Đế Bá

Chương 280: Một mảnh ngói úp dẫn họa (4)




- Hừ…

Bị Dược lão này chê bai, Lãnh Thừa Phong lập tức mặt mũi nhịn không được rồi, cười lạnh nói ra:

- Tốt, ta mua!

- Đừng quên, là ta nhìn trúng trước .

Lý Thất Dạ ngược lại không tức giận, lúc này hắn cười tủm tỉm nhìn Lãnh Thừa Phong nói.

- Chỉ bằng ngươi?

Lãnh Thừa Phong đối với dạng khiêu khích này của Lý Thất Dạ lập tức là chán ghét, trong nội tâm cười lạnh, nói với Dược lão:

- Ngói úp cảu ngươi là cái giá gì? Bản công tử muốn, coi như hắn ra giá, bản công tử đều lấy giá tiền gấp đôi hắn mua!

Trong nội tâm Lãnh Thừa Phong chính là muốn đối địch với Lý Thất Dạ, hắn thậm chí là hận không thể giết Lý Thất Dạ, cho nên, hắn căn bản cũng không cho Lý Thất Dạ mặt mũi! Đoạt ý trung nhân của hắn, thù này không báo, thề không làm người!

- Vị đạo hữu này muốn mua sao?

Rất rõ ràng, Túc Ấn Dược lão cũng nhìn Lãnh Thừa Phong không vừa mắt, cười hì hì nói.

- Bớt nói nhiều lời, nhanh nói giá, bản công tử cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền!

Lý Sương Nhan ở chỗ này, Lãnh Thừa Phong càng là nhiệt huyết dâng lên, hắn bày ra một bộ hào sảng! Hắn cái này là muốn ép tới Lý Thất Dạ không thở nổi, muốn cho Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người mất hết tình cảm, cũng muốn để Lý Sương Nhan biết, hắn mới thật sự là người có bản lĩnh.

- Không đắt, không đắt, ta tin tưởng vị đạo hữu này có thể mua được.

Túc Ấn Dược lão cười hì hì nói ra:

- Cái truyền gia chi bảo này chỉ cần mười khối Hiền Tổ Tinh Bích.

- Ách…

Túc Ấn Dược lão vừa nói, lập tức để Lãnh Thừa Phong cứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời đều phản ứng không kịp.

Trên thực tế, tu sĩ mua linh dược mệnh đan ở đây cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, mười khối Hiền Tổ Tinh Bích! Đây quả thực là số lượng hù chết người, phóng nhãn thiên hạ, có bao nhiêu tu sĩ cả đời chưa từng gặp qua vật như vậy!

Hiền Tổ Tinh Bích, trên thế gian, ngoại trừ Tiên Đế Tinh ra, không còn có đồ vật nào so với nó càng đáng giá tiền. Tinh Bích, có thể nói là tiền lưu thông ở giữa tu sĩ, mỗi một khối Tinh Bích đều là thiên địa tinh khí ngưng kết mà thành, hơn nữa, Tinh Bích ngoại trừ có thể dùng tới làm tiền ra, còn có tác dụng cực lớn, có thể trúc đạo đài, mở Đạo Môn, có thể bố trí đại trận, có thể xây động thiên. . .

Hiền Tổ Tinh Bích, là tồn tại chỉ thua Tiên Đế Tinh Bích, cái này có thể nói là mệnh giá tiền lớn thứ hai của giới tu sĩ!

Đừng nói là một tu sĩ, coi như là một môn phái cũng chưa chắc có thể đào ra mười khối Hiền Tổ Tinh Bích, loại vật này quá trân quý.

- Ngươi đây là nói đùa sao, một mảnh ngói úp muốn mười khối Hiền Tổ Tinh Bích? Ngươi còn không bằng đi đoạt!

Có tu sĩ ở đây cũng nhịn không được nói ra, chuyện như vậy thật sự là quá bất hợp lí.

Nhưng mà, Túc Ấn Dược lão lại xụ mặt, lạnh lùng nói ra:

- Đó cũng không phải vui đùa, mười khối Hiền Tổ Tinh Bích, thấp hơn cái giá này, tuyệt đối sẽ không bán!

Khiến tu sĩ ở đây cũng không khỏi vì đó há hốc mồm, lão đầu trước mắt có thể bán Ngũ Biến mệnh đan, vậy tuyệt đối không phải một tên lừa đảo, hơn nữa, linh dược đan thảo trên sạp thuốc của hắn đều là thuộc về hàng tốt, hắn đã nói ra như vậy, tuyệt đối sẽ không giả.

- Mảnh ngói úp này là cái gì?

Lúc này, ngay cả những tu sĩ khác vốn là vì mua linh dược mà đến cũng không khỏi buồn bực, bọn hắn căn bản là nhìn không ra mảnh ngói úp kia đáng cái giá tiền này.

- Thế nào, Lãnh đại thiếu gia không thiếu tiền của chúng ta còn muốn mua hay không.

Lý Thất Dạ ở thời điểm này khoan thai nói. Người khác đối địch với hắn, hắn sẽ không ngại hung hăng giẫm khuôn mặt của người khác!

Lãnh Thừa Phong trong lúc nhất thời sắc mặt đỏ lên, đặc biệt là ở dưới tình huống nhiều người nhìn như vậy, hắn là nhất thời không có thang xuống! Vừa rồi hắn là nói không giữ miệng, giống như tát nước ra ngoài, đã là thu không trở lại. Với tư cách đại đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn, lại có sư tổ sủng ái, hắn có được đại lượng Tinh Bích, huống chi gần đây hắn đi sứ Thanh Huyền cổ quốc, lợi nhuận phong phú. Nhưng mà, muốn hắn lấy ra mười khối Hiền Tổ Tinh Bích, hắn thật đúng là không bỏ ra nổi.

Huống chi, phí mười khối Hiền Tổ Tinh Bích mua một mảnh ngói úp, trừ khi là hắn điên rồi.

Bất luận nói thế nào, hắn đều không có khả năng mua một mảnh ngói úp như thế, hắn cũng mua không nổi.

Nhìn lấy Lãnh Thừa Phong sắc mặt đỏ lên, Lý Thất Dạ thần thái khoa trương, nói ra:

- Không phải chứ, Lãnh đại thiếu gia của chúng ta không phải nói không thiếu tiền sao? Chỉ là mười khối Hiền Tổ Tinh Bích, đối với Lãnh đại thiếu gia mà nói, vậy coi như là cái gì, cái kia bất quá là chín trâu mất một sợi lông! Lãnh đại thiếu gia đã không thiếu tiền, liền mua xuống đi.

Đối với địch nhân của mình, Lý Thất Dạ là quyết không thủ hạ lưu tình, người khác muốn đánh mặt của hắn, hắn liền hung hăng hướng trên mặt đối phương giẫm, một mực đem mặt của đối phương dẫm xuống dưới chân mới thôi.

Lãnh Thừa Phong bị tức đến run rẩy, sắc mặt khó coi tới cực điểm, vừa rồi xuất khẩu cuồng ngôn, hiện tại đã thu không trở về rồi. Sắc mặt Lãnh Thừa Phong đỏ lên, cuối cùng hung ác nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hừ lạnh nói ra:

- Nói giống như ngươi có thể mua được vậy? Hừ, mười khối Hiền Tổ Tinh Bích, coi như bán đi toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái của ngươi, cũng không bỏ ra nổi!

- Ta đích xác là lấy không ra mười khối Hiền Tổ Tinh Bích.

Lý Thất Dạ khoan thai cười nói:

- Nói thật ra, đối với ta mà nói, mười khối Hiền Tổ Tinh Bích thật đúng là một số lượng khổng lồ.

- Ha ha, giống Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi loại môn phái một nghèo hai trắng này, chỉ sợ ngay cả Hiền Tổ Tinh Bích cũng chưa từng thấy, đừng nói là Hiền Tổ Tinh Bích, chỉ sợ là Thánh Hoàng Tinh Bích cũng không lấy ra một khối! Hừ, loại nghèo hèn như ngươi, có thể lấy ra được mười khối Tinh Bích đó mới là quái!

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Lãnh Thừa Phong lập tức cười lạnh liên tục, không buông tha cơ hội cười nhạo Lý Thất Dạ.

Khách nhân ở đây ai cũng có thể nhìn ra được Lý Thất Dạ cùng Lãnh Thừa Phong là đối chọi gay gắt, các tu sĩ khác đương nhiên không có hứng thú nhúng vào vũng nước đục này, chỉ là ở bên quan sát trò vui mà thôi.

Đối với Lãnh Thừa Phong cười nhạo, Lý Thất Dạ lại không có chút sốt ruột nào, vẫn là bình chân như vại, bình tĩnh nói ra:

- Con người của ta nghèo là nghèo một điểm, mặc dù nói trong túi quần không có mang bao nhiêu Tinh Bích, nhưng mà, đây cũng không có nghĩa là ta mua không nổi. Sương Nhan, trả thay ta đi.

Nói xong, phân phó Lý Sương Nhan nói.

Lý Sương Nhan không nói thêm gì, chỉ là lấy ra một khối ngọc tỉ, nhẹ nhàng đặt ở trên sạp thuốc, nói ra:

- Dược lão, đây là bảo tỉ lớn nhất Cửu Thánh Yêu Môn ta.

Vừa thấy được Lý Sương Nhan lấy ra vật như vậy, sắc mặt Lãnh Thừa Phong lập tức đại biến, hắn với tư cách đại đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn, đương nhiên biết ý nghĩa thứ này.