Đề Ấn Giang Hồ

Chương 52: Vì nghĩa chẳng màng thân




Chàng biết rằng đó là điều rất khó khăn và nguy hiểm, nhưng chàng không hề do dự tiến thẳng vào khách sạn Hồng Tân, vì chàng đã quyết bỏ mặc chuyện sinh tử, chàng chỉ cần cứu được bọn Du Lập Trung bốn người ra và lấy trộm được dược phương cứu ba vị đặc sứ Du, Qua, Diệp đang hôn mê, còn nếu không thành công thì là chết mà thôi!

Tới trước cửa khách sạn Hồng Tân, chỉ thấy điếm tiểu nhị đang ngồi ở sau quầy ngủ gật, lúc Vũ Duy Ninh bước qua cửa, tiểu nhị ấy lập tức tỉnh dậy. RÕ ràng y không biết Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh, nên thấy một ông khách nửa đêm tới trọ, vẻ mặt ngạc nhiên lạ lùng, vội bước ra khỏi quầy khom người nói:

- Lão khách quan, người là... người từ đâu lại thế?

Vũ Duy Ninh lạnh lùng nói:

- Từ ngoài thành vào đây.

Điếm tiểu nhị mặt đầy vẻ kinh nghi, nói:

- Là mới vào thành à?

Vũ Duy Ninh khẽ gật đầu đáp:

- Đúng thế, có chuyện gì sai không?

Điếm tiểu nhị vội cười nói:

- Không có gì, không có gì, là tiểu nhân nghĩ rằng cổng thành đã đóng lâu rồi, không biết lão nhân người làm sao vào được...

Vũ Duy Ninh lạnh lùng nói:

- Cứ gặp khách nửa đêm tới trọ thì các ngươi đều tra hỏi như vậy phải không?

Điếm tiểu nhị vội vàng xin lỗi nói:

- Không không, tiểu nhân chỉ nhất thời tò mò, lão nhân người muốn phòng thượng hạng cũng...

Vũ Duy Ninh đáp:

- Lão phu muốn một gian phòng "hạ hạng", nhưng lại muốn chủ nhân của ngươi ra đây phục dịch.

Điếm tiểu nhị sửng sốt hỏi:

- Chủ nhân của tiểu nhân ra đây phục dịch à?

Vũ Duy Ninh nói:

- Đúng thế, ngươi không nhận ra được lão phu, nhưng chủ nhân của ngươi là Tư Không Sâm thì nhận ra đấy!

Điếm tiểu nhị mấy hôm nay tiếp khách đã gặp hạng khách "đặc biệt" này rồi cho nên vừa nghe xong lập tức biết đây là nhân vật có lai lịch không nhỏ, bất giác sửng sốt "a" một tiếng, thái độ càng thêm cung kính, không ngừng khom lưng xá xá nói:

- Vâng, vâng, xin lão nhân người ngồi chờ một lúc chờ tiểu nhân vào báo ạ!

Nói xong chạy mau vào phía trong.

Trong khoảnh khắc, một vị trung niên ăn mặc lối hào phú từ trong đi nhanh ra, hô hô cưới nói:

- Té ra là Văn huynh, anh tới nhanh thật đấy!

Người trung niên này Vũ Duy Ninh vừa nhìn thấy đã nhận ra là một trong bảy mươi mốt lão ma đầu thoát khỏi Chính Tâm Lao, cũng chính là Tư Không Sâm đã chịu bị Đồng Tâm Minh giam cầm hơn mười năm thay Vô Danh Ma!

Từ khi nghe Thánh Hiệp Du Lập Trung cho biết Vô Danh Ma bị Đồng Tâm Minh giam giữ vốn là Tư Không Sâm thay thế, Vũ Duy Ninh cũng được Thánh Hiệp Du Lập Trung cho biết lai lịch của y, biết y là em của một đồ tôn của Ngũ Tuyệt Ma Quân, tên là Tư Không Anh.

Năm ấy Tư Không Anh theo sư phụ là Sử Gia Điển tức Ngải Bắc Thôn và Ngũ Tuyệt Ma Quân đi gây hại cho võ lâm, cũng là một kẻ có bản lĩnh rất quan trọng, tâm tính âm hiểm thủ đoạn tàn độc, cho nên tới khi bị bắt cũng bị Đồng Tâm Minh xử quyết. Lúc ấy Tư Không Sâm mới có mười ba mười bốn tuổi, không rõ về sau làm thế nào lại được Vô Danh Ma thu dưỡng mà trở nên một trong bảy mươi hai tên ma đầu. Đến như việc y cam tâm mạo nhận là Vô Danh Ma để bị bắt giam trong Chính Tâm Lao đến nay cũng chẳng ai rõ được là vì sao!

Nhưng giờ đây Vũ Duy Ninh chẳng có lòng dạ nào mà suy nghĩ chuyện ấy, chàng nhìn Tư Không Sâm gật đầu cười một tiếng nói:

- Bọn họ đều chưa tới à?

Tư Không Sâm nhìn điếm tiểu nhị bên cạnh một cái, kéo Vũ Duy Ninh nói:

- Đi, Văn huynh, chúng ta vào trong nói chuyện.

Vũ Duy Ninh lạch bạch như một con vịt đi theo y vào trong, qua khỏi một gian phòng khác mới hạ giọng hỏi:

- Điếm tiểu nhị của ngươi xem ra không khôn ngoan lắm, hay là bọn họ chẳng biết gì bên trong?

Tư Không Sâm đáp:

- Đúng vậy, đó là người trong thành tới làm thuê, bọn họ về cơ bản không biết gì đâu.

Vũ Duy Ninh đáp:

- Như vậy mà được à?

Tư Không Sâm nói:

- Không sao, cứ để bọn họ nghĩ đây là một khách sạn lớn bình thường, càng dễ che giấu tai mắt của nhân vật giang hồ.

Vũ Duy Ninh ờ một tiếng, hỏi qua chuyện khác:

- Bọn Tả Khâu huynh đem người đến chưa?

Tư Không Sâm đáp:

- Tới rồi, vào đêm hôm qua, lúc này ba vị ấy chắc ngủ rồi.

Vũ Duy Ninh lại hỏi:

- Còn bang chủ?

Tư Không Sâm nói:

- Bang chủ thì chưa tới.

Vũ Duy Ninh trong lòng mừng rỡ, thầm nhủ:

- Tốt rồi, đây là cơ hội cứu người đây!

Lúc ấy lại hỏi tiếp:

- Ba người Tả Khâu lão huynh ngủ dưới địa thất à?

Tư Không Sâm đáp:

- Đúng vậy, họ vâng mệnh ngày đêm canh giữ bốn người Du Lập Trung ở địa lao...

Vũ Duy Ninh hỏi:

- Bốn người bọn họ hiện còn mê man chứ?

Tư Không Sâm đáp:

- Không, đến đây thì Tả Khâu lão huynh cho họ uống thuốc giải, bây giờ đang bị nhốt trong một gian phòng sắt.

- Có an toàn không?

- Tuyệt đối an toàn, Tả Khâu huynh dùng một loại khóa đặc biệt khóa chân tay họ lại, loại khóa này không thể dùng chưởng lực đánh gãy được.

- Vạn nhất bọn họ đánh gãy được thì sao?

- Vậy thì cũng đừng nghĩ tới việc ra khỏi phòng sắt, phòng này kiên cố Vô cùng, phải biết cách mở mới được.

- Bọn ba người Tả Khâu lão huynh ở ngoài phòng sắt à?

- Đúng thế, ngoài phòng sắt là một căn phòng, ra khỏi phòng sắt phải đi qua đó, nên giả như bốn người có phá tung được phòng sắt mà ra đi nữa, cũng khó thoát khỏi bị ba người Tả Khâu huynh chặn lại - Bọn Tả Khâu huynh ba người chưa chắc địch lại bốn người bọn Du Lập Trung đâu.

- Nhưng còn có rất nhiều cơ quan, những cơ quan này sau khi được bang chủ suy nghĩ sửa lại, nghe nói còn lợi hại hơn cả năm xưa.

Tư Không Sâm nói tới đó đã đưa Vũ Duy Ninh vào tới trong vườn hoa phía sau khách sạn. Vũ Duy Ninh đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong vườn hoa có một gian nhà trúc mười phần u nhã, bèn hỏi:

- Đây là chỗ ngươi ở phải không?

Tư Không Sâm gật đầu cười nói:

- Phải rồi, hiện nay ta là chủ nhân khách sạn Hồng Tân mà. Có điều khi bang chủ tới rồi thì gian nhà trúc này là chỗ của bang chủ.

Vũ Duy Ninh nói:

- Lão phu rất muốn xuống địa thất xem bọn Du Lập Trung bốn người trước, ngươi dẫn lão phu vào phòng ngươi làm cái gì?

Tư Không Sâm nói:

- Cửa vào địa thất là ở trong phòng ta mà!

Vũ Duy Ninh ờ một tiếng, cười ngất nói:

- Đúng, lão phu đúng là hủ lậu, cứ nghĩ rằng cửa vào địa thất là ở trong khách sạn.

Tư Không Sâm chỉ bốn phía căn phòng trúc nói:

- Năm xưa khu này là hậu viện của Tang Du trà trang, chỗ gian nhà trúc này là sảnh đường ở hậu viện...

Nói tới đó đã bước vào gian nhà trúc. Tư Không Sâm đẩy cửa bước vào, tiến tới một cái tủ sát tường, đẩy mở cửa tủ ra cười nói:

- Đây là cửa vào địa thất.

Vũ Duy Ninh thấy trong tủ treo nhiều quần áo, nhìn chẳng thấy có chỗ nào khác thường, bất giác sửng sốt hỏi:

- Bước vào thế nào?

Tư Không Sâm đưa tay kéo mở quần áo qua một bên, lại nghe thấy một tiếng cọt kẹt, tấm vách sau tủ mở ra, để lộ một cửa hang một người bước xuống được!

Y đẩy mở cửa vách xong, lập tức thắp một ngọn đèn pha lê hình tròn, bước trước vào cửa hang rồi quay người nói:

- Mời Văn huynh vào đây!

Vũ Duy Ninh cất bước tiến vào, nhìn thấy một dãy bậc đá đi xuống dưới, phía trước bậc đá là một đường địa đạo rộng rãi, bốn bề trên dưới tả hữu đều lát đá Đại Lý sáng loáng như gương, hình thức đẹp đẽ đường hoàng, chẳng có chút gì có vẻ âm hiểm cả.

Trước tình thế này, chàng nghĩ tới việc thoát thân sắp tới cho an toàn, bèn làm ra vẻ không yên lòng hỏi:

- Địa đạo này có bố trí cơ quan gì không?

Tư Không Sâm đáp:

- Có chứ, xin Văn huynh nhìn vào hình thức của những viên đá Đại Lý đặt trên mặt đất, mỗi phiến đều vuông một thước, có vẻ rất ngay hàng thẳng lối, nhưng nếu đạp lầm một bước thì sàn địa đạo sẽ lật lại ngay.

Vũ Duy Ninh hỏi:

- Lật lại rồi sao nữa?

Tư Không Sâm cười nói:

- Địch nhân sẽ rơi xuống một địa đạo khác sâu hơn mười trượng, ở dưới đó là suối đao, toàn là những mũi đao nhọn chĩa lên. Nếu địch nhân có khinh công cao cường chưa chết trong suối đao cũng không thể thoát chết, vì chỉ cần phát động cơ quan thì trong suối đao lại phun ra hơi độc khiến địch nhân chết ngạt.

Vũ Duy Ninh ngấm ngầm thở ra một hơi khí lạnh, mặt lại hiện vẻ khâm phục kính sợ nói:

- Quả thật là rất lợi hại, bây giờ lão phu muốn nhìn thấy một chút có được không?

Tư Không Sâm đáp:

- Được thôi, nhưng chờ tới lúc đến nơi hãy xem, giờ đây xin Văn huynh chú ý nhìn theo bước chân của tiểu đệ, ngàn vạn lần xin đừng bước sai bước nào.

Nói xong thủ bộ bước lên.

Vũ Duy Ninh theo chân y bước lên, đường đi cứ như rắn bò, một bước bên trái lại một bước bên phải, đi được ba mươi bước địa đạo lại chia làm hai đường tả hữu, Tư Không Sâm đưa tay chỉ qua phía tả giải thích:

- Hai đường địa đạo này là để dụ địch vào chỗ chết, trong đó bố trí mười tám loại cơ quan, địch nhân vào rồi thì chỉ có chết chứ không thể nào sống được.

Vũ Duy Ninh nói:

- Vậy "đường sống" là ở chỗ nào?

Tư Không Sâm vươn tay dùng lực đập vào một phiến đá Đại Lý trước mặt, chỉ thấy phiến đá lún vào ba tấc, lại nghe "bạch" một tiếng, lại thấy mảng đá Đại Lý phía trước chuyển động, lại lộ ra một đường địa đạo khác.

Y bước tới một bước, quay người cười nói:

- Địa đạo này chẳng có bố trí cơ quan gì, xin mời Văn huynh bước qua đây.

Vũ Duy Ninh theo lời bước vào, Tư Không Sâm lại co chân đạp lên một phiến đá Đại Lý trên mặt đất, trong chớp mắt chỉ nghe "sầm" một tiếng, đường địa đạo phía trước mặt nghiêng đi một cái, biến thành một cái rãnh sâu tối om!

Y cầm ngọn đèn lưu ly soi xuống cười nói:

- Mời Văn huynh nhìn xem, đây là suối đao đấy!

vũ Duy Ninh đưa mắt nhìn xuống, quả thấy suối đao sâu tới mười trượng, ở dưới chỉ toàn là mũi đao nhô lên khoảng một tấc, dày đặc kín mít, không có chỗ nào đặt chân được, trong lòng kinh hãi nói:

- Trời ơi, thế kia thì người có khinh công cao bao nhiêu cũng không chi trì được lâu.

Tư Không Sâm cười nói:

- Đúng thế, trong võ lâm hiện nay, chỉ sợ không có quá năm mươi người đứng được trên suối đao này một khắc!

Vũ Duy Ninh nói:

- Nghe nói Du lão tặc có Vô Cực Thần Công đao thương không phạm được, có điều lại có thêm hơi độc, y mà rơi xuống đó, chỉ sợ cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Tư Không Sâm nói:

- Không những chỉ có đường chết, mà cả thi thể, xương cốt cũng không còn, vì hơi độc có hiệu lực hóa xương cốt thành nước!

Vũ Duy Ninh hoảng sợ nói:

- ủa, bang chủ đã thí nghiệm qua rồi sao?

Tư Không Sâm gật đầu cười nói:

- Đúng vậy, người chết trong suối đao này nghe nói đã có hơn năm mươi mạng!

vũ Duy Ninh nghe nói nổi gai ốc khắp người, khiếp sợ hỏi:

- Năm mươi người chết trong suối đao này là nhân vật nào?

Tư Không Sâm nói:

- ĐÓ là những công nhân mà bang chủ thuê để xây dựng sửa sang lại địa thất, sau khi công việc hoàn thành, bang chủ sợ họ tiết lộ bí mật bèn đem tất cả bọn họ quăng xuống suối đao, lại phun hơi độc ra, kết quả là chưa đầy một giờ, hơn năm mươi người đều hóa thành một dòng nước máu!

Nói xong, lại đưa tay ấn lên vách địa đạo một cái, dãy địa đạo đột nhiên nâng lên trở lại như cũ, không có dấu vết gì khác!

Tư Không Sâm lại ấn lên một phiến đá khác, dời cánh cửa bí mật ra, tiếp tục bước lên khoảng sáu bảy trượng tới chỗ tận cùng của địa đạo, y lại giẫm mạnh lên một phiến đá trên mặt đất, mảng tường trước mặt lại mở ra, bước qua thạch môn, trước mặt đã hiện lên một gian địa thất Vô cùng to lớn!

Gian địa thất này bố trí Vô cùng đẹp đẽ, hình dáng như một sảnh đường hình tròn, trên nóc là từng phiến từng phiến vàng dát như mai rùa, giữa treo chín viên dạ minh châu sáng chói mắt, bày thành phương vị bát quái, viên chính giữa to như quả đào, phát sáng lóng lánh chiếu đến mặt sàn địa thất cũng chớp chớp. Bốn bên tường địa thất là đá Đại Lý nổi vân rực rỡ, đẹp đẽ phi thường, trên vách lại dùng vàng khảm khắc thành hình tiên nữ nổi lên, hình nào cũng có tư thế kỳ diệu, như múa như bay!

Ngoài ra, trong địa thất còn có bốn pho tượng tướng quân như là chế bằng đồng tốt lấp loáng ánh vàng đặt bốn phía sát tường, đều là đầu đội ngân khôi thân đeo thiết giáp, tay cầm kiếm, phủ, đao, kích oai phong lẫm liệt, có một khí thế làm người ta run sợ!

Vũ Duy Ninh trong thời gian "chịu tội" ở Chính Tâm Lao khi luyện võ công của sư phụ là Thiên Thủ Kiếm Khách, rảnh rỗi từng nghe Thánh Hiệp Du Lập Trung kể qua việc bị Ngũ Tuyệt Ma Quân giam cầm. Lúc ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung cũng có tả lại khung cảnh trong gian địa thất này, nhưng hôm nay chàng đích thân tới đây, mới biết nó còn huy hoàng gấp mười lần so với lời kể, chàng biết đây là kết quả xây dựng sửa sang của bang chủ Phục Cừu bang Vô Danh Ma, nhưng thấy cảnh hoàng kim kín vách như thế, trong lòng lại muôn phần kinh ngạc lạ lùng. Chàng nghĩ rằng Vô Danh Ma xây dựng tòa địa thất này ít nhất cũng phải hơn hai ngàn cân vàng, lại nghĩ tới ba ngàn cân vàng Vô Danh Ma còn gởi ở Thần Phong tiêu cục, trong lòng không kìm được cảm khái tự nhủ:

- ôi, y có biết bao nhiêu là vàng như thế, có thể nói là phú gia địch quốc, một người mà có bấy nhiêu vàng, muốn làm gì thì làm, muốn sống thế nào thì sống, thế mà y chưa thỏa mãn, còn muốn quy tụ lũ ma đầu cùng hung cực ác làm loạn võ lâm, nghĩ cho cùng thì làm cái gì kia chứ?

Trong lúc đang tự nhủ, chợt nghe Tư Không Sâm cười nói:

- văn huynh đã nghe bang chủ nói qua về địa thất này chưa?

Vũ Duy Ninh gật gật đầu nói:

- Nghe rồi, nhưng không ngờ bang chủ lại sửa sang tòa địa thất này tới mức to lớn tráng lệ như vậy!

Tư Không Sâm nói:

- Lần trước bang chủ nói với tiểu đệ rằng muốn đặt tên tòa địa thất này là Hoài ân Đường để ghi nhớ các vị sơn chủ đã bị Đồng Tâm Minh giết hại năm xưa.

Vũ Duy Ninh nhìn quanh nói:

- Năm xưa Du lão tặc từng bị giam giữ ở đây, đáng tiếc là về sau y lại chạy thoát ra được!

Tư Không Sâm chỉ vào một pho tượng tướng quân bằng đồng nói:

- Y lợi dụng tượng đồng để chạy trốn, chuyện này chắc Văn huynh rõ hơn tiểu đệ nhiều Vũ Duy Ninh gật đầu nói:

- Đúng vậy, bốn cái tượng đồng này vốn là bốn truyền nhân của lão sơn chủ dùng để luyện võ, bọn họ đội ngân khôi khoác thiết giáp rồi mới ra chiêu...

Tư Không Sâm nói:

- Ngày ấy tiểu đệ từng mặc thử một lần, thấy rất là nặng, ra tay ra chân rất khó.

Vũ Duy Ninh bước tới cạnh một pho tượng, giơ tay gõ gõ lên thiết giáp cười nói:

- Nhưng nếu ngươi thường xuyên tập luyện như vậy, luyện tới lúc khoác thiết giáp mà vẫn cử động được như thường, thì khi bỏ ra đối địch với người, sẽ thấy thân thể nhẹ như én bay, ra tay mau như chớp xẹt!

Tư Không Sâm gật đầu tỏ ý tán đồng, đưa tay chỉ vào một cánh cửa sắt phía trước nói:

- Tả Khâu huynh ba người bọn họ đều ở trong đó, bọn ta vào đi!

Vũ Duy Ninh vội nói:

- Không, cứ để họ ngủ, ngươi chỉ cần dắt lão phu tới nhìn qua bọn Du Lập Trung bốn người là được rồi!

Tư Không Sâm cười nói:

- Văn huynh quên rồi sao, tiểu đệ mới nói xong, là muốn tiến vào nơi thiết phòng giam giữ bốn người thì phải đi qua chỗ phòng ba người Tả Khâu huynh mà!

Vũ Duy Ninh vừa nghe thấy phải "đánh thức" ba người bọn Tam Tuyệt Độc Hồ mới gặp được bốn người bọn Du Lập Trung, trong lòng rất thất vọng, nhưng chợt nghĩ chẳng có đường nào khác để vào, chỉ biết gật đầu nói:

- Hay lắm! Ba vị kia thay phiên nhau canh gác à?

Tư Không Sâm vừa bước về phía cánh cửa sắt vừa nói:

- Ngày đêm thay phiên, mỗi người canh một giờ, hiện giờ chắc là phiên của Nam Cung huynh.

Nói xong, người đã tới cạnh cửa sắt, chỉ thấy y giơ tay nắm lấy một cái vòng khóa hình tròn, lắc lắc nhẹ ba cái, trên cánh cửa sắt chợt có một khoảng cửa sổ nhỏ theo tiếng mở ra, có một người đưa mắt nhìn qua phía ngoài hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Thanh âm âm trầm, đúng là Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng.

Tư Không Sâm giơ cao ngọn đèn lưu ly cười nói:

- Nam Cung huynh nhìn xem ai tới đây!

Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng nhìn thấy Ma Y Quỷ Sư, kêu lên:

- A, là Văn huynh, các người tới cả rồi à?

Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:

- Không phải, chỉ mới có một mình lão phu tới thôi!

Lang Tâm Hắc Long vội vàng mở khóa đẩy cửa hỏi:

- Bang chủ không đi cùng đường với Văn huynh sao?

Vũ Duy Ninh cất chân bước vào trong, nói:

- Không, bọn ta ở cạnh Thọ Dương Sơn Tây đem cái kia gửi Thần Phong tiêu cục, bang chủ bèn hạ lệnh mọi người phân tán...

Vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh trong phòng, thấy gian phòng rộng hai trượng vuông, trên dưới bốn vách cũng đều khảm đá Đại Lý đẹp đẽ, một bên đặt một cái giường khảm ngà, trang trí trong phòng rất tinh tế, giống như khuê phòng một thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Lúc ấy Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc và Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn đang ngồi trên giường, hai người nghe giọng nói của Ma Y Quỷ Sư, nhất tề mở mắt ra khỏi cõi nhập định thanh tĩnh, cười nụ vẫy tay gọi:

- Văn huynh lại đây!

Vũ Duy Ninh cũng cười nụ đáp:

- ô, ba vị sung sướng thật, được ngủ trong một cái phòng đẹp đẽ như thế này!

Tam Tuyệt Độc Hồ cười nói:

- Đây là tẩm phòng của bang chủ, khi nào người tới bọn ta sẽ phải nhường chỗ lại!