Đế Bá

Chương 2011: Phân thân toái cốt (1)




Ở một chỗ khác đang ngồi là một bức tượng khắc, từ hình thái mà xem, bức tượng này hẳn là một nữ tính, thế nhưng, bức tượng điêu đắc thập phần không rõ, hoàn toàn khiến người ta không nhìn rõ được dung nhan của nữ tử này.

Nhưng, lại nhìn kỹ đường cong của bức tượng này, tựa hồ không phải tượng sư có ý định đem đường cong và đường viền điêu đắc không rõ như thế. Mà là nữ tử này có ý định không cho người thấy dung mạo của nàng. Là bản thân nàng không muốn biểu diễn chân dung của mình trước mặt hậu thế. Nàng biến mất mình hình dáng, ẩn vào phía sau màn, giống như là Lư Sơn trong mây mù, khiến cho không ai có thể nhìn trộm chân diện mục của nàng.

Lý Thất Dạ vẫn là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, vẫn là không động đậy chút nào, hắn tựa như đã hóa đá, tựa hồ hoàn toàn không có phát hiện mấy người Giản Tiểu Thiết tiến đến.

- Lý huynh, ngươi là làm sao vào được?

Giản Tiểu Thiết đưa mắt nhìn ngó xung quanh một lần, phát hiện bên trong cổ viện không có người nào, hắn không khỏi kỳ quái, nếu như không có người của Giản gia hắn mở ra cổ viện này, chỉ sợ là ngoại nhân không cách nào tiến đến.

Nhưng mà, Lý Thất Dạ vẫn là ngồi ở chỗ kia, cũng vẫn không động đậy. Không biết hắn là bị thế cờ trước mặt làm cho mê hoặc, hay là bởi vì cái gì, nói chung, hắn tựa như không nghe được Giản Tiểu Thiết nói.

Mấy người Hồng Ngọc Kiều cũng không khỏi hơi bị kỳ quái, Lý Thất Dạ sáng sớm đã rời đi, dĩ nhiên chạy đến nơi đây cùng với một bức thạch điêu chơi cờ, bọn họ nhìn thế cờ một chút, trước mắt thế cờ như vậy căn bản là mất trật tự không gì sánh được, căn bản khiến người ta nhìn không ra huyền diệu hay manh mối gì cả.

- Công tử, ngươi không sao chứ?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, đối với Lý Thất Dạ có hảo cảm cường liệt, Lâm cô nương không khỏi cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi Lý Thất Dạ một câu, thần thái thập phần ôn nhu.

Lý Thất Dạ vẫn là ngồi ở chỗ kia. Không trả lời Lâm cô nương hỏi, tựa hồ hắn đã trở thành một bức tượng rồi.

Thấy Lâm cô nương đối với Lý Thất Dạ ôn nhu. Huyết Sa Thiếu trang chủ nhất thời ghen tị, ánh mắt phát lạnh, hắn lạnh lùng cười, nói rằng:

- Hừm, một bức tượng khắc, một ván phá kỳ mà thôi, cần gì phải ở chỗ này giả thần giả quỷ. Thực sự cho rằng mình là thông thiên tạo hóa, làm một cái phá kỳ là có thể tìm hiểu cửu thiên đại đạo sao? Hừ, một tên giả thần giả quỷ, cũng dát vàng lên mặt của mình.

Nghe được Huyết Sa Thiếu trang chủ nói như vậy, Lâm cô nương vốn là chán ghét hắn thì càng mất hứng, nàng cau mày, nói rằng:

- Lý công tử chẳng qua là ở chỗ này suy nghĩ mà thôi, ai nói hắn là giả thần giả quỷ đây.

- Hắc, suy nghĩ?

Lâm cô nương lên tiếng thay cho Lý Thất Dạ. Huyết Sa Thiếu trang chủ càng ghen tuông ngập trời, hắn lãnh sâm cười, khinh thường nói:

- Trước mắt cũng chính là một bức phá tượng mà thôi. Có gì để suy nghĩ, chỉ có hạng ngu ngốc mới đối với bức phá tượng như thế ngồi suy nghĩ. Nói không chừng, bức phá tượng này là từ trong đống rác rưởi nào đó nhặt được, hắc, một bức phá tượng uận tượng công không tượng công, luận nghệ thuật không nghệ thuật, rác rưởi không đáng một văn tiền, chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể đối với bức phá tượng như vậy chậm rãi suy nghĩ.

Huyết Sa Thiếu trang chủ vừa nói ra lời này, Giản Tiểu Thiết nhất thời sắc mặt trầm xuống, chỉ bất quá, hắn là một người có tu dưỡng. Không có ở trước mặt mọi người trở mặt mà thôi.

Đáng tiếc, Huyết Sa Thiếu trang chủ bị tức giận làm mê muội đầu óc. Hắn bị ghen tuông trong lòng che đậy hai mắt, căn bản cũng không có nghĩ đến nhiều lắm, cũng căn bản không lưu ý đến thần thái của Giản Tiểu Thiết.

Thượng Quan Phi Long cũng cười lắc đầu nói rằng:

- Thiếu trang chủ, ngươi cũng không cần cười nhân gia, nhân gia có chút cổ quái cũng là chuyện bình thường. Ngươi nói đúng đấy, đối với một bức tượng đá ngây ngốc, chuyện này cũng không có gì, cũng chính là một loại bệnh tâm thần mà thôi. Nghe nói, loại bệnh này ở Long Yêu Hải có một thần y có thể chữa trị.

Lý Thất Dạ năm ba lần phá hư chuyện tốt của hắn cùng với Hồng Ngọc Kiều, Thượng Quan Phi Long đã sớm đối với Lý Thất Dạ có thành kiến, thậm chí là hận không giết được Lý Thất Dạ, do đó, hiện tại hắn cũng nhân cơ hội cười nhạo Lý Thất Dạ một phen.

- Bệnh tâm thần?

Huyết Sa Thiếu trang chủ hung ác cười, nói rằng:

- Đối mặt với loại tượng đá này ngây ngốc, nào chỉ là bệnh tâm thần. Chỉ có hạng người hành vi biến thái, khẩu vị rất nặng, cực kỳ hèn mọn hạ lưu mới có thể đối với một bức tượng xấu đến không thể xấu hơn được có ý nghĩ kỳ quái, chỉ có quái vật mới có thể đối với một bức tượng quái vật sản sinh hứng thú và ý niệm hèn mọn trong đầu!

Lúc này đây, Huyết Sa Thiếu trang chủ thật là bị ghen tuông che đậy hai mắt, hoàn toàn mất đi lý trí, xuất khẩu đó là không chút cố kỵ nào, căn bản cũng không có nghĩ tới lời của mình thoáng cái đã đắc tội người khác.

Do đó Huyết Sa Thiếu trang chủ lời vừa nói ra, Giản Tiểu Thiết sắc mặt nhất thời đại biến, vừa rồi khi Thượng Quan Phi Long đang cười nhạo Lý Thất Dạ, Giản Tiểu Thiết còn không thể nói gì, dù sao đây là ân oán cá nhân giữa Thượng Quan Phi Long với Giản Tiểu Thiết.

Thế nhưng, hiện tại Huyết Sa Thiếu trang chủ nói không chỉ nhục nhã Lý Thất Dạ, cũng là ô nhục bức tượng khắc này, mà bức tượng này đối với Giản gia bọn hắn mà nói, có tính tượng trưng không tầm thường, vậy làm sao có thể không khiến cho Giản Tiểu Thiết sắc mặt đại biến đây.

Huyết Sa Thiếu trang chủ còn chưa nói hết lời, Lý Thất Dạ thoáng cái đã đứng lên, đi ra ngoài.

- Yêu, có phải là trong lòng có quỷ hay không, bị ta nói trúng rồi, do đó xấu hổ không cách nào tiếp tục giả bộ, muốn chạy trốn nha.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ không nói được một lời xoay người rời đi, Huyết Sa Thiếu trang chủ không khỏi cười lớn một tiếng, trong lòng có vui vẻ như giành thắng lợi.

Thượng Quan Phi Long cũng là phụ họa vừa cười vừa nói:

- Đây xem như hắn có tự mình hiểu lấy, bằng không Thiếu trang chủ vạch trần ý niệm xấu xa trong đầu hắn, thì càng để hắn không còn chỗ sống yên thân.

- Lăn ra đây.

Lúc này Lý Thất Dạ đứng ở bên ngoài cổ viện, lạnh lùng nói rằng:

- Lăn ra đây nhận lấy cái chết, chớ để cho tiện huyết của các ngươi làm bẩn nơi thanh tĩnh này!

Lý Thất Dạ vừa nói như thế, để Huyết Sa Thiếu trang chủ đang lửa giận ngút trời cũng càng là giận dữ, cười lạnh nói rằng:

- Họ Lý, ta sợ ngươi sao, hươu chết vào tay ai, còn không nói rõ được đây.

Nói liền xông ra ngoài.

- Hay, đừng tưởng rằng tổ thụ đệ tử đã thực sự cho rằng mình có thể hoành hành thiên hạ.

Thượng Quan Phi Long cũng cười lạnh một tiếng, theo đó liền xông ra ngoài.