Đế Bá

Chương 229: Dược thần đại điển (2)




Lúc này ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn qua màn sáng trước mặt, hắn đã sớm lường trước nhưng mà khi nhìn thấy màn sáng vẫn hừ lạnh.

Lý Thất Dạ quan sát nơi này, trong nội tâm đám người Ngưu Phấn trầm xuống, bọn họ lúc này cảm nhận được nộ khí của Lý Thất Dạ, cho dù là cường đại như Ngưu Phấn, cảm nhận được nộ khí của Lý Thất Dạ cũng cảm thấy nội tâm run lên, Lý Thất Dạ giận dữ, làm cho nội tâm của bọn họ phát lạnh, có cảm giác máu chảy thành sông vạn dặm.

Lúc này Lý Thất Dạ lấy đàn cổ ra, nhìn qua phù văn đầy trời trước mặt, cuối cùng động dây đàn.

Loong coong, loong coong, loong coong...

Tiếng đàn vang lên, "Ông" một tiếng, đế uy bao phủ thiên địa, khi Lý Thất Dạ khảy đàn, đế uy quét ngang thiên địa nơi đây, bao phủ cả Ma Bối Lĩnh.

Đế uy như thế, làm cho mọi người trong Ma Bối Lĩnh hoảng sợ thất sắc, nơm nớp lo sợ, Cổ Thiết Thủ ngẩng đầu nhìn qua phía bắc, lúc này Cổ Thiết Thủ biết rõ Lý Thất Dạ ra tay, hơn nữa Lý Thất Dạ mang theo đàn cổ của tổ sư.

Cổ Thiết Thủ biến sắc, có thể làm cho Lý Thất Dạ thúc dục đế uy tiên ý, chắc chắn là địch nhân vô cùng cường đại!

Loong coong --

Cuối cùng tiên ý bao phủ thiên địa tụ lại thành một thanh tiên kiếm, kiếm tiên mang máu,, đồ tiên diệt thần, một kiếm ngang trời thiên địa ảm đạm, âm dương vạn đạo không còn tiếng động.

- Giết!

Hiện tại Lý Thất Dạ hét lên một tiếng, ngón tay như cuồng phong bạo vũ, đánh ra khúc nhạc cuồng bạo nhất.

Loong coong --

Một kiếm chém xuống, chặt đứt tất cả trên thế gian, một kiếm mang theo đế uy vô địch, dùng kiếm ý hung tàn nhất chém xuống, khí thế ta là vô địch, ta mặc kệ địch nhân là ai.

Một kiếm chém xuống, lập tức tỏa ra hào quang sáng ngời, chiếu sáng cả Ma Bối Lĩnh, đế uy đáng sợ quét ngang bốn phương, uy trấn thiên hạ.

Hiện tại tất cả phù văn trên màn sáng trước mặt tụ tập thành một quyển sách đế chương, đế chương lơ lửng, hóa thành chữ "xá" , chữ "Xá" này là nguồn gốc của tội lỗi, chư thành tránh lui!

Oanh --

Tiếng nổ vang bao phủ toàn bộ Ma Bối Lĩnh, dưới một kích này đừng nói là đám người Cổ Thiết Thủ, cho dù là tất cả sinh linh trong Ma Bối Lĩnh cũng phải quỳ rạp xuống.

Tiên ý của tiên đế bao hàm trong phù văn, đại trận trấn áp của tiên đế không ngừng va chạm, đánh nát vòm trời, âm dương hóa thành hỗn độn, nếu không phải đánh lên đế trận, chỉ sợ cả Ma Bối Lĩnh sẽ bị nứt vỡ.

Một kiếm vô địch, một xá muôn đời, một kích này tất cả mọi thứ đều ảm đạm thất sắc, tuy một kiếm này chặt đứt chữ "Xá" nhưng phù văn vô tận vẫn lưu chuyển không ngớt, vẫn có phù quang trùng thiên như núi lửa phun trào.

Không hề nghi ngờ, một kiếm này không chém vào đại trận! Đàn cổ trong lòng Lý Thất Dạ ảm đạm đi không ít, một kích này hao tổn tiên ý trong nó kinh người, nếu như còn tiếp tục thì đàn cổ sẽ vỡ vụn giống như Kỳ Môn đao, hóa thành phàm vật!

- Song đế va chạm!

Thật vất vả Ngưu Phấn đứng lên, thì thào nói một câu.

Đừng nói là Trần Bảo Kiều, cho dù là lão bộc bên người sắc mặt cũng trắng bệch, đế uy không phải người nào cũng có thể đối kháng, chân nhân cũng tốt, Cổ Thánh cũng được, nếu bị đế uy trấn áp thì phải chết không nghi ngờ.

Đồng thời Trần Bảo Kiều cùng lão bộc cũng hoảng sợ thất sắc, bọn họ thật không ngờ Lý Thất Dạ còn mang theo đế vật trong người, người mang theo đế vật, đừng nói là chân nhân, cho dù là Cổ Thánh gặp phải cũng bỏ chạy khỏi chết, không người nào dám trêu chọc, bằng không là tự tìm đường chết, trừ phi ngươi cũng mang theo đế vật hoặc là đế khí, hoặc là tìm dại hiền!

Lúc này đám người Ngưu Phấn cũng nhìn qua bức tường trấn áp, phù văn vẫn liên miên không ngớt, phù quang không ngừng hiện ra, tuy hiện tại phù văn tỏa ra không còn đế uy áp người, nhưng mà đế văn vẫn chìm nổi không dứt, vẫn khiến người ta sợ hãi, không nói đây là trấn áp của tiên đế chí cao vô thượng, cho dù là đế văn xuất phát từ tay của tiên đế cũng khiến bọn họ phải chết không nghi ngờ.

Cuối cùng phải là thứ cường đại cỡ nào mà bị tiên đế tự mình trấn áp, nghĩ tới đây đám người Ngưu Phấn sởn hết cả gai ốc.

- Đúng là uy phong!

Lúc này ánh mắt Lý Thất Dạ phát lạnh, chậm rãi nói ra:

- Suy nghĩ thật kỹ đi, nếu không lần sau lúc ta tới sẽ diệt đế thống của ngươi.

Lý Thất Dạ nói câu này khiến Trần Bảo Kiều và lão bộc hoảng sợ, tuy Lý Thất Dạ nói lời này xem như nói thầm, nhưng bọn họ hiểu đang nói với đại trận trấn áp, đây là uy hiếp vị tiên đế lưu lại trấn áp ở đây, chính là uy hiếp ý chí của tiên đế! Hung hăng càn quấy bực này là cuồng vọng, bá đạo bực nào!

Uy hiếp ý chí tiên đế, chỉ sợ không có bao nhiêu người bá đạo như vậy, trong mắt của người khác xem ra, Lý Thất Dạ chỉ là tiểu tử mặt dày, nhưng mà lúc này Trần Bảo Kiều cũng tốt, lão bộc cũng được, đều không cho rằng Lý Thất Dạ là cuồng vọng vô tri.

Đây chính là điểm khiến bọn họ hoảng sợ, trong nội tâm bọn họ hoang mang, uy hiếp ý chí tiên đế, từ xưa tới nay chưa từng có kẻ bá đạo như thế.

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ cũng không có ở lâu, nhảy lên ốc sên rời đi, lưu lại phù văn vô tận sau lưng.

Trên đường đi, Lý Thất Dạ không nói, mà Lý Sương Nhan tùy tùng thiếp thân lại hỏi:

- Không mở đế môn?

So với ngoại nhân, Lý Sương Nhan càng hiểu Lý Thất Dạ. Nàng hiểu thủ đoạn của Lý Thất Dạ không chỉ như thế, Lý Thất Dạ không công mà lui, chuyện này không hợp với tính cách của hắn, cho nên nàng mới hỏi hắn.

Lý Thất Dạ quay đầu nhìn vào nơi sâu nhất, cuối cùng lắc đầu, nói:

- Lúc này không phải vì giết chóc mà đến, nếu mở đế môn ra. Thả tất cả sát phạt ra, mọi thứ ở phía bắc sẽ không còn tồn tại.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan trầm mặc không nói, trên thực tế trong nội tâm nàng cũng muốn hỏi phía bắc này trấn áp thứ gì. Hoặc là nói rốt cuộc là người phương nào, nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không nói gì, Lý Sương Nhan không đi hỏi.

Lúc này Trần Bảo Kiều cùng lão bộc cũng ngẩn người, phía bắc này rốt cuộc trấn áp cái gì? Cuối cùng là tiên đế nào ra tay? Rất rõ ràng, đây không phải là Minh Nhân tiên đế ra tay, nếu không phải Minh Nhân tiên đế, vậy ý nghĩa có tiên đế thứ hai tới đây! Phỏng đoán này khiến bọn họ miên man bất định, nơi này có hai vị tiên đế đã tới, có ý nghĩa nó bất thường.

Trần Bảo Kiều lúc này mới hiểu được, Ma Bối Lĩnh còn không đơn giản như vẻ ngoài, chỉ sợ năm đó không chỉ là nơi thí luyện của Tẩy Nhan Cổ Phái, nam có đại thụ, bắc có trấn áp, đông có ma vật... Lúc này nếu không phải Lý Thất Dạ mang nàng đến, nàng cũng không biết sau lưng Ma Bối Lĩnh còn ẩn giấu bí mật kinh thiên như vậy.

Thời điểm đoàn người Lý Thất Dạ bình an quay trở về, Cổ Thiết Thủ chờ đợi trong lo lắng lúc này mới buông lỏng một hơi, Lý Thất Dạ vận dụng đế vật,chuyện này làm Cổ Thiết Thủ sợ tới không nhẹ, cho rằng Lý Thất Dạ gặp cường địch.