Đế Bá

Chương 3127: Tiên Đế kinh hồn




Bị Lý Thất Dạ quát làm Bách Luyện Tiên Đế hoang mang nghi ngờ. Trên đời này người dám hét vào mặt Bách Luyện Tiên Đế chỉ đếm trên đầu năm ngón tay.

Bách Luyện Tiên Đế chắp tay bình tĩnh hỏi:

- Không biết xưng hô tiền bối như thế nào?

- Ta xưng hô thế nào không quan trọng.

Lý Thất Dạ phất tay:

- Nghĩ tình ngươi đến Cửu Giới không dễ, ta không làm khó ngươi, cút đi.

Con ngươi Bách Luyện Tiên Đế co rút, trong lòng rất muốn biết lai lịch của Lý Thất Dạ. Tất nhiên Bách Luyện Tiên Đế không phải loại người bị Lý Thất Dạ nói một câu liền sợ chạy mất, gã dù gì là Tiên Đế.

Đinh!

Trong khi Bách Luyện Tiên Đế suy đoán thì đột nhiên kiếm ngân chín tầng trời, kiếm ý khủng bố không gì sánh bằng điên cuồng tứ giăng cửu thiên thập địa, sát ý ngập trời, dù là Thượng Thần cũng bị sát ý khủng bố đâm toàn thân đau nhức.

Bùm!

Có người một bước đánh nát hư không, nháy mắt bước chân vào cổ thế giới. Đó là một lão nhân, lưng cõng chín thanh thần kiếm, mỗi thần kiếm cao bằng trời, có thể chém trời trăng rơi xuống, đây là kiếm đồ thần.

- Cửu Kiếm Thượng Thần!

Thấy lão nhân, có Thượng Thần thầm giật mình nói:

- Cửu Kiếm Thượng Thần sắp điên cuồng sao? Thả tự do sát ý của mình như vậy!

Thượng Thần tin tức nhanh nhạy nói:

- Ngươi không biết sao? Nghe đâu nhi tử của Cửu Kiếm Thượng Thần bị giết, giờ ai dám chặn đường là hắn sát phạt cửu thiên thập địa, dám giết bất cứ ai. Cửu Kiếm Thượng Thần quyết tâm báo thù cho nhi tử của mình.

Lúc này Nhân Thánh cũng xuất hiện, lên tiếng chào Cửu Kiếm Thượng Thần.

Rầm!

Cửu Kiếm Thượng Thần một bước đạp nát hư không bước chân vào Thư Phòng, thấy Lý Thất Dạ làm mắt lão rực cháy ngọn lửa vô cùng tận. Mắt Cửu Kiếm Thượng Thần bắn ra lửa giận có thể đốt cháy cửu thiên thập địa, thiêu cháy chúng thần.

Cửu Kiếm Thượng Thần rống to:

- Tiểu súc sinh, nạp mạng đi! Bổn tọa muốn chém đầu chó của ngươi xuống, huyết tế con ta!

Đinh!

Kiếm ngân vang, chín thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý khủng bố kèm theo sát ý điên cuồng tuôn ra. Kiếm ý khủng bố bẻ gãy nghiền nát, có thể hủy diệt bất cứ thứ gì trong cửu thiên thập địa.

Kiếm ý và sát ý khủng khiếp gây ra một chuỗi tiếng tan vỡ, các ngôi miếu điện cổ trong Thư Phòng sụp đổ.

- Ồn ào.

Mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo ra lệnh cho Lưu Kim Thắng:

- Kim Thắng, xách đầu hắn tới gặp ta.

Lưu Kim Thắng khom người:

- Tuân lệnh công tử!

Lưu Kim Thắng một bước đạp không chặn đường Cửu Kiếm Thượng Thần ngay.

Rầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc huyết khí điên cuồng vọt lên cao, một ảo ảnh hiện ra, như rồngn hư rắn như chó xoay quanh Lưu Kim Thắng, ảo ảnh gầm rống cắn nuốt thiên địa, tràn đầy bá khí.

Rầm!

Mười một đồ đằng của Lưu Kim Thắng bắn lên cao, đều thành bộ. Lưu Kim Thắng không còn là lão nhân yếu ớt mà toát ra khí thế bễ nghễ cửu thiên thập địa, nhìn xuống vạn vực chúng sinh.

- Hắn là Cửu U Cuồng Ngao!

Thượng Thần nhận ra Lưu Kim Thắng giật mình kêu lên:

- Thanh niên này có lai lịch gì mà khiến Cửu U Cuồng Ngao phục tòng nghe lệnh?

- Cửu U Cuồng Ngao, ngươi nhất quyết muốn đối địch với ta sao?

Cửu Kiếm Thượng Thần âm trầm nói:

- Dù là ai, hễ chắn đường ta thì giết không tha!

Cửu Kiếm Thượng Thần tuổi già mới có một mụn con, ngày thường cực kỳ cưng chiều. Giờ nhi tử chết thảm trong tay Lý Thất Dạ. Cửu Kiếm Thượng Thần không tiếc trả mọi giá quyết tâm báo thù.

- Cửu Kiếm Thượng Thần, ngươi luôn nghiên cứu ta, còn ta thì lười để ý ngươi, ta không quan tâm có thêm một kẻ địch như ngươi.

Cửu U Cuồng Ngao lạnh lùng nói:

- Hôm nay ta muốn chém đầu ngươi không phải vì ngươi luôn xếp ta vào danh sách kẻ thù mà vì công tử muốn ta lấy đầu chó của ngươi nên ta mới chặt đầu ngươi xuống.

Mặc dù Cửu U Cuồng Ngao không còn ngông cuồng như trước nhưng vẫn là Cửu U Cuồng Ngao, một trong các học sinh có thiên phú nhất Thiên Thần thư viện. Nên hôm nay dù quyết đấu với Cửu Kiếm Thượng Thần cùng đẳng cấp thì Cửu U Cuồng Ngao vẫn cuồng ngạo vô biên, không thèm để lão vào mắt.

Cửu Kiếm Thượng Thần thấy đã không còn lời nào để nói, rống to:

- Giết!

Chín thanh kiếm hợp nhất thành thiên kiếm mênh mông chém vào Cửu U Cuồng Ngao.

Lưu Kim Thắng đầy bá khí đánh ra cú đấm:

- Giết!

Một Cửu U Cuồng Ngao phóng lên cao, giương nanh múa vuốt xé rách vạn vực.

Khi Cửu Kiếm Thượng Thần đại chiến Cửu U Cuồng Ngao thì Nhân Thánh đi vào Thư Phòng, khẽ hừ:

- Hừ!

Khi cần thiết Nhân Thánh sẽ trợ giúp Cửu Kiếm Thượng Thần một tay, dù sao Cửu Kiếm Thượng Thần là người hộ đạo của gã. Huống chi Cửu Kiếm Thượng Thần mấy lần giúp Nhân Thánh vợt qua khó khăn.

- Ngươi.

Lý Thất Dạ chỉ vào Nhân Thánh:

- Cút ra khỏi Thiên Thần thư viện ngay cho ta.

Ngay trước mặt mọi người bị Lý Thất Dạ mắng vào mặt làm Nhân Thánh biểu tình cực kỳ khó xem, lạnh lùng hỏi:

- Tôn giá dựa vào cái gì đuổi ta ra Thiên Thần thư viện? Ta là học sinh của Thiên Thần thư viện!

- Là từng mới đúng.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Nếu là học sinh Thiên Thần thư viện thì sẽ không đứng đây, theo ta thấy là ngươi thèm muốn trọng bảo của Thư Phòng.

Bị Lý Thất Dạ chọc tức làm mặt Nhân Thánh đỏ rần, tức run người:

- Ngươi...!

Nhân Thánh lạnh lùng quát:

- Họ Lý, ngươi đừng có ngậm máu phun người!

- Ngậm máu phun ngươi thì sao?

Lý Thất Dạ bình tĩnh hỏi lại:

- Chẳng lẽ chúng ta có thể trở thành bằng hữu?

Nhân Thánh á khẩu, tất nhiên bọn họ không thể nào làm bằng hữu. Trước không nói Nhân Thánh và Lý Thất Dạ hai lần kết thù kết oán, dù không có thù thì chỉ bằng việc hắn giết Lục Kiếm Thiểu Hoàng đủ làm bọn họ không bao giờ thành bằng hữu, chắc chắn Nhân Thánh đứng về phe Cửu Kiếm Thượng Thần.

- Nếu đã không thể làm bằng hữu vậy tại hạ không biết tự lượng sức mình, xin mời tôn giá chỉ giáo mấy chiêu!

Nhân Thánh tuổi trẻ bồng bột, từ khi trở thành Tiên Vương lần đầu tiên chịu nhục, gã không nuốt trôi cục tức này.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, huyết khí ngút trời, bốn Thiên Mệnh hiển hiện, Nhân Thánh khiêu chiến với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình.

Lý Thất Dạ phất tay:

- Chém ngươi không cần ta ra mặt, Cổ Quách, chém hắn!

Nam Đế đang chặn mấy Thượng Thần thấp vị trong Thiên Thần thư viện bỗng thét dài:

- Cút!

Phương thiên họa kích trong tay Nam Đế rung lên đánh lui mấy Thượng Thần thấp vị, một bước đạp không nháy mắt bước chân vào Thư Phòng.

Bách Luyện Tiên Đế thấy Nam Đế thì lẩm bẩm:

- Nam Đế.

Lúc ở Cửu Giới Bách Luyện Tiên Đế cũng biết Kỳ Trúc Sơn có một vị thiên tài, nghe đồn là một trong mười thiên tài vạn cổ, nhưng cứ mãi ngủ say nên người đời không cách nào chiêm ngưỡng mặt gã.

Nam Đế tiến lên trước một bước chặn trước mặt Nhân Thánh:

- Ta xin cống hiến sức lực vì Thánh Sư.

Nam Đế chỉ phương thiên họa kích vào Nhân Thánh, cười to bảo:

- Đã lâu nghe tiếng thiên phú tuyệt thế của đạo hữu, hôm nay xin được lĩnh giáo một chút.

Con ngươi Nhân Thánh co rút, đạp không:

- Tốt, ta thành toàn ngươi!

Đinh!

Tay Nhân Thánh cầm thần binh, biểu tình trầm trọng không dám lơ là. Vì Nam Đế là Tiên Vương bốn Thiên Mệnh, không yếu hơn Nhân Thánh.

Nam Đế thét dài:

- Giết!

Phương thiên họa kích máu trong thiên địa, lay động bát phương, một kích phong kín mọi không gian của Nhân Thánh.

Nhân Thánh rống to:

- Giết!

Vang tiếng nổ, mười hai Mệnh Cung hiện ra, Thiên Mệnh chìm nổ cứng rắn đỡ phương thiên họa kích của Nam Đế.

Trong phút chốc Nam Đế và Nhân Thánh đánh nhau kịch liệt, bọn họ ở trên trời đánh nát hư không.

Nghe Nam Đế xưng hô, Bách Luyện Tiên Đế như gặp quỷ vội lùi lại một bước:

- Thánh Sư!

Bách Luyện Tiên Đế nhớ lúc trẻ từng gặp một chuyện, nhớ đến truyền thuyết vô cùng xa xưa.

Bách Luyện Tiên Đế là Tiên Đế mà lúc này mặt trắng bệch, vì đã nghe qua truyền thuyết đó, còn tự mình trải qua nên Bách Luyện Tiên Đế biết đó không phải truyền thuyết hư vô mờ mịt mà là sự thật, nó có thật.

Bách Luyện Tiên Đế kinh hoàng như gặp quỷ, con ngươi co rút:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi là con Âm...

Bách Luyện Tiên Đế thấy Lý Thất Dạ chợt giật mình sửa miệng:

- Tôn giá là lãnh tụ của Cửu Giới chúng ta?

Thật ra Bách Luyện Tiên Đế muốn nói là bàn tay đen sau màn Cửu Giới hơn nhưng không tiện nói ra.

Bởi vì cái tên này khiến người hết sức kiêng kỵ. Trong năm tháng xa xưa vị tồn tại này từng đồ diệt Cổ Minh vô địch vạn cổ, từng đinh sống một Tiên Đế của Cổ Minh tại chỗ, tiếng gào rú của Tiên Đế vang vọng Cửu Giới cho đến chết.

Lúc ở Cửu Kiếm Thượng Thần thì sự kích càng kinh hoàng hơn, từng dẫn dắt bách tộc săn giết Đại Đế Thần, Ma, Thiên, phát động chiến dịch săn đế chưa từng có xưa nay. Người biết nội tình đều hiểu sau lưng có một bàn tay đen ảnh hưởng Thập Tam Châu, chống đại cục cho bách tộc.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

- Lúc trước ở hội quần hào trên Cửu Thúy Nhai ta không một cước giẫm chết dây leo gài nhà ngươi vì thương tình ngươi thành đạo không dễ, ngươi cũng có nội tình thành đế nên thật sự trở thành Tiên Đế. Tiếc rằng thành tựu trong Thập Tam Châu này thật tầm thường.

Lý Thất Dạ nói làm Bách Luyện Tiên Đế đổ mồ hôi như tắm, nhớ rõ mồn một chyện năm xưa. Mãi sau khi trở thành Tiên Đế thì Bách Luyện Tiên Đế mới hiểu mình đã đi một chuyến quỷ môn quan, khi đó có thể sống lại không phải vì Bách Luyện Tiên Đế mạnh cỡ nào mà vì vị kia nương tay.

Bách Luyện Tiên Đế hít sâu, cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:

- Vãn bối không biết tiền bối đại giá quang lâm, vãn bối có chỗ nào xúc phạm đắc tội xin tiền bối tha thứ cho.

Lúc này Bách Luyện Tiên Đế làm Tiên Đế cũng không dám vô lễ, vì biết người ngồi trước mặt mình là thần thánh phương nào. Tiên Đế vô địch của Vổ Minh còn bị đinh sát chứ nói gì Tiên Đế như Bách Luyện Tiên Đế, nếu muốn giết thì không cần vị tồn tại này tự ra tay, hắn nói một câu là trong Thập Tam Châu không có chỗ cho Bách Luyện Tiên Đế nương náu.