Đế Bá

Chương 3869: Người Chết Sống Lại (2)




Bởi vì những tu sĩ cường giả này căn bản không coi cư dân ở Minh Lạc thành ra gì. Thạch Vận đạo thống đã suy sụp, cư dân Minh Lạc thành trong mắt bọn họ chẳng khác gì sâu kiến.

Cho nên, sau khi đi vào Minh Lạc thành thì có đại giáo đạo thống bỏ tiền mua đứt địa bàn của tu sĩ bản địa, không quan tâm ngươi có muốn bán hay không, nhưng đây là hành động rất là văn minh rồi. Hành động thô bạo hơn đó là đuổi thẳng tu sĩ bản địa ra ngoài, chiếm lấy nhà ở, địa bàn của bọn họ.

Bởi vì cho dù bọn họ có cướp đoạt nhà ở, địa bàn của cư dân bản địa thì cư dân bản địa cũng không có khả năng phản kháng, nếu như dám cãi lại thì giết quách.

Cũng bởi vì Thạch Vận đạo thống suy sụp cho nên tu sĩ cường giả đến từ bên ngoài mới phách lối ở Minh Lạc thành, tùy ý cắt đất, tùy ý chiếm địa bàn.

Tàng Kim Động chính là ví dụ tốt nhất, vừa tới Minh Lạc thành thì đã rải hoa tiêu, chiếm dụng một vùng thổ địa rộng lớn. Cũng bởi vì bọn họ nhìn thấy Thạch Vận đạo thống không có ai có thể phản kháng bọn họ. Nếu đổi lại là Cửu Bí đạo thống, Lý gia hay Mộc gia thì bọn họ nào dám làm như thế chứ.

Thế nhưng, sau khi Lý Thất Dạ vừa nhấc tay đã diệt chiến hạm đoàn của Tàng Kim Động, giết chết Thập Đại Kim Cương thì những tu sĩ cường giả đến từ bên ngoài trở nên yên tĩnh, sau khi đi vào Minh Lạc thành thì bắt đầu an phận thủ thường, không ai dám chiếm đoạt địa bàn như hồi đầu nữa.

Thậm chí có một vài môn phái đạo thống từng chiếm đoạt nhà ở, địa bàn của cư dân Minh Lạc thành cũng lặng lẽ dời ra bên ngoài, trả lại nhà ở cho bọn họ.

Lý Thất Dạ vừa ra tay thì đã tiêu diệt chiến hạm đoàn của Tàng Kim Động, hù dọa tất cả đại giáo đạo thống tới từ bên ngoài sợ hãi. Tàng Kim Động bởi vì phách lối chiếm đất, lật ngược nhà gỗ của Lý Thất Dạ cho nên mới rước họa sát thân, toàn bộ chiến hạm đoàn bị tiêu diệt.

Cho nên, những tu sĩ cường giả từng hoành hành bá đạo ở Minh Lạc thành sau khi bị Lý Thất Dạ hù dọa thì trở nên nhu thuận, an phận thủ thường, không còn dám làm càn làm quấy nữa.

Nhất là Thiên Vận phế tích mà Lý Thất Dạ ở lại, không một ai dám tới gần. Bất kể đại giáo đạo thống cường đại cách mấy, bất kể Chân Thần cường đại cách mấy, thậm chí ngay cả Chân Thần bất hủ, cũng không một ai dám tới gần Thiên Vận phế tích. Khi mọi người đi ngang qua Thiên Vận phế tích thì đều phải đi vòng, lượn một vòng tròn lớn lách qua vùng phế tích này.

Bọn họ không dám quấy rầy Lý Thất Dạ, không dám làm kinh động Lý Thất Dạ, Tàng Kim Động chính là vết xe đổ, mạnh như Thập Đại Kim Cương, vô địch như chiến hạm đoàn, bởi vì chọc Lý Thất Dạ, nên mới tan thành tro bụi.

Cho nên mọi người không muốn Lý Thất Dạ dưới cơn nóng giận đồ diệt tông môn của mình, ngoan ngoãn tránh đi thật xa, không dám trêu chọc hắn, cũng không dám có ý đồ với đồng điện.

Ban đêm, Minh Lạc thành về đêm hết sức yên tĩnh, mặc dù khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng tất cả mọi người đều yên tĩnh, bầu không khí rộn ràng náo nhiệt không còn nữa.

"Răng rắc"

Trong buổi đêm yên tĩnh này, ở bên ngoài Minh Lạc thành, có thổ địa nứt vỡ, trong vùng thổ địa nứt vỡ, có một người bò dậy.

Không đúng, đây không phải là một người, đây là một bộ thi thể. Bộ thi thể này lượn lờ khí xám, khí xám này rất gần với hắc ám, giống như do hắc ám diễn hóa mà ra.

Trong bóng đêm, khí xám như hòa vào màn đêm, khiến người khác không thể nhìn rõ.

Sau khi bộ thi thể này bò dậy thì chậm rãi đi vào Minh Lạc thành, động tác của nó rất chậm, thế nhưng tốc độ lại không hề chậm chút nào, mạnh hơn tu sĩ phổ thông rất nhiều.

Bộ thi thể này cầm trường đao, đi vào Minh lạc thành, thế nhưng nó lại hoàn hảo không chút tổn hại, nhìn chẳng khác gì người sống, cho nên trong nhất thời không ai nhận ra nó là thi thể.

"Soạt"

Bên trong đất hoang, có bùn đất tách ra, có một bàn tay chui ra khỏi bùn đất. Sau đó một người chui ra khỏi bùn đất, không đúng, đây vẫn là một bộ thi thể.

Sau khi bộ thi thể này chui ra khỏi bùn đất thì cũng chậm rãi đi vào Minh Lạc thành.

"Phanh"

Bên trong loạn thạch, lại có một bộ thi thể mặc áo giáp bò dậy, cầm trường thương trong tay, tiến nhanh vào Minh Lạc thành.

Trên thực tế không chỉ có bên ngoài Minh Lạc thành có thi thể bò dậy, mà ở bên trong Minh Lạc thành, dưới một góc tường, chỉ nghe một tiếng "tách", có thi thể chui ra khỏi bức tường.

Trong một vài căn phòng bên trong Minh Lạc thành, nhất là những căn phòng không có người, chỉ nghe một tiếng "rào", có thi thể bò khỏi mặt đất, cũng có rất nhiều thi thể chui ra từ vách tường, thậm chí có một số chui ra từ thân cây.

Tring buổi đêm yên tĩnh này, người ở trong Minh Lạc thành, bất luận là cư dân bản địa hay là tu sĩ cường già tới từ bên ngoài, không một ai nhận ra có xác chết trà trộn vào nơi này.

Xác chết lặng lẽ trà trộn vào Minh Lạc thành, dường như muốn hòa mình vào thế giới này vậy.

Khi xác chết bò khỏi mặt đất thì Lý Thất Dạ ngồi trong đồng điện mở mắt, đáy mắt lóe sáng, giống như thần quang soi chiếu, có thể nhìn thấy đáy cửu u.

Ngay lúc này, Lý Thất Dạ đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài đồng điện.

- Công tử, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?

Lý Thất Dạ đột nhiên đi ra ngoài, đánh thức hai sư đồ Ngô Hữu Chính, Lâm Diệc Tuyết canh gác ngoài cửa.

Lý Thất Dạ không nói, đi thẳng tới cửa chính của đồng điện, ánh mắt nhìn quanh, hai mắt nghiêm lại, nhìn một đống loạn thạch.

Hai sư đồ Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết đuổi theo, Ngô Hữu Chính nhìn thấy nét mặt này của Lý Thất Dạ thì liền biết có chuyện lớn sắp sửa phát sinh. Hắn đứng bên cạnh Lý Thất Dạ, nói nhỏ:

- Công tử, xảy ra chuyện gì vậy?

- Có người đến.

Lý Thất Dạ cười nhạt, hai mắt nghiêm lại, ánh mắt của hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trên thế gian, màn đêm dưới con mắt của hắn trở nên nhợt nhạt.

- Có người đến.

Lâm Diệc Tuyết nghe thế, có hơi giật mình. Từ sau khi Lý Thất Dạ ra tay hù dọa mọi người thì không còn ai dám bước vào Thiên Vận phế tích nửa bước, tất cả mọi người đều tránh né thật xa, khi đi tới đây thì tất cả mọi người đều đi đường vòng.

Bây giờ hơn nửa đêm, đột nhiên có người tới, rốt cuộc là người nào mà to gan như thế?

"Soạt"

Đột nhiên, loạn thạch vỡ vụn, chỉ thấy một hán tử khôi ngô trèo ra, hán tử này vai khiêng trường thương, miệng cắn cọng cỏ, ngang nhiên đi tới đồng điện.