Đế Bá

Chương 657: Tuyết Ảnh quỷ tộc




Nói đến Phong Đô thành, đám thanh niên rất hưng phấn, hăng hái muốn thử.

Một thanh niên khác nói:

- Ha ha, Phong Đô thành là đất báu, tiên đế cũng thường xuyên đi. Lần này chúng ta phát tài!

Nói đến đi Phong Đô thành là đám thanh niên rất hưng phấn. Tuy nhiên một vị trưởng bối cùng bàn tạt gáo nước lạnh vào đám thanh niên. Trưởng bối khá lớn tuổi nhưng đôi mắt trong trẻo tựa sao trong đêm.

Trưởng bối lắc đầu, nói:

- Đừng ôm hy vọng quá lớn, chúng ta đi thử một chút là được, đừng mơ mộng nhiều đến báu mật. Mỗi năm số người vào Phong Đô thành có mấy chục, hàng trăm vạn. Đừng nói được thần vật trong truyền thuyết, báu vật bình thường cũng hiếm khi có được. Chúng ta đi chỉ để cho các người tăng kiến thức.

- Trí lão, đừng dội nước lạnh vào chúng ta.

Người lên tiếng là một thanh niên vạm vỡ, gã cười lạc quan nói:

- Trì lão, không chừng ta sẽ được núi báu trong truyền thuyết. Từ nay Bành Tráng ta lắc người thay đổi thành một vị tiên đế, thời đại này là thời đại của ta.

- Chỉ bằng vào bộ dạng thô kệch của ngươi mà trở thành tiên đế?

Trì lão là trưởng bối không chút nể tình đả kích thanh niên lạc quan:

- Núi báu thì ngươi đừng mơ, thứ trong truyền thuyết từ vạn cổ đến bây giờ không ai từng thấy, đừng nói tiểu tử như ngươi.

Thanh niên tên Bành Tráng cười tủm tỉm, dù Trì lão nói vậy vẫn không thể đả kích sự lạc quan, nhiệt tình của gã. Bành Tráng tiếp tục cùng thanh niên khác sôi nổi nói về đệ nhất hung mộ.

Ban đầu Lý Thất Dạ không để bụng, Đông U Cương hay toàn U Thánh giới mỗi ngày đều có người vào Phong Đô thành, mỗi ngày có người ôm giấc mơ như thanh niên Bành Tráng. Bọn họ khát vọng có ngày được núi báu truyền thuyết trong Phong Đô thành.

Mấy thanh niên nói về chuyện xảy ra mấy hôm trước trong Phong Đô thành, tức là lúc U Thánh giới đột nhiên chìm trong hắc ám.

- Nghe nói là ác ma xuất thế.

Đám thanh niên tán dóc ngày càng quá, đủ mọi cách nói.

- Không phải ác ma xuất thế, nghe nói thiên mệnh chết rồi. Từ khi Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh thì trời đã hấp hối, lần trước trời tối là vì trời xanh chết.

Một đám đám người tranh luận:

- Xì, ngươi khoác lác đi, làm gì có trời xanh? Ta cảm thấy ác ma xuất thế mới đúng.

- Các người nói đều sai.

Thanh niên vạm vỡ tên Bành Tráng bí hiểm nói:

- Ha ha, theo ta thấy là thứ vô địch trong đệ nhất hung mộ đi ra. Lúc trời tối ta thấy có một bàn tay khổng lồ duỗi ra từ đệ nhất hung mộ.

- Bành da tổng, ngươi lại khoác lác.

Thanh niên chung bàn cười lắc đầu, nói:

- Bàn tay khổng lồ gì? Hôm đó chúng ta đứng chung một chỗ không hề thấy bàn tay khổng lồ đó. Hơn nữa mấy vạn năm nay đệ nhất hung mộ không mở ra, làm sao có bàn tay?

- Là thật!

Bành Tráng sốt ruột vội nói:

- Ngay khi trời tối ta có thấy một bàn tay khổng lồ vươn ra từ đệ nhất hung mộ.

Lý Thất Dạ biến sắc mặt, dây đúng là tin tức hắn muốn nghe ngóng. Nếu Bành Tráng nói thật thì phỏng đoán của Lý Thất Dạ không sai.

Bỗng một thanh âm trong trẻo êm tai chất chứa uy nghiêm vang lên:

- Bành Tráng, đừng nói bậy bạ.

Là một nữ nhân ngồi chung bàn. Nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, phong vận trưởng thành tựa trái đào mọng nước chín đỏ tùy thời có thể hái xuống.

Nữ nhân ba mươi tuổi tràn ngập hương vị trưởng thành đẫy đà, mái tóc trắng khiến nàng thêm ba phần uy nghiêm, vóc dáng nóng bỏng, ngực cao vút, eo nhỏ một tay ôm hết.

Nữ nhân xinh đẹp động lòng người, tuy rằng không đến mức khuynh quốc khuynh thành cũng mỹ miều. Khi nữ nhân nghiêm túc toát ra khí hất quý tộc.

Nữ nhân có chút hương vị thiếu phụ lại khiến người nhìn mắt sáng lên, trưởng thành quyến rũ làm tim người đập nhanh.

Nữ nhân vừa mở miệng, Bành Tráng nín ngay, thè lưỡi cười nói:

- Tộc trưởng, ta chỉ nói đùa.

Nữ nhân không nói gì thêm, nàng có khí chất trang nghiêm khiến người sợ hãi. Mấy thanh niên đổi đề tài, tâm sự sang chuyện khác.

Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh nghe ngóng, hắn biết mình đã tìm đúng người. Bây giờ Lý Thất Dạ cần xác định là lời Bành Tráng nói có thật không.

Lý Thất Dạ đứng dậy, chắp tay với đám người ngồi quanh bàn, mỉm cười nói:

- Các vị đạo hữu, tiểu tử tại đây hữu lễ.

Tục ngữ nói không ai đánh khuôn mặt tươi cười. Lý Thất Dạ nói năng khách sáo, người Tuyết Ảnh quỷ tộc cũng trả lễ. Tuyết Ảnh quỷ tộc không phải đại tộc gì, bọn họ là tiểu tộc nên không có sự kiêu ngạo.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Tiểu tử là Lý Thất Dạ đến từ Nam Dao Vân, đi Đông U Cương tăng kiến thức, du lịch một phen. Truyền thuyết Phong Đô thành tràn ngập bí ẩn, tiểu tử tình cờ nghe các vị đạo hữu bàn luận về Phong Đô thành nên muốn hỏi thăm Phong Đô thành nên đi như thế nào.

Lý Thất Dạ khách sáo và lễ phép, trông như một thiếu niên ngoan ngoãn, lễ độ.

- Vừa lúc, chúng ta cũng đi Phong Đô thành.

Bành Tráng thẳng thắn nhanh mồm nói:

- Hay chúng ta đi chung đi? Mọi người thêm một đồng bạn, náo nhiệt hơn.

Nữ tộc trưởng kiệm lời trầm giọng nói:

- Bành Tráng.

Lý Thất Dạ đã tiền trảm hậu tấu, cười chắp tay với nữ tộc trưởng:

- Tiểu tử xn mặt dày đi chung với đoàn tộc trưởng. Tiểu tử vừa đến Đông U Cương, lạ nước lạ cái, sau này mong tộc trưởng quan tâm nhiều hơn, tiểu tử vô cùng cảm kích.

Nữ tộc trưởng nhíu mày. Lý Thất Dạ là nhân tộc lai lịch không rõ đột nhiên tham gia vào đội, nàng là tộc trưởng bắt đầu suy nghĩ nhiều.

Lý Thất Dạ hết sức lôi kéo làm quen, nhiệt tình hỏi:

- Tiểu tử tên Lý Thất Dạ, không biết các vị đạo huynh tôn xưng như thế nào?

Bành Tráng Tuyết Ảnh quỷ tộc là người thẳng thắn sảng khoái, Lý Thất Dạ vừa lễ phép vừa nhiệt tình nên chốc lát sau đã cùng hắn xưng huynh gọi đệ. Hai người hợp nhau như đã quen biết từ lâu.

Mấy thanh niên khác không cảnh giác với Lý Thất Dạ, dù gì bọn họ là tiểu tộc, quen thêm bằng hữu không phải chuyện xấu.

Mấy thế hệ trước Trì lão không ý kiến. Mỗi mình tộc trưởng là cẩn thận, nàng chỉ không biểu lộ bất mãn với Lý Thất Dạ.

Sau khi quen thân với đám người Bành Tráng, Lý Thất Dạ biết tên mấy thế hệ trước Trì lão. Trong đó nữ tộc trưởng tên là Thu Dung Vãn Tuyết.

Tuyết Ảnh quỷ tộc là một tiểu tộc nhưng rốt cuộc là một tộc, Thu Dung Vãn Tuyết mới ba mươi tuổi đã làm tộc trưởng chứng minh thực lực của nàng khá mạnh. Thu Dung Vãn Tuyết là cao thủ số một, số hai trong Tuyết Ảnh quỷ tộc.

Thu Dung Vãn Tuyết là nữ nhân, ba mươi tuổi đã làm tộc trưởng nhưng nàng rất được đệ tử trong tộc kính yêu. Thế hệ trước cũng cực kỳ vừa ý, công nhận Thu Dung Vãn Tuyết tương lai sẽ lên đỉnh thánh hoàng.

Chốc lát sau Lý Thất Dạ đã chơi thân với đám người Bành Tráng, ăn cơm xong cả nhóm xuất phát đi Phong Đô thành. Lý Thất Dạ mặt dày bám theo.

Đám thanh niên Bành Tráng rất thích đi chung với Lý Thất Dạ. Thu Dung Vãn Tuyết là tộc trưởng có chút cảnh giác với Lý Thất Dạ, nhưng nàng không đuổi nàng đi, đồng ý cho hắn theo đoàn đến Phong Đô thành.

Khi đứng bên ngoài Phong Đô thành, đám người thanh niên Bành Tráng rất hưng phấn, hăng hía vô cùng.

Bành Tráng đứng ở ngoài thành, hưng phấn hét to một tiếng:

- Ha ha, Bành Tráng, ta đến đây! Núi báu thuộc về ta!