta nghe cũng không cần quanh co.”

Bách Lý Qua ngạc nhiên nói: “Ta khi nào đã quanh co chứ?”

Thanh Phong công tử cười lạnh một tiếng, “Vậy để ta nói thẳng luôn. Từ trước đến nay ta không thích loại chuyện thị phi nhiễu loạn đó, đừng có dội nước bẩn vào người khác, nếu như ngươi đang cảnh cáo ta, vậy thì ngươi sai rồi. Ta đối với Bùi Vân Thư, một chút cũng không thích, càng đừng nói đến chuyện làm chuyện gì mất lý trí vì hắn, đó là không thể, đừng hoang tưởng nữa.”

Hắn càng nói càng lớn giọng, biểu tình càng trở nên kích động, thậm chí muốn vỗ bàn đứng lên, gân xanh hằn hết lên cả trên mu bàn tay.

Trong lúc hắn nói Hoa Nguyệt đã kéo hắn lại rất nhiều lần, đều bị hắn vung tay áo hất ra, đến khi hắn gần như là thét lên dứt câu thì Bách Lý Qua chợt yên lặng, hất hất cằm về sau lưng hắn, ra hiệu cho hắn nhìn ra đằng sau.

Cả người Thanh Phong công tử cứng đờ, hắn chậm rãi xoay người lại nhìn đằng sau.

Bùi Vân Thư vỗ về khung cửa, đứng tựa người ngay cạnh cửa.

Không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt y, bởi vì y đang nghiêng mặt, chỉ để lộ nửa khuôn mặt không tỏ vẻ gì.

Chúc Vưu vẻ mặt tươi cười đứng ở ngay bên cạnh y, sau khi nhìn thấy ba người bọn họ nhìn về phía bên này, thì khách khí nói: “Các ngươi cứ nói tiếp.”

Nói tiếp đi, nói hay lắm.

Chúc Vưu đã không thể ngừng cười được nữa.

Thanh Phong công tử đã triệt để cứng người rồi, Hoa Nguyệt thật sự không đành lòng, là người mở miệng đầu tiên, “Không phải ngươi định dẫn Vân Thư mỹ nhân đi ngủ sao?”

“Phu nhân khát nước.” Chúc Vưu đi vào cầm lấy một bình nước ấm.

Tay trái hắn cầm nước, khi đi tới bên cửa thì lại đưa tay phải ra nắm lấy tay Bùi Vân Thư, hai người chậm rãi rời đi.

Bước chân Bùi Vân Thư bất ổn, không biết là vì đã say, hay là vì những lời ban nãy của Thanh Phong công tử.

Thanh Phong công tử không nhúc nhích, hắn như là bị trúng thuật định thân, nhìn chăm chăm vào khung cửa đã không còn ai, đờ người như tảng đá.

Hoa Nguyệt lạc quan nói: “Tuy rằng Vân Thư nghe thấy đôi chút, nhưng cũng không có gì không tốt. Ngươi vốn đã không thích Vân Thư, cho nên Vân Thư không thích ngươi, thế chẳng phải vừa khéo luôn sao?”

Bách Lý Qua kỳ quái nhìn hắn.

Hoa Nguyệt không thấy ánh mắt của lão tổ, tiếp tục tuỳ tiện nói: “Dù sao thì ngươi cũng là tù binh, ngươi nói mấy câu như vậy để Vân Thư biết rồi, chính hắn sẽ tự mình tránh ngươi xa một chút, đến lúc đó ngươi cũng thoải mái hơn mà?”

Tay Thanh Phong công tử run lên một cái.

Hắn cứng ngắc ngồi xuống, nhìn một bàn đầy đồ ăn xuất thần.

*

Bùi Vân Thư bị Chúc Vưu kéo đi, giẫm lên tuyết đi theo hắn.

Y cứ phiền não không vui, mặt đã bị hun đỏ, hơi tuyết lạnh lẽo làm cho đầu óc tỉnh táo hơn không ít, “Chúc Vưu, ta làm cho người ta ghét lắm sao?”

Thanh âm nói chuyện hàm hồ không rõ ràng, mang theo mùi rượu, thơm đến mức khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng hôn.

Chúc Vưu gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Làm người ta ghét lắm, chỉ có ta thích thôi.”

Bùi Vân Thư cong miệng lên, sắp oan ức chết rồi.

Chúc Vưu lại hối hận, hắn vội vã đổi giọng: “Một chút cũng không làm người ta ghét.”

“Nói dối, ” Bùi Vân Thư bị rượu huân đến lý trí hôn mê, chỉ cảm thấy oan ức ngập bụng muốn tràn ra, “Ta làm cho người ta ghét lắm.”

Chúc Vưu hoảng rồi, khuôn mặt hắn nghiêm túc lại, kéo Bùi Vân Thư từ trong đống tuyết đi ra, bước nhanh trở về phòng, sau đó nói: “Ta gạt ngươi đó.”

Bùi Vân Thư mê man ngồi trên giường, “Gạt ta?”

“Hừm, ” Chúc Vưu nhìn hắn như vậy, thăm dò đổi chủ đề, “Ngâm chân nhé?”

Bùi Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu.

Chúc Vưu làm một thùng nước nóng, ôm Bùi Vân Thư, hai người chân đạp chân ngâm trong nước, Bùi Vân Thư cúi đầu nhìn thùng nước, y giẫm tới giẫm lui trên chân Chúc Vưu, hoàn toàn quên mất chuyện ban nãy.

Ngâm chân xong, Chúc Vưu và Bùi Vân Thư nắm trên giường, trán hắn chạm vào trán Bùi Vân Thư, “Ta muốn vào trong thức hải cùa ngươi xem thử.”

Bùi Vân Thư gật đầu, thần thức của Chúc Vưu lập tức tiến vào.

Lần này hắn không trêu tiểu Nguyên Anh nữa, mà muốn kiểm tra ký ức của Bùi Vân Thư, bây giờ tu vi và thần thức của hai người đều đã tăng tiến nhiều, cho dù là sư tổ của Bùi Vân Thư, Chúc Vưu cũng không nghĩ là mình yếu hơn hắn.

Không tra thì thôi, đã tra rồi thì lập tức phát hiện dị dạng.

Thần thức phong ấn ký ức của Bùi Vân Thư vô cùng cao thâm, Chúc Vưu thăm dò một chút, cũng chỉ có thể diệt một phần nhỏ mà thôi.

Sợ Bùi Vân Thư sẽ chịu không nổi, Chúc Vưu liền lui trước ra, định mỗi ngày mở ra một ít phong ấn, như vậy, không được mấy ngày đã có thể giải khai hoàn toàn.

__