Đế Bá

Chương 4377: Dễ Như Trở Bàn Tay




Lý Thất Dạ đứng dậy lạnh nhạt nói:

- Nếu vậy thì ta sẽ mở ra cho ngươi.

Nói rồi Lý Thất Dạ bước tới gần đá to.

Mọi người nín thở nhìn từng hành động của Lý Thất Dạ, trong lòng nửa tin nửa ngờ.

Đến mức này rồi vẫn có người nhỏ giọng nói:

- Ta không tin hắn thật thật sự có thể mở ra, Kim Quang Thượng Sư còn không mở được thì sao hắn có thể?

Đến lúc này vẫn có người không tin Lý Thất Dạ có thể mở tảng đá này cũng không có gì đáng trách. Thật ra lúc này đa số người ôm thái độ nửa tin nửa ngờ về việc Lý Thất Dạ có thể mở tảng đá này ra.

Thử tưởng tượng tất cả cường giả đều đã thử tảng đá này, bao gồm Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế.

Trước đó Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật đã thử rồi mà không thể thành công. Kim Quang Thượng Sư siêu mạnh vẫn không cách nào mở tảng đá ra.

Bây giờ Lý Thất Dạ nói nhẹ hẫng, làm như hắn tùy tay là có thể mở ra tảng đá này, bởi vậy càng khiến người khó tin. Không lẽ Lý Thất Dạ mạnh hơn Kim Quang Thượng Sư sao?

Mọi người cảm thấy không thể nào. Kim Quang Thượng Sư hay Lan Thư Tài Thánh có thể trở thành Thủy Tổ, thành tựu vô địch như ngày nay là đã trải qua nhiều lần trui rèn, nếm trải nhiều trận huyết chiến.

Tuy hôm nay Lý Thất Dạ đã rất mạnh, từng chém ba đế, còn chém Đại Giác Thiền Sư, nghiền nát đạo thân của Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật. Nhưng trong mắt mọi người thì dù Lý Thất Dạ bây giờ có mạnh hơn nữa khi so sánh với Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh vẫn có chênh lệch rất lớn. Về nội tình, tích lũy đều thua xa Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh.

Lý Thất Dạ huênh hoang tự nhận có thể mở tảng đá này dễ như trở bàn tay, chuyện Kim Quang Thượng Sư không thể mà hắn lại làm được, nên tất cả đại nhân vật có mặt đều nửa tin nửa ngờ.

Bao gồm Thái Doãn Hỉ cũng không quá chắc chắn, không phải lão coi khinh Lý Thất Dạ, ngược lại khi thấy hắn ra tay thì trong lòng lão đã có định vị mới về hắn.

Nhưng khi Thái Doãn Hỉ có được tảng đá này, hiểu biết sâu sắc về tảng đá, lão nghiên cứu nó rất lâu rồi. Không chỉ mình Thái Doãn Hỉ không thể, Kim Quang Thượng Sư cũng không mở ra được, Ngũ Hành Thiên Nữ cũng thua.

Trong lòng Thái Doãn Hỉ kết luận muốn mở tảng đá ra có lẽ ít nhất phải là Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống, hay thậm chí diễm như Cao Dương, Thủy Tổ như thế mới mở ra được.

Bây giờ Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói ra, không chút để bụng, dường như tảng đá này rất dễ mở, khiến Thái Doãn Hỉ ôm nghi ngờ.

Trong những người có mặt chỉ có Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền, Đại Hắc Ngưu là bình tĩnh. Đại Hắc Ngưu thì khỏi phải nói, nó tin tưởng trăm phần trăm Lý Thất Dạ có năng lực đó. Dường như Huệ Thanh Tuyền cũng rất tin Lý Thất Dạ.

Lúc này ngay trước mắt bao người, Lý Thất Dạ đứng trước tảng đá, đặt tay lên đá, từ từ nhắm mắt lại không nhúc nhích, không có động tác gì nhiều.

Lý Thất Dạ như pho tượng đứng trước tảng đá.

Nhìn Lý Thất Dạ đơn giản đặt tay lên tảng đá, không sử dụng thủ đoạn khác, hắn không dùng đại đạo vô thượng diễn biến, không dùng báu vật vô địch đâm chém gì. Lý Thất Dạ đơn giản đặt tay lên tảng đá, rất đơn giản, đơn giản đến không tin được.

- Vậy cũng được sao?

Bởi vì trước đó mọi người dùng hết mọi cách, báu vật chém, đại đạo diễn biến, có người còn dùng thủ đoạn đặc biệt khác, nhưng bọn họ không thể thành công.

Đám người còn đang mong chờ Lý Thất Dạ sẽ sử dụng thủ đoạn đặc biệt gì, hoặc dùng công pháp vô địch cõi đời gì để mở tảng đá ra, nhưng khiến bọn họ không ngờ là hắn chẳng dùng thứ gì, chỉ đơn giản đặt tay lên tảng đá.

Trường Tồn Bất Hủ thế hệ trước thấy rộng biết nhiều nhìn động tác của Lý Thất Dạ đều không tin được, cảm thấy làm như vậy không cách nào mở ra tảng đá:

- Nếu... nếu... nếu làm vậy mà mở ra được thì đúng là kỳ tích, kỳ tích vạn cổ.

Trong đám người chỉ có Đại Hắc Ngưu, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền là không ngạc nhiên, không chút bất ngờ.

Huệ Thanh Tuyền cảm khái thì thầm:

- Đây chính là đạo tâm vô địch.

Huệ Thanh Tuyền biết dùng cách gì để mở tảng đá ra, tiếc rằng nàng thiếu chút hỏa hậu nên không làm được. Khi thấy hành động của Lý Thất Dạ là Huệ Thanh Tuyền biết ngay hắn chắc chắn có thể mở ra tảng đá, sẽ không quá khó khăn.

Thời gian trôi qua từng giây, Lý Thất Dạ vẫn đứng đó, đứng im như tượng.

Mọi người nín thở, các cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Thời gian qua dần, bắt đầu có người mất kiên nhẫn.

Lát sau có người lẩm bẩm:

- Thật sự được không? Chắc không thể nào, làm vậy mà mở được tảng đá thì không có thiên lý.

Có thiên tài trẻ vốn khó chịu với Lý Thất Dạ châm biếm:

- Theo ta thấy chuyện này không thể nào, hừ, đang cố làm bộ làm tịch.

Tảng đá không nhúc nhích chút nào, thiên tài trẻ thầm sướng, vui sướng khi người gặp họa cười lạnh. Mặc dù kiêng dè Lý Thất Dạ cường đại nên thiên tài trẻ không dám lớn tiếng, nhưng gã không nhịn được nói thầm.

Thiên tài này mới dứt lời chợt nghe tiếng răng rắc, trong khoảnh khắc đạo văn trên tảng đá rực sáng, nguyên tảng đá như xếp gỗ được lắp ráp di chuyển từng khối, biến đổi hình dáng.

Cuối cùng trong tiếng răng rắc, đạo văn giao thác nguyên tảng đá nứt ra, tảng đá từ từ mở ra.

Khi tảng đá mở ra như một đóa hoa sen chậm rãi nở rộ.

Tảng đá tách mở hoàn toàn, nó như đóa sen xòe ra, chính giữa không phải nhụy hoa, giữa tảng đá đặt một chiếc rương gỗ.

Rương gỗ cổ xưa dường như đã lưu truyền trăm ngàn vạn năm. Trong năm rộng tháng dài rương gỗ vẫn còn tồn tại, dù nó trải qua vô số thời gian ăn mòn, thời gian dài mài mòn vẫn không làm nó sứt mẻ gì.

Nhìn Lý Thất Dạ đánh mở rương gỗ, có cường giả bất ngờ hét to:

- Mở, thật sự mở!

Nhiều người đứng bật dậy, có người rướn cổ nhìn tảng đá được mở ra, bao người lòng rung động.

Mọi người không ngờ Lý Thất Dạ thật sự mở ra tảng đá này, trước đó họ còn nửa tin nửa ngờ, thậm chí cảm thấy hắn không thể làm được.

Giờ đây Lý Thất Dạ không dùng thủ đoạn nào, báu vật gì, đơn giản đặt tay lên tảng đá đã mở nó ra, thật không tin nổi.

Bất Hủ Chân Thần thế hệ trước than thở:

- Cái này... đây đúng là kỳ tích. Kim Quang Thượng Sư, Doãn Hỉ đại nhân không thể mở ra tảng đá này nhưng Đệ Nhất Hung Nhân làm được, quá thần kỳ!

Dù là người lúc trước gai mắt hay kết thù kết oán với Lý Thất Dạ, khi thấy tảng đá bị mở ra thì họ không còn lời nào để nói, cũng không nói ra lời.