Đế Bá

Chương 1727: Thiên Tố Vân




Phật chủ phật quốc --

Thấy thánh phật kia rút đi, thời điểm này có người hiểu chuyện nói rõ là người nào nói thế.

Lúc này Lý Thất Dạ thu hồi mười ba mệnh cung, thu hồi thanh đăng và đạo kiếm, hắn hiện tại nhìn qua cực kỳ bình thường.

Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn chằm chằm vào phật môn, giống như nhìn vào nơi sâu nhất của phật môn, thần thái của hắn thập phần cổ quái, thần thái như vậy khó hiểu không nói nên lời, mà thần thái này không ai rõ nó có ý vị gì.

Ông -- một tiếng, lúc này trong phật quốc có phật kiều rủ xuống, dưới phật kiều có rất nhiều phật liên nở rộ, vô cùng thần thánh, vô cùng cao thượng, chỉ một phật kiều này cũng đủ làm vô số người động dung.

Lý Thất Dạ thần thái trầm mặc, không nói thêm một câu nào cả, hắn đạp vào phật kiều, phật kiều mang theo Lý Thất Dạ biến mất sâu trong phật quốc.

Tất cả mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ biến mất ở nơi sâu nhất, lúc này mới buông lỏng một hơi, phần đông tu sĩ sau khi phục hồi tinh thần lại, đều nhao nhao đứng lên.

- Chẳng lẽ phải vạch mặt với táng phật cao nguyên hay sao?

Nghĩ đến cảnh vừa rồi, rất nhiều người cũng đổ mồ hôi lạnh, trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều người không ngừng nghị luận với nhau.

Trên thực tế mọi người nghị luận thật lâu cũng không có kết quả gì, không có ai biết vì cái gì Lý Thất Dạ đột nhiên lại vạch mặt với táng phật cao nguyên, rất có xu thế ngươi chết ta sống.

Trên thực tế Lý Thất Dạ đột nhiên làm khó dễ táng phật cao nguyên, ngay cả Lý Sương Nhan các nàng cũng không biết vì cái gì, các nàng cũng không hiểu nổi Lý Thất Dạ vì cái gì đột nhiên bão nổi, các nàng không biết hỏi vấn đề này từ ai.

Duy nhất ngẩn người chính là tiểu nê thu, tiểu nê thu nhìn lên vô thượng phật môn trên bầu trời, qua thật lâu sau nó phục hồi tinh thần lại, nó chấn động một cái, chấn kinh nói:

- Chẳng lẽ là nàng --

- Nàng là người thế nào?

Nghe được tiểu nê thu nói lời này, Lý Sương Nhan các nàng hiếu kỳ, lập tức nhìn qua tiểu nê thu hỏi thăm.

- Không biết.

Tiểu nê thu lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói ra:

- Ta cũng không rõ ràng, chỉ là một câu chuyện mà thôi, một truyền thuyết mà thôi, không có người nào nhìn thấy và nghe qua.

- Câu chuyện như thế nào mới là truyền thuyết?

Lúc này Mai Tố Dao cũng không nhịn được hỏi tiếp.

- Hắc, không biết.

Tiểu nê thu lúc này đóng chặt miệng, không muốn nói ra, tuy nó không biết chân tướng trong đó, nhưng mà nó biết rõ chuyện này là chuyện Lý Thất Dạ tuyệt đối không muốn cho người khác biết.

- Thật không biết?

Lúc này Trần Bảo Kiều trừng mắt lên, các nữ tử đều nhìn chằm chằm vào tiểu nê thu, rất có tư thái sẽ đánh tiểu nê thu một trận.

Tiểu nê thu vẻ mặt đau khổ, lắc đầu nói ra:

- Các cô nương, cho dù các ngươi tháo ta thành tám khối cũng không dùng được đâu. Có chút chuyện là cấm kị, vĩnh viễn không thể bàn. Giống như công tử gia, hắn có mấu chốt, hắn có nghịch lân. Chuyện này chính là một trong các nghịch lân của hắn, ai dám chạm đến nghịch lân của hắn, kẻ đó tuyệt đối chết thảm rất thảm, hắn tuyệt đối sẽ làm cho người ta sống không bằng chết, kêu thảm thiết vạn thế.

Mai Tố Dao các nàng cũng nhìn nhau, từ thần thái tiểu nê thu hoàn toàn nhìn ra được, chuyện này không thể hỏi thăm.

Tuy Mai Tố Dao các nàng rất muốn biết trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà lúc này không ai dám hỏi tiếp.

Sâu trong phật quốc, một thánh phật ngồi ở chỗ kia, đó chính là phật chủ. Không giống với thế nhân tưởng tượng, trong tưởng tượng của thế nhân phật chủ chỉ sợ có phật thân vạn trượng, kim quang lóng lánh, có được thần huy phổ độ chúng sinh.

Nhưng mà phật chủ trước mặt rất mảnh mai, hơn nữa còn là một người còn gái. Ai có thể nghĩ phật chủ phật quốc dĩ nhiên là một người con gái đây?

Cô gái này cũng không phải xinh đẹp tuyệt thế vô song, nhưng mà nàng vô cùng thông minh, thông minh tới mức không ai có thể dùng bút mực hình dung, nếu như nói thế gian có người nào có thể thành tiên, như vậy nữ tử thông minh trước mặt vô cùng có khả năng thành tiên.

Trong lúc giật mình, dường như nàng chính là người thừa lệnh trời mà sinh, thế gian không có ai thông minh hơn nàng.

Lý Thất Dạ đến gần, nhìn qua gương mặt quen thuộc nhưng lại không quen thuộc này, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng có ngàn vạn tư vị, hắn cũng không biết đây là dạng tư vị gì.

- Ta biết rõ, ngươi vẫn còn sống tới hiện tại!

Lý Thất Dạ nhìn qua cô gái trước mặt thật lâu, chậm rãi nói.

- Ta cũng biết, ngươi vẫn đang tìm ta.

Nữ tử nhìn qua Lý Thất Dạ, không dính khói lửa, bước ra hồng trần, rời xa huyên náo. Tuy nàng không có khoác phật y trên người, không có tuân thủ giới luật, nhưng mà nàng lại là phật chân chính, chỉ cần tâm đã thành phật, túi da là cái gì, đã không còn ý nghĩa.

- Ta quen một nữ tử Tố nhi đầy kiên cường.

Lý Thất Dạ nhìn qua nữ tử thành tựu chân phật trước mặt, chậm rãi nói ra.

- Thế tục đã qua, tất cả thành mây khói.

Nữ tử trước mặt chậm rãi nói ra.

- Ta có chút không rõ, hôm nay ngươi là phật chủ phật quốc cũng tốt, ngươi là Thiên Tố Vân năm đó cũng được.

Lý Thất Dạ nhìn nữ tử trước mặt, nói ra:

- Ta nghỉ không ra ngươi tại sao phải lựa chọn con đường như vậy, hoàn toàn không giống nha đầu Tố nhi nghịch mệnh mà ta biết.

Thiên Tố Vân, hoặc là cái tên này không có ai nghe qua, nhưng mà cái tên này trong suy nghĩ Lý Thất Dạ lại có địa vị không giống.

- Mỗi người đều có một con đường, ngươi cũng có đường của ngươi, ta có đường của ta.

Phật chủ phật quốc chính là Thiên Tố Vân ngày xưa, lúc này chậm rãi nói.

Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nói ra:

- Trản nhi nói với ta, phật quốc đã có phật chủ mới leo lên phật vị, ta cho tới bây giờ không nghĩ ra là ngươi. Cho tới nay, ta tin tưởng ngươi còn sống, ta cũng biết ngươi tránh ta, nhưng mà ta cho tới bây giờ không nghĩ ra ngươi lại nhập phật môn.

- Ta biết rõ ngươi đang tìm ta.

Thiên Tố Vân nhảy ra khỏi tam giới, thoát ly luân hồi, nói:

- Chuyện cũ đã như khói, ngươi cũng không nợ ta, năm đó ta cũng không phải đang trốn tránh, ta chỉ đang tìm kiếm con đường của mình mà thôi.

- Nếu như ngươi cần một con đường, ta có thể cho ngươi một con đường, bất kể là con đường thế nào!

Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào Thiên Tố Vân, chậm rãi nói ra, mỗi câu mỗi chữ đều âm vang hữu lực.

- Không --

Thiên Tố Vân nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Đường của ta sẽ do ta thăm dò, tuy ta là người con gái yếu ớt, nhưng ta không cần ngươi che chở.

Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, bình tĩnh mà tự nhiên, nói:

- Trong lòng ngươi cảm thấy là thua thiệt ta, trên thực tế cũng không phải là như vậy. Năm đó trên chín tầng trời, ta phản cha ta, ta phản cả chủng tộc, phản cả thiên địa, thật sự không phải bởi vì ngươi xúi giục. Ta chỉ muốn kiên trì truy cầu của ta mà thôi, ta chỉ là muốn kiên trì kiến giải của mình...

- ... Hoặc là, giống như ngươi nói, ta trời sanh là người nghịch mệnh, mặc kệ ngươi có xuất hiện hay không, ta đều phải đi tới bước kia, nhưng mà nếu không có ngươi, có lẽ không cần quấy thiên địa đại biến mà thôi.