Dạy Vợ Nhỏ Làm Sát Thủ

Chương 4: Ngày đầu




Cái ôm của Dương Nhược Thiếu vốn không đơn thuần như người ngoài nhìn, khi vừa luồn tay qua eo cô, anh đã véo 1 cái vào eo cô khiến cô im lặng không dám nói.Rồi tiếp đó là cuộc nói chuyện của hai người đàn ông.

" Anh hai, anh làm gì vậy?" Dương Tử Kiệt thốt lên rất khó chịu, khi bị chính anh trai cướp người con gái đang trong tay mình.

Phía Hàn Như Tuyết thì ngạc nhiên trên cả ngạc nhiên, hai người là anh em sao? Dù ngạc nhiên đến mấy, cô vẫn im lặng trong vòng tay của Dương Nhược Thiếu, khiến cho Dương Tử Kiệt mặt mày tối mét.

Dương Tử Kiệt vốn là chàng công tử lăng nhăng thay gái như thay áo. Luôn tự tin về độ đẹp trai của mình, đó là lí do cậu căm ghét những người cướp mất mồi ng8n của mình.

" Anh nghĩ mình nên hỏi câu mày vừa phát ra " Vòng tay của Dương Nhược Thiếu không hề nới ra, vẫn luôn đặt trước eo cô..Anh khẽ nhếch khóe môi, cười gian tà nhả khói thuốc mù mịt.

" Anh à, em nhắm cô ấy trước mà " Dương Tử Kiệt càng nhìn cái cảnh ôm ấp giữa hai người, càng hậm hực trong lòng.

" Nếu cô ấy muốn theo mày, cứ lấy" Buông lỏng vòng tay của mình Dương Nhược Thiếu đẩy cô lên như một món hàng, khiến cô sợ hãi không biết cư xử sao liền nhanh chóng lùi về gần phía anh.

Vừa nghe được câu nói của Dương Nhược Thiếu cậu ta vui mừng bước tới chỗ Hàn Như Tuyết " Em gái, em theo tôi? " Đưa đôi tay ra phía cô Dương Tử Kiệt khẽ cúi thấp người xuống hỏi cô.

" Xin lỗi " Câu nói vừa phát lên được vài chục giây Hàn Như Tuyết nhanh chóng từ chối, cô lùi về phía sau lưng Dương Nhược Thiếu. Không phải là sự rụt rè nữa mà là sự thoải mái, bởi cô biết anh vẫn đang mong chờ câu trả lời từ cô qua điếu thuốc sắp tàn.

" Mày nghe rồi " Vứt điếu thuốc xuống, anh dùng chân dập tắt nó, rồi nói một cách đắc ý với cậu em. Không thèm xem phản ứng của đứa em mình, anh quay người bước đi không chờ cô.

Đang tựa mình vào gốc cây lớn, thoáng thấy bóng dáng Dương Nhược Thiếu lướt qua. Hàn Như Tuyết nhanh chóng bước theo anh để lại Dương Tử Kiệt đang nhăn nhó một mình.

**

Trên suốt 1 quãng đường dài đi ra phía sân thể dục, không biết Dương Nhược Thiếu ra đây có việc gì nhưng cô vẫn tò mò đi theo.

Vào bên trong nhà đa năng, anh chọn khu ghế đầu ngồi xuống, rồi liếc mắt nhìn cô tay vỗ vào ghế bên cạnh.

Hàn Như Tuyết vừa đặt mình xuống ghế bên cạnh anh, thì quản gia của biệt thự anh bước vào cùng với 1 cái cặp lồng lớn. Không biết anh có ý gì nhưng nhìn thấy mọi thứ đều mang cho cô sự bất ổn.

" Đứng dậy, vạch áo lên." Câu nói lạnh lùng hết sức xấu xa của anh phát lên.

" Anh.. " Cô giật bắn mình, không dám nói thêm gì.

" 3 Giây đếm ngược " Anh lấy hộp thuốc lá trong túi áo ra, đưa lên miệng châm lửa. Không thèm đoái hoài đến sự khó chịu của cô.

Hàn Như Tuyết bất lực đứng dậy, cô khẽ gỡ vạt áo trong váy ra rồi vạch áo lên.

Khói do anh nhả ra khiến cô hít phải trong bất chợt bị sặc khiến cô ho liên tục.

Không quan tâm cô ra sao,anh đưa bàn tay thô bạo của mình lên eo cô, rồi nhăn mày nói " Từ hôm nay cho đến cuối tháng, sau giờ học chạy 2 vòng sân thể dục rồi có thể ăn trưa. "

" Anh đùa à " Vừa nghe được cái mệnh lệnh của anh, cô phát sốc. Học đã mệt còn chạy xong mới ăn.

" Bụng cần rắn chắc, em cần rèn luyện nhiều. Khi xong ở trường về nhà tôi sẽ tăng thêm. " Anh bỏ điếu thuốc xuống, anh đưa cho cô 1 cái khăn.

" Cảm ơn " Cô nhận chiếc khăn từ anh, rồi đưa tay lên búi tóc lại.

" Nên nhớ Trả Thù. Hàn Yến vẫn tự do " Khoé môi anh khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười gian tà.

Câu nói của Dương Nhược Thiếu như đục sâu trí óc của Hàn Như Tuyết, sắc mặt cô thay đổi rất cương quyết.

**

Về nhà,..

Trong sự mệt mỏi, Hàn Như Tuyết bước vào biệt thự một cách lề mề khiến Dương Nhược Thiếu khó chịu. Nhanh chóng, đầy bất ngờ, anh bế bỗng cô lên đi lên trên lầu.

Mọi hành động của anh đều bất ngờ nhưng lại rất dễ đi vào lòng người. Trong lòng của Dương Nhược Thiếu trông Hàn Như Tuyết rất nhỏ bé, giống như anh đang chăm sóc bảo vệ cô vậy.

Vừa đến cửa phòng Hàn Như Tuyết, Dương Nhược Thiếu hạ người đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng quay người bước về phòng mình.

Nhìn theo bóng lưng của anh, đến khi nó khuất sau cánh cửa phòng anh thì Hàn Như Tuyết mới bước vào phòng mình. Bước vào được vào bước, tiếng chuông điện thoại cô reo lên.

" Tắm rửa, nghỉ 1 tiếng. 3 giờ tại phòng khách "