Đế Bá

Chương 4653: Thế Đạo Tâm Pháp




Đối với hảo ý của Lỗ Đạo Ngụy, Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu, nói:

- Không cần, ta có Thế Đạo Tâm Pháp là đủ rồi.

Lỗ Đạo Ngụy làm sao biết Lý Thất Dạ cần cái gì, Lý Thất Dạ cần không phải Nam Ly Tâm Pháp, lại nói Nam Ly Tâm Pháp làm sao có thể so sánh với Đại Thế Thất Pháp.

Lý Thất Dạ làm ra hành vi kỳ quái như vậy, điều này cũng làm cho Lỗ Đạo Ngụy không nghĩ ra, đối với bất cứ tông môn nào mà nói, đương nhiên công pháp càng cao càng tốt, mỗi người đều cầu mà không được.

- Nam Ly Tâm Pháp và Thế Đạo Tâm Pháp đặt cùng một chỗ, cho dù là kẻ đần cũng biết lựa chọn thế nào, bất kể là ai cũng sẽ tuyển Nam Ly Tâm Pháp, dù sao Nam Ly Tâm Pháp- chính là tâm pháp Hoàng giai thượng phẩm, do Nam Loa Đạo Quân sáng chế tâm pháp cho môn hạ đệ tử, tâm pháp nhập môn cường đại như vậy, Thế Đạo Tâm Pháp không có khả năng so sánh.

Cho nên Lý Thất Dạ lựa chọn Thế Đạo Tâm Pháp cũng làm cho Lỗ Đạo Ngụy không hiểu.

- Không phải thiếu gia có công pháp rồi sao?

Lỗ Đạo Ngụy ngẫm lại, hắn đưa ra đề nghị với Lý Thất Dạ, nói:

- Tuy thiếu gia bây giờ không cách nào tu luyện công pháp, nhưng có thể nên hối đối công pháp của tông môn, khi đó sẽ hối đoái vài công pháp cường đại.

Lỗ Đạo Ngụy nói công pháp chính là nói Tiên Cổ Cửu Pháp khi Lý Thất Dạ gõ Huyền Vũ.

Tại Thần Huyền tông, công pháp không thể tu luyện có thể hối đoái, Lý Thất Dạ có được Tiên Cổ Cửu Pháp chính là công pháp vô địch cường đại nhất Thần Huyền tông, nếu như Lý Thất Dạ nguyện ý hối đoái sẽ có thể hối đoái vài công pháp mạnh hơn.

- Không cần.

Lý Thất Dạ cười cười, hắn khẽ lắc đầu.

Đối với người khác mà nói, tu luyện công pháp cần phải tiến hành theo chất lượng, từ cấp thấp tu luyện đến cao giai, nhưng đối với Lý Thất Dạ mà nói lại không bị ảnh hưởng chút nào.

- Ơ, đây không phải đại danh nhân trong Thần Huyền tông chúng ta sao?

Một tiếng cười lạnh vang lên, giọng nói châm chọc trần trụi truyền tới.

Một đệ tử Thần Huyền tông đi tới, bên cạnh còn có đệ tử khác đi theo, thời điểm hắn cười nhạt, các đệ tử bên cạnh hắn cũng cười vang.

Đệ tử Thần Huyền tông này không phải người khác, chính là Dương Tứ nhắm vào Lý Thất Dạ khi hắn nhập môn.

Lúc này Dương Tứ mang theo các sư huynh đệ đi tới nơi này rất có ý lai giả bất thiện, đặc biệt trên mặt hắn còn có thần thái cười nhạo, từ đó càng rõ ràng hơn trước, ánh mắt khinh thường hoàn toàn bao phủ Lý Thất Dạ, hắn dùng tư thái cao cao tại thượng nhìn Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chẳng muốn đi để ý đến hắn, chỉ chọn một vài sách giải trí mà thôi.

- Thế Đạo Tâm Pháp?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ mượn đọc Thế Đạo Tâm Pháp, Dương Tứ cau mày, hắn cười nhạo:

- Đệ tử thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Thần Huyền tông chúng ta lại tu hành công pháp rác rưởi này hay sao?

Dương Tứ dùng giọng điệu châm chọc nói hai chữ “thiên tài”, không ít đệ tử khác cười vang.

Trên thực tế, Dương Tứ không có gì thù hận gì với Lý Thất Dạ, chỉ có điều, thời điểm nhập môn Lý Thất Dạ làm ra dáng vẻ thiếu gia, hắn nhìn không vừa mắt mà thôi, về sau hắn cố ý làm khó dễ Lý Thất Dạ, ngược lại làm cho Lý Thất Dạ chiếm hết danh tiếng, từ đó hắn càng khó chịu.

Mặc dù là như thế, việc này không phải đạit hù gì, chỉ có điều, sau lưng Dương Tứ có người sai sử, bảo hắn đi nhắm vào Lý Thất Dạ, cho nên, hắn đã muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn cố ý làm khó dễ Lý Thất Dạ.

Đối với Dương Tứ bới móc mình, Lý Thất Dạ cau mày, hắn cười lạnh.

- Hắn là người của Chiến Hổ sư huynh, đã bị Nộ Hổ phong chọn lựa.

Vào lúc đó, Lỗ Đạo Ngụy thấp giọng nhắc nhở Lý Thất Dạ, hắn cũng không muốn đi trêu chọc Dương Tứ.

Dương Tứ có xuất thân giống hắn nhưng thiên phú không tồi, sau khi hắn nhập môn đạt được Chiến Hổ chỉ điểm, về sau lại bị Nộ Hổ phong chọn trúng, cho nên, Dương Tứ có thân phận không tầm thường trong Thúy Điểu phong.

Dù sao, Chiến Hổ là một trong những đệ tử thiên tài kiệt xuất nhất Thần Huyền tông thế hệ này, hơn nữa xuất thân cao quý, có được huyết thống không tầm thường, là một trong mấy sư huynh đệ cường đại nhất Thúy Điểu phong.

Dương Tứ được Chiến Hổ chỉ điểm, cũng có ưu ái với hắn, kể từ đó, Dương Tứ có địa vị không tầm thường trong hàng ngũ đệ tử Thúy Điểu phong, huống chi năm nay, Dương Tứ còn bị Nộ Hổ phong chọn trúng.

Thần Huyền tông năm đại phong, trừ Thúy Điểu phong ra, bốn phong khác không chiêu thu đệ tử ra, tình hình chung, trừ hậu nhân của đệ tử bản phong bọn họ ra, các đệ tử khác cuối cùng đều lựa chọn Thúy Điểu phong, từ cấp độ mà nói, bốn đại phong đều cao hơn Thúy Điểu phong một cấp độ, bên trong năm đại phong, Thúy Điểu phong cũng có thực lực yếu nhất.

Mà Nộ Hổ phong đã từng là nhất mạch cường đại nhất Thần Huyền tông, truyền thừa cổ xưa, có được nội tình rất cường đại.

Dương Tứ được Nộ Hổ phong chọn làm đệ tử, việc này càng tăng địa vị của Dương Tứ trong hàng đệ tử.

Đối với việc Dương Tứ cười nhạo mình, Lý Thất Dạ chẳng muốn đi để ý tới.

Nhưng Dương Tứ lại cố ý gây phiền toái cho Lý Thất Dạ, hắn cần mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn hảo hảo thu thập Lý Thất Dạ, hắn cười to nói:

- Đại thiên tài của Thần Huyền tông chúng ta không phải có được Tiên Cổ Cửu Pháp hay sao? Tại sao đột nhiên tu hành Thế Đạo Tâm Pháp, như vậy quá khó coi.

- Sư huynh, cho dù hắn có được Tiên Cổ Cửu Pháp, hiện tại cũng không có khả năng tu luyện, dùng đạo hạnh nông cạn của hắn, đương nhiên phải tu hành từ công pháp trụ cột nhất.

Một đệ tử ở bên cạnh Dương Tứ vừa cười vừa nói:

- Dùng đạo hạnh nông cạn như vậy, trừ Thế Đạo Tâm Pháp ra, còn có thể tu luyện công pháp nào khác hay sao? Cũng chỉ có rác rưởi như Thế Đạo Tâm Pháp mới nổi bật đạo hạnh nông cạn của hắn.

- Đạt được Tiên Cổ Cửu Pháp thì thế nào, cũng không khác gì giấy lộn.

Một đệ tử khác khinh thường nói một câu:

- Cho dù hắn dùng cả đời này, chỉ sợ cũng không thể tu luyện Tiên Cổ Cửu Pháp.

- Không nên nói đại thiên tài của chúng ta như vậy.

Dương Tứ vừa cười vừa nói:

- Nói không chừng có một ngày hắn đột nhiên thông suốt, có được thiên phú tuyệt thế vô song, trong vòng một đêm là có thể tu luyện ra Tiên Cổ Cửu Pháp vô địch trên đời, đến lúc đó sẽ làm các ngươi lóe mắt.

- Ha ha, ha ha, ha ha, chúng ta rất muốn chờ tới ngày đó...

Các đệ tử khác cười lớn.

Đương nhiên, cũng có không thiếu đệ tử đứng bên cạnh xem náo nhiệt, đối với bọn họ mà nói, Lý Thất Dạ bị Dương Tứ khó xử không có quan hệ gì với bọn họ, huống chi, Lý Thất Dạ đạt được Tiên Cổ Cửu Pháp cũng làm cho không ít đệ tử hâm mộ ghen ghét, có không ít đệ tử khát vọng nhìn thấy Lý Thất Dạ xấu mặt.

Vào lúc đó, chỉ có Lỗ Đạo Ngụy nháy mắt với Lý Thất Dạ, ý bảo Lý Thất Dạ rời đi thật nhanh, Lỗ Đạo Ngụy cũng nhìn ra được, Dương Tứ cố ý gây khó dễ Lý Thất Dạ, hiện tại xung đột với Dương Tứ chính là cử chỉ không sáng suốt, dù sao, Lý Thất Dạ không phải đối thủ của Dương Tứ.

- Đúng thế, sẽ làm mù mắt chó của ngươi.

Đối với việc đám người Dương Tứ cười nhạo, Lý Thất Dạ chỉ nói một câu.

Lý Thất Dạ nói một câu giễu cợt, nụ cười trên mặt đám người Dương Tứ cứng lại, bọn họ vốn dựa vào thực lực mạnh hơn Lý Thất Dạ, dựa vào người đông thế mạnh hơn Lý Thất Dạ, bọn họ xem ra, mặc kệ bọn họ cười nhạo Lý Thất Dạ như thế nào, Lý Thất Dạ cũng phải yên lặng thừa nhận, hiện tại Lý Thất Dạ còn dám lên tiếng mỉa mai bọn họ.

Huống chi, Lý Thất Dạ làm ra tư thế không mặn không nhạt, hình như không đặt bọn họ vào mắt, tư thế như vậy đương nhiên làm cho đám người Dương Tứ khó chịu.

- Khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ ngươi thực cho rằng mình có thể tu luyện thành Tiên Cổ Cửu Pháp hay sao?

Dương Tứ khinh thường nói một câu:

- Đừng tưởng rằng có may mắn lần thứ nhất thì sẽ có may mắn lần thứ hai? Ngươi nằm mơ đi, nếu ngươi phế vật như vậy, cả đời này không có khả năng tu thành Tiên Cổ Cửu Pháp.

- Ngu xuẩn.

Lý Thất Dạ xem thường nhìn Dương Tứ, hắn không tức giận, trong mắt hắn Dương không bằng hạt bụi.

Ở trước mặt các sư huynh đệ, bị Lý Thất Dạ mắng một câu ngu xuẩn, sắc mặt Dương Tứ đỏ lên, huống chi, hắn cho rằng Lý Thất Dạ là phế vật, hôm nay hắn mắng mình một câu phế vật trước mặt mọi người, sau này hắn còn dám làm cái gì?

Thời điểm Lý Thất Dạ mắng một câu ngu xuẩn, các đệ tử ở chỗ này yên tĩnh lại, bọn họ đều nhìn Lý Thất Dạ.

Dù sao, trong Thúy Điểu phong, rất nhiều đệ tử cố kỵ Dương Tứ, mặc kệ mọi người cảm thấy hắn như thế nào, nhưng ít nhất trong Thúy Điểu phong không có ai dám ở trước mặt mọi người mắng hắn ngu xuẩn.

Hiện tại Lý Thất Dạ dám mắng hắn ngu xuẩn trước mặt nhiều người, việc này làm Dương Tứ không xuống thang được.

- Thứ không biết sống chết!

Đôi mắt Dương Tứ sáng lên và lộ ra sát ý, hắn lạnh lùng nói:

- Dám bất kính với trưởng bối như thế, hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi một chút, sẽ cho ngươi biết làm thế nào mới là đệ tử hợp cách.

Vào lúc đó, Lỗ Đạo Ngụy vội vàng kéo tay áo Lý Thất Dạ, ý bảo Lý Thất Dạ hiện tại nên rời đi, nếu hiện tại rời đi còn kịp, nếu không, một khi động thủ, Lý Thất Dạ nhất định sẽ gặp nạn.

- Trảm ngươi, đi ra.

Lý Thất Dạ không nhìn hắn một cái, hắn quay người đi ra ngoài.

Hắn vừa nói lời này mọi người há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn, không ít người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả mọi người cho rằng mình nghe lầm.

- Ta không nghe lầm chứ, chẳng lẽ hắn bị điên.

Có đệ tử cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao, ai nấy đều thấy được, Lý Thất Dạ chẳng qua là Phàm Thai Nhục Thân mà thôi, nhưng, Dương Tứ có thực lực Ngân Giáp Chiến Thân.

Hai người hoàn toàn không cùng cấp độ, nói không dễ nghe, Dương Tứ đánh một tát cũng có thể diệt Lý Thất Dạ.

Hiện tại ở trước mặt mọi người, Lý Thất Dạ cũng dám dõng dạc nói muốn trảm Dương Tứ, việc này quả thực là trò cười to lớn.

Ngay cả Lỗ Đạo Ngụy cũng há hốc mồm, đương nhiên hắn hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó, Lý Thất Dạ và Dương Tứ cách nhau hai cảnh giới, thực lực như vậy là cái hào rộng không cách nào vượt qua, hắn làm sao có thể trảm Dương Tứ?