Đế Bá

Chương 4412: Phế Tích




Trong dung nham đen phát ra tiếng rống lớn:

- Grào!

Giờ phút này dung nham đen dự đoán được mình sắp chết, sắp bị đốt sạch nên nó xoa động. Rống to xong dung nham đen điên cuồng biến lớn như muốn hóa thành ma vương to lớn vô thượng.

- Grào!

Trong tiếng gầm dung nham đen lao tới, tựa như dấy lên sóng lớn ức vạn trượng phong tỏa lửa đại đạo của Lý Thất Dạ, phá vòng vây chạy trốn.

Nhưng Lý Thất Dạ sẽ để nó như ý sao? Lý Thất Dạ hừ lạnh, lửa đại đạo cháy càng dữ dội, một dúm lửa này có thể đốt một đạo thống, khủng bố tuyệt luân.

Lý Thất Dạ trấn áp tuyệt đối làm dung nham đen bị đông lại, lực lượng chí cao vô thượng trấn áp khiến dung nham đen từ từ co rút.

Trong quá trình dung nham đen không ngừng gầm rống như hung vật nổi giận, nhiều lần đụng vào lửa đại đạo muốn phá vòng vây. Nhưng mặc cho dung nham đen gầm rsu va chạm, nó bị Lý Thất Dạ trấn áp càng lúc càng rút nhỏ. Đặc biệt lửa đại đạo cháy dữ dội hơn, trong tiếng xèo xèo dung nham đen bị đốtthành khói đen rồi dần tan biến.

Tất cả dung nham đen bị lửa đại đạo của Lý Thất Dạ đốt sạch chẳng còn lại gì.

Lúc này Hắc Thạch Tử lộ ra bản ngã, Hắc Thạch Tử nhỏ hơn vừa rồi hai phần ba, sau khi dung nham đen bị đốt cháy hết Hắc Thạch Tử không còn động tĩnh, không phát ra thanh âm, dường như đã chết.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Khi Hắc Thạch Tử bị luyện hóa về bản ngã, pháp tắc đại đạo khóa người nó lần lượt rớt xuống.

Lực lượng vô thượng trấn áp trên người Hắc Thạch Tử dần biến mất, nó được thả ra.

Sau khi pháp tắc đại đạo trên người Hắc Thạch Tử rớt xuống, Lý Thất Dạ lấy nó lên.

Nhóm Hắc Thạch Tử chạy lại gần nhìn cục đá đen trong tay Lý Thất Dạ, so với vừa rồi thì nó nhỏ hai phần ba nhưng không để lại vết thương.Dù lửa đại đạo đốt hai phần ba thể tích của nó, nhưng thân thể Hắc Thạch Tử không có dấu vết cháy sém.

Hắc Thạch Tử trong suốt xinh đẹp, lấp lánh đen bóng như bằng ngọc, một viên ngọc đen.

Cục đá đen bóng nhưng không có hơi thở hắc ám đáng sợ vừa rồi, càng không có lực lượng tà ác đó. Hắc Thạch Tử đen nhưng cho cảm giác chất địa giản dị, khi ngươi nhìn cục đá đen sẽ thấy hình như mới lấy từ rừng sâu núi thẳm.

Đại Hắc Ngưu thăm dò hơi thở của Hắc Thạch Tử, cảm nhận lực lượng của nó:

- Yếu rất nhiều.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

- Cần thời gian rất dài mới phục hồi,người luyện hóa nó quá mạnh. May mắn xuất thân của nó phi phàm, không thì hoàn toàn hết thuốc chữa chỉ có thể bị hủy diệt.

Hắc Thạch Tử bị lực lượng hắc ám luyện hóa, Lý Thất Dạ đốt hai phần ba thân thể của nó để nó quay về bản ngã, gây tổn thương quá lớn cho nó, bị tước hơn hai phần ba đạo hạnh.

Nếu không phải Lý Thất Dạ khống chế lửa đại đạo tùy tâm, sơ sẩy một cáu là Hắc Thạch Tử đã bị đốt thành tro.

Đại Hắc Ngưu nhìn Hắc Thạch Tử bị đốt rút nhỏ hai phần ba thể tích, cười xấu xa nói:

- Cái cục đá mốc này, giờ ta có thể ngược đãi nó rồi. Ta sẽ đạp dẹp, đạp bể nó luôn!

Hắc Thạch Tử không có phản ứng gì, hình như đã ngủ say.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

- Dù ngươi kém xa lúc trước nhưng ngươi khó đạp dẹp nó.

Đại Hắc Ngưu cười nói:

- Bổn soái ngưu có nhiều thủ đoạn, chắc chắn có cách đạp bể cục đá mốc này!

Lý Thất Dạ cười cười:

- Ngươi đừng coi thường nó, vô thượng thần thạch rất bất phàm.

Đại Hắc Ngưu cười nói:

- Hừm hừm, bổn soái ngưu càng bất phàm hơn! Bổn soái ngưu sinh ra trong Tiên gia, có huyết thống vô thượng, cục đá mốc bình thường sao có thể so sánh với bổn soái ngưu.

Đại Hắc Ngưu tự kỷ, Lý Thất Dạ cười cười ất Hắc Thạch Tử.

Thánh Sương Chân Đế tò mò hỏi Đại Hắc Ngưu:

- Tiên gia của tiền bối ở nơi nào?

Các lão Quang Minh Thánh Viện đều biết Đại Hắc Ngưu không tầm thường, nhưng họ không rõ lai lịch, xuất thân của nó. Vì Đại Hắc Ngưu sống lâu hơn các lão Quang Minh Thánh Viện rất nhiều, không ai biết gốc gác của nó. Kỳ lạ là Đại Hắc Ngưu luôn ở trong Thánh sơn, như cùng một nhà với Quang Minh Thánh Viện, nên Thánh Sương Chân Đế thấy lạ.

Đại Hắc Ngưu nhe răng cười bí hiểm:

- Phật bảo không thể nói.

Đại Hắc Ngưu không chịu nói, Thánh Sương Chân Đế không làm gì được nó, nàng đành lặng im.

Lý Thất Dạ cười cười, không nhắc lai lịch của Đại Hắc Ngưu.

Lý Thất Dạ ngước đầu nhìn phía xa, chậm rãi nói:

- Đi thôi, đằng trước có chuyện tốt chờ chúng ta.

Đại Hắc Ngưu lên tinh thần, mắt sáng rực nói:

- Tốt! Nhiều người chết đi vào, bên trong nhất định có huyền cơ. Một chiếc thuyền viễn chinh tốt lành biến thành bộ dạng quái quỷ này, ha ha ha, Hỏa Tổ có trách nhiệm không thể đùn đẩy.

Lý Thất Dạ im lặng bay lên.

Đại Hắc Ngưu nói làm lòng Thánh Sương Chân Đế nặng trĩu, bóng ma nặng nề không thể xóa nhòa.

Năm đó viễn chinh Bất Độ Hải là Hỏa Tổ mào đầu, giờ xem ra thuyền viễn chinh đã xảy ra chút chuyện. Như Đại Hắc Ngưu nói, Hỏa Tổ có trách nhiệm không thể chối bỏ.

Nếu chuyện năm xưa bị lộ ra ngoài, công bố với người đời sẽ là kích thích lớn cho toàn Tam Tiên giới.

Thánh Sương Chân Đế đi theo Lý Thất Dạ tiếp tục tiến lên, dọc đường không ai nói chuyện, không khí nặng nề làm người nghẹt thở.

Nhóm Lý Thất Dạ lướt đi với tốc độ siêu mau, trong khoảnh khắc vượt qua ngàn vạn dặm, nhiều người mãi mãi không bắt kịp được.

Nơi họ đi qua một mảnh hoang tàn, không có chỗ nào nguyên vẹn. Thời không, núi non đất đai đều tan vỡ. Nhìn thiên địa tan hoang khiến người tưởng tượng năm xưa có bao nhiêu sinh linh, núi sông trong khoảnh khắc thành tro bụi.

Khi nhóm Lý Thất Dạ vợt qua các thiên địa, khiến người cảm thán chiếc thuyền viễn chinh này đúng là kỳ tích, bên trong có không gian là cả thế giới. Dù thế giới này không lớn bằng Tiên Thống Giới nhưng cũng xem như bao la.

Nhóm Lý Thất Dạ vào sâu, gặp đống đổ nát cũng có sự thay đổi. Dọc đường phát hiện nhiều tường gãy đổ, các thành trì khổng lồ bị đánh nát, mảnh vụn cung điện thần vũ lơ lửng giữa hư không.

Ngoài ra có một số xác chết, có vô cùng cao lớn như ngọn núi, có thấp bé. Nhưng xác chết to lớn hay thấp bé thì phút cuối chết trận vẫn đứng thẳng. Phút cuối cái chết họ vẫn ưỡn ngực đứng thẳng không muốn ngã xuống. Có người lúc sắp chết chống vũ khí xuống đất, người nửa quỳ, đôi mắt vẫn nhìn thẳng đằng trước không muốn gục ngã. Khí thế bất khuất đó dù trăm ngàn vạn năm cũng không thể hao mòn.

Nhìn các xác chết vẫn giữ bất khuất, Thánh Sương Chân Đế, Đại Hắc Ngưu nghiêm nghị hơn.