Đế Bá

Chương 2353: Vào Luân Hồi cốc




Một gốc cây già cứ sinh trưởng ở nơi như vậy, nó đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của mọi người, giống như nó hấp thu linh khí cả Luân Hồi cốc, dường như Luân Hồi cốc dùng vô số linh khí mới có thể nuôi được gốc cây già này.

Thời điểm nhìn thấy gốc cây già này, Tô Ung Hoàng bị nó hấp dẫn, nhìn qua cây già trong cốc, nói ra:

– Đây là Luân Hồi Cửu Diệp Thảo sao?

– Không, đây không phải là Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, tuy gốc cây già này rất khó lường, nhưng mà so với Luân Hồi Cửu Diệp Thảo còn kém quá xa, hoàn toàn không phải một cấp bậc. Cọng cỏ non sinh trưởng dưới gốc cây già này, đó mới là Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, nó sống bám vào gốc cây già mà thôi.

Nói xong Lý Thất Dạ chỉ cho Tô Ung Hoàng xem.

Tô Ung Hoàng nhìn theo hướng Lý Thất Dạ chỉ, nhìn thấy dưới gốc cây già có một cọng cỏ cao một thước. trên cọng cỏ nhỏ này có chín phiến lá, chín phiến lá rất tròn, xem ra giống như tiểu mâm tròn, ven lá cây có răng cưa. Nếu tinh tế nhìn răng cưa này, người ta cảm giác chín phiến lá đang chuyển động.

Mặc dù nói cọng cỏ này tỏa ra hào quang nhàn nhạt, hơn nữa chín phiến lá cây ngẫu nhiên cũng lóe hào quang, những hào quang này giống như bảo thạch.

Nhưng mà lúc này rất nhiều người bị gốc cây già hấp dẫn, bởi vì gốc cây già trong cốc quá hấp dẫn ánh mắt người ta, nó tỏa ra linh khí bức người, từ vỏ cây của nó người ta biết được nó sống thật lâu rồi, gốc cây già này, cho dù người không biết hàng cũng nhìn ra nó là thần thụ.

Cho nên, cho dù dưới gốc cây già này có cỏ thập phần khó lường, nhưng chỉ sợ rất nhiều người đều quan tâm tới gốc cây già mà thôi.

Tô Ung Hoàng cũng như thế, nàng lần đầu tiên nhìn đã bị gốc cây già hấp dẫn ánh mắt. Gốc cây già này không chỉ trải qua năm tháng dài dằng dặc, hơn nữa nó có linh khí vô cùng bức người, cho dù nàng không phải dược sư cũng có thể hiểu rõ, nếu như có thể cấy gốc cây già này vào trong tông môn, chỉ sợ môn hạ đệ tử sẽ được lợi rất nhiều.

Chính là vì lần đầu tiên bị gốc cây già hấp dẫn, chuyện này làm cho Tô Ung Hoàng xem nhẹ Luân Hồi Cửu Diệp Thảo sinh trưởng dưới gốc cây già.

– Sao có thể nhìn ra được Luân Hồi Cửu Diệp Thảo đã thành thục hay chưa?

Sau khi được Lý Thất Dạ nhắc nhở, Tô Ung Hoàng cũng cẩn thận quan sát Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, thời điểm nhìn Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, nhìn càng lâu lại càng thấy được nó không tầm thường, đặc biệt là hào quang thỉnh thoảng lóe lên trên lá cây, giống như hào quang bảo thạch, hào quang như bảo thạch này như sao trời, nó lại mang theo sinh mệnh lực.

– Nhìn kỹ rễ của nó, ngươi xem có phải rễ của nó có xu hướng thoát ly hay không?

Lý Thất Dạ điểm tỉnh Tô Ung Hoàng.

Sau khi nghe Lý Thất Dạ chỉ điểm, Tô Ung Hoàng cẩn thận quan sát rễ cây Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, tuy rễ cây Luân Hồi Cửu Diệp Thảo thật nhỏ, nhưng mà nó cũng như gốc cây già. Năm tháng dài dằng dặc cũng lưu lại dấu vết, nhưng mà thời điểm quan sát rễ cây lại không thấy có gì đặc biệt.

Nhưng mà nếu như quan sát kỹ càng sẽ phát hiện, rễ cây Luân Hồi Cửu Diệp Thảo giống như bàn tay chân long, nhìn rễ cây như bàn tay chân long, nó vẫn bám vào gốc cây già, cũng chính bởi vì như thế, nó hoàn toàn sinh trưởng trên rễ của gốc cây già.

Nhưng mà sau khi được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Tô Ung Hoàng hiểu được rễ cây như bàn tay chân long này có xu thế thoát ly rễ gốc cây già, giống như bàn tay chân long sắp không cầm được rễ cây nữa.

– Ngươi đừng nhín nó sinh trưởng trên rễ gốc cây già, trên thực tế, rễ cây của nó cắm xuống cả mặt đất, thời điểm nó sắp thành thục, rễ của nó sẽ co rút lại, cả quá trình trải qua năm tháng dài dằn dặc mới được như ngày hôm nay. Thời điểm nó chính thức thành thục, nó sẽ tróc ra khỏi gốc cây già này.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nói ra:

– Cũng chính bởi vì như thế, muốn mang đi nó không có dễ dàng như vậy, phải nhổ tận gốc nó lên, như vậy không khác gì lật tung cả Thần Thụ Lĩnh, chỉ có chờ nó thành thục mới có thể mang nó đi, bằng không thì chẳng ai có bổn sự này cả, mang đi chỉ là cọng cỏ khô mà thôi.

“Ông” một tiếng nổ lớn, thời điểm Lý Thất Dạ vừa mới nói xong, trong cốc đột nhiên xuất hiện một người, hắn đứng ở trên lõm nước, hắn đứng ở đó nhưng hắc khí bao phủ quanh người, nhưng mà ngay sau đó, “Ông” một tiếng, hắn lại biến mất.

Người đột nhiên xuất hiện chính là Cổ Linh Uyên Hắc Ám cổ vương tử, đột nhiên hắn xuất hiện trong sơn cốc, lại đột nhiên biến mất, Tô Ung Hoàng chưa rõ xảy ra chuyện gì.

– Là Hắc Ám cổ vương tử, đây là lần thứ năm hắn xuất hiện rồi.

Nhìn thấy Hắc Ám cổ vương tử, có tu sĩ quát to một tiếng.

– Đám người Hắc Ám cổ vương tử cách trường sinh tiên dược càng ngày càng gần nha.

Cũng có người thì thào nói:

– Xem ra bọn họ rất có cơ hội lấy được trường sinh tiên dược.

– Đã xảy ra chuyện gì?

Tô Ung Hoàng nhìn thấy Hắc Ám cổ vương tử đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, cũng cảm thấy kỳ quái.

– Có thể xuất hiện, nói rõ hắn đi đúng nơi.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

– Nếu như vĩnh viễn không xuất hiện, vậy nguy hiểm, chỉ sợ vĩnh viễn không đi ra được.

Lý Thất Dạ nói xong, kéo Tô Ung Hoàng đi vào sơn cốc, bọn họ vừa bước một bước vào sơn cốc, hai người “Ông” một tiếng, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

– Đệ nhất hung nhân cũng đi vào, chúng ta có đi theo hay không?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào, một ít cường giả canh ở lối vào kích động.

– Tại sao phải đi vào, canh giữ ở cửa vào không tốt sao?

Có người cười âm hiểm, bụng dạ khó lường.

Nói như thế làm một ít người canh cửa cũng cười hiểu ý, xông vào đoạt bảo vật, không bằng núp ở phía sau, tới lúc đó nói không chừng có thể đoạt thức ăn trước miệng cọp.

Tô Ung Hoàng bị Lý Thất Dạ kéo vào sơn cốc, cảnh tượng trước mặt biến đổi, sơn cốc linh khí mười phần đã biến mất, xuất hiện trước mặt là sa mạc cát vàng to lớn.

Ở chỗ này không chỉ có cát vàng tung bay, hơn nữa cực nóng, cát nóng bỏng như muốn nung khô người ta.

– Đây không phải ảo giác đấy chứ?

Nhìn thấy cát vàng đầy trời, thân đang ở trong sa mạc cực nóng như thế này, làm cho Tô Ung Hoàng có cảm giác nói không nên lời, nàng không thể tin được đây chính là Luân Hồi cốc linh khí tràn đầy, đầm nước dồi dào.

– Ngươi cảm thấy là ảo giác sao? Không thể phủ nhận, có rất nhiều ảo giác là thập phần chân thật, chân thật tới mức làm cho người ta không phân ra đâu là thật đâu là giả.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:

– Nhưng mà, đây tuyệt đối không phải ảo giác.

Nhìn qua sa mạc to lớn trước mặt, Tô Ung Hoàng không phân được đâu là thật, đâu là giả, bởi vì nó quá chân thật, nàng nói:

– Đây không phải ảo giác, là cái gì?

– Ngươi có thể xem nó như lĩnh vực luân hồi, ngươi có thể nói đây là nơi tưởng tượng bị vứt đi.