Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 37: Nhầm




Càng đến gần kí túc xá nữ, phía trước người vây xem cũng càng nhiều.

Lúc ngửa đầu hướng trên lầu nhìn, Lăng Nhuế phát hiện cũng không có thiếu nữ sinh tụ năm tụ ba đứng ở trên ban công xem náo nhiệt.

Sinh viên năm tư, quả nhiên là không chí tích cực!

Lắc đầu một cái, Lăng Nhuế cảm thấy không có gì ý tứ, xoay người liền muốn Tiêu Hạo cũng về sớm một chút, ngắt tay của anh, Lăng Nhuế bắt đầu mở miệng, “Tốt lắm, anh cũng bận rộn suốt một ngày rồi, về sớm một chút đi!”

“Đợi một lát nữa đã.” Lúc nói chuyện, Tiêu Hạo thậm chí cũng không có cúi đầu nhìn Lăng Nhuế, hơi híp cặp mắt nhìn chằm chằm phương xa.

“Em đối với chuyện người ta tỏ tình có hứng thú?” Tiêu BOSS không phải là cũng không phải là người bát quái (mình ko muốn để nhiều chuyện), lần này thế nào. . . . . . Lăng Nhuế không rõ.

“Không, anh chỉ đối với vị nữ sinh đucọ tỏ tình có hứng thú.”

“Anh ——”

Lăng Nhuế im lặng, người này cái gì tư tưởng à?

Cư nhiên ở trước mặt cô, nói có hứng thú với nữ sinh khác?

Một giây kế tiếp, Lăng Nhuế đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi trên đường nghe được ——

“. . . . . . Nghe nói đối tượng được tỏ tình hình như là nữ sinh rất nổi danh của khoa điện tử.”

“Nữ sinh khoa em anh đều biết?” Hít mũi một cái, Lăng Nhuế đuổi theo bước chân Tiêu Hạo, lời nói hiển nhiên không có thích thú.

Tiêu Hạo cũng không trả lời ngay, ở gần tới nơi đứng lại, nhàn nhạt bỏ xuống một câu nghi vấn, “khoa điện tử các em nữ sinh nào nổi danh nhất?”

“À?”

Lăng Nhuế thật sự không nghĩ ra khoa điện tử rốt cuộc nữ sinh nào có sức quyến rũ lónn như vậy, có thể được công khai tỏ tình như vậy. Về cái vấn đề nổi danh này, hình như khoa điện tử ra ánh sáng tỷ số cao nhất chính là ——

Mình!

Lần này, Lăng Nhuế thông suốt, không trách được anh nói có hứng thú nữ sinh được thổ lộ, chẳng lẽ anh cho là, người kia là cô?

“Cái đó, em mới vừa rồi ăn nhiều, chúng ta đi mấy vòng tiêu hóa một chút đi!” Bước nhanh về phía trước, Lăng Nhuế có loại dự cảm xấu.

Thần a, chuyện tình như phim cũng sẽ không xảy ra ở trên người cô như vậy chứ? Chẳng lẽ cô còn chưa đủ nổi, còn phải bị buộc”Oanh động” một lần?

Lăng Nhuế thật sự không dám tưởng tượng, nếu có người tỏ tình với mình ngay trước trước mặt Tiêu Hạo, vậy kế tiếp sẽ xảy ra cái gì?

Trong lòng vô cùng lo lắng, trong đầu hình thành Tô Mẫn Mẫn trưởng thành luận điệu cũ rích liền lại vang lên ——

“. . . . . . Nhuế Nhuế cậu biết chưa, cậu đucợ người trong khoa chúng ta công nhận hình mẫu bạn gái lý tưởng!”

“. . . . . . Lúc khai giảng năm nhất, người nhờ tớ đưa thơ tình cho cậu quá nhiều a!”

“. . . . . . Cái người này không công khai quan hệ cậu và Tiêu Hạo, sẽ có hay không có một ngày ở con đường lớn bị Tiêu Hạo bắt gặp cậu được tỏ tình?”

“. . . . . .”

Lăng Nhuế cảm thấy Tô Mẫn Mẫn quả thật trời sanh là miệng quạ đen.

Nếu là giờ khắc này, mà mưa xối xả như trút nước thật là tốt biết bao rồi ! Ngẩng đầu, Lăng Nhuế từ trước tới nay lần đầu tiên cảm thấy trời đầy trang sao lóe sáng cũng không phải là ngày tốt cảnh đẹp gì!

“Cái đó, cái đó, nữ sinh nổi danh nhất khoa chúng ta là Hứa Hủy, đúng, chính là cô ấy, nhất định là hướng cô ấy tỏ tình đấy!” Lăng Nhuế vội vàng mịt mờ níu lại Tiêu hHo, cố gắng ngăn cản anh đi xa hơn bên trong đám người kia, ai ngờ người kia đưa tay, liền đem cô ôm vào trong ngực.

Lăng Nhuế sửng sốt, anh nhưng chưa bao giờ đối với cô làm cử chỉ thân mật như thế ở trường học nơi công cộng, chẳng lẽ, chẳng lẽ anh cũng cảm thấy người được tỏ tình là cô?

Ngao!

Lăng Nhuế không nhịn được trong lòng kêu rên, nếu là cô có thể thuật độn thổ sẽ chui xuống đất, thật là tốt biết bao a, hay hoặc là nơi này có một cái lỗ cũng được đây nè. . . . . .

“Nhuế Nhuế, tay em thế nào lại toát mồ hôi?”

Nếu là thường ngày Tiêu Hạo thuận miệng vừa hỏi như vậy, Lăng Nhuế cũng liền như vậy thuận tiện nghe qua rồi. Nhưng là, dưới tình này cảnh này, lời này hình như hỏi được có thâm ý khác. . . . . .

Lăng Nhuế cảm giác mình trán bắt đầu thấm mồ hôi.

Nửa ngày, Tiêu Hạo thấy cô không nói lời nào, vỗ nhẹ nhẹ bả vai của cô gọi về lực chú ý của cô, “Nếu là Hứa Hủy, vậy chúng ta thì càng mau chân đến xem rồi, không phải sao?”

“Chuyện lần trước em đều quên!”

“Này nhìn một chút thì có cái quan hệ gì đâu?” Nói xong, Tiêu Hạo cúi đầu lại gần mặt của Lăng Nhuế, phát hiện cô khẩn trương gò má đỏ lên, “Yên tâm, nhìn xong màn ‘ biểu diễn ’này anh liền cùng em đi tản bộ.”

Biểu diễn? Tản bộ?

Lăng Nhuế nắm chặc lòng bàn tay một cái, ngộ nhỡ thật bất hạnh bị mình đoán trúng, cái người này vẻ mặt thấy thế nào cũng không giống còn có ý định theo cô tản bộ! Không làm được đến lúc đó chính là một cái biểu diễn khác!

Ngẫm nghĩ đồng nhất chuyện tình hai ngày nay, Lăng Nhuế cảm giác mình quả nhiên đủ bi kịch ——

Thật vất vả đi một chuyến đặc biệt đến Vu Hồ, chơi cá hỏa Lưu Tinh, trở lại cư nhiên liền ngã bệnh; thật là vừa cúp nước, vừa mất điện, này nếu không trở lại kí túc xá lại đụng phải sự việc này?

Lúc hồi hồn, Lăng Nhuế phát hiện mình đã bị Tiêu Hạo kéo gần hơn vào đám người.

Có lẽ là bởi vì tiêu điểm của mọi người ở đây đều ở trên người nam sinh tay nâng hoa hồng, hay hoặc là bởi vì trời tối, nên ánh đèn mờ tối, tóm lại, hai người đều đến đứng đám người trung gian, cũng không bị mọi người nhận ra.

“. . . . . . nữ sinh khoa điện tử, mời các bạn làm chứng cho tôi!”

Vốn là đám người nhốn nháo nghe người tỏ tình một tiếng rống to xong liền nhanh chóng an tĩnh lại, chợt lại vang lên Hạ Lôi loại tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng càng thêm la hét ầm ĩ ồn ào lên thanh.

Lăng Nhuế vừa nghe âm thanh này, liền ngốc. Đây không phải là ủy viên thể dục lớp cách vách sao?

Nhận ra tiếng nói nam sinh này, Lăng Nhuế càng cảm thấy không ổn. Người này hình như là một trong nam sinh hỏi mình mượn bài bút ký chuyên ngành chuyên cần nhất. . . . . .

Chẳng lẽ nói ——

“Cái đó, em có chút lạnh, chúng ta đi thôi!” Giờ phút này Lăng Nhuế chỉ muốn mang theo Tiêu Hạo rời đi nơi này.

“Không có việc gì, anh ôm chặt chút.”

Cảm thấy sức lực nắm trên bả vai thật chặt, Lăng Nhuế chợt cảm thấy giờ phút này Tiêu Hạo quấn chặt này đã sớm vượt tần số bình thường, mà trái tim phịch nhảy loạn như cũ.

Bên tai, nam sinh chính thức tỏ tình bắt đầu, “Lần đầu tiên nhìn thấy em tại phòng học , lúc gặp lại em, anh biết ngay anh thích em. . . . . .”

“Phù phù —— phù phù ——”âm thanh nhịp tim càng ngày càng vang. . . . . .

Rõ ràng không có làm chuyện xấu, nhưng Lăng Nhuế chợt đã cảm thấy mình như Thập Ác Bất Xá Tội Nhân (người phạm tội trong 10 điều ác). Này ngộ nhỡ thật sự là cùng mình tỏ tình , như vậy, lát nữa anh có phản ứng gì?

Hối hận, Lăng Nhuế nghĩ, sớm biết như vậy cũng không để cho anh đưa bản thân về rồi. Nhưng là, trên đời không có nếu như, trên đời cũng không có sớm biết, cho nên lòng Lăng Nhuế càng nhảy càng nhanh rồi, giống như kém một chút như vậy liền đụng tới miệng rồi. . . . . .

“Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt cũng thật có ý tứ, đúng không?”

Tiêu Hạo bất thình lình mở miệng hỏi lên như vậy, Lăng Nhuế nhất thời cả kinh, “Em thật sự là không biết anh ta sẽ. . . . . .” Nói được nửa câu, đám người nhất thời lại sôi trào.

“. . . . . . Wase, nữ chính rốt cuộc chịu ra sân!”

“Ôi mẹ nó, đó không phải là hoa khôi khoa tiếng Trung sao?”

“. . . . . .” Hệ tiếng Trung?

Lăng Nhuế lần nữa ngẩng đầu, phát hiện Tiêu Hạo nhìn cô, mặt mày đều ở đầy ý cười.

Lúc đi lên từng bậc núi giả, Lăng Nhuế quay đầu lại nhìn thấy cây nến vẫn như cũ cháy hừng hực , cái tâm đó hình đèn cầy vòng ở chỗ cao xem ra hình như cũng có vẻ cực kỳ bắt mắt.

Cây nến bên cạnh, hai người giống như là ôm nhau, trong đám người thỉnh thoảng truyền đến hống nháo kêu la, “. . . . . . Hôn một cái. . . . . . Hôn một cái. . . . . .”

Sợ bóng sợ gió a! Lăng Nhuế cảm thấy nhiệt độ mới vừa lui xuống đi không bao lâu chỉ kém một chút liền lại muốn cao trở lại, hoàn hảo là sợ bóng sợ gió a, còn sống sau kiếp này cảm giác thật tốt!

“Em mới vừa nói không biết cái gì à?” Tiêu Hạo cởi xuống áo khoác khoác lên trên người của Lăng Nhuế, cố ý lặp lại.

“A, em là muốn nói ——” em không biết anh ta sẽ cùng em tỏ tình. . . . . .

Nhưng là, anh ta cũng không phải là tới cùng cô tỏ tình đấy!

Dừng một chút, Lăng Nhuế chợt lấy lại ý chí nội tâm, “Cũng không có cái gì, thật ra thì em chính là muốn nói —— đầu năm nay người trẻ tuổi thật có kích tình a!”

Tiêu Hạo vừa nghe, cười, cô thật đúng là không biết tìm lấy cớ. Thôi, nếu cô mới vừa rồi cũng đã khẩn trương như vậy, mình cũng cũng không đi đâm xuyên cô cho thỏa đáng.

“Cuối tuần này hoạt động câu cá hủy bỏ.”

“À? Tại sao vậy?” Chủ nhật Lăng Nhuế nghĩ kế hoạch vận động cũng tốt lắm, Tiêu Hạo lại đổi, không khác nào bị dội một chậu nước lạnh.

“Anh nhớ tới có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.”

“Nha. . . . . .” Công việc luôn là quan trọng hơn so với người yêu, mặc dù Lăng Nhuế hơi mất mác một chút, nhưng chuyển ý nghĩ như vậy lại cảm thấy Tiêu Hạo làm vậy vô cùng chính xác.

Lúc đi lên lầu Lăng Nhuế càng không ngừng mình trấn an, ai kêu mình đã từ giai đoạn chuẩn bị yêu triệt triệt để trình độ vào giai đoạn yêu đây? Cái này cũng bắt đầu suy tư.

Sau sự kiện “Tỏ tình “, Lăng Nhuế liên tiếp lại bỏ hai ngày truyền nước biển, sau đó cô lại vui vẻ rồi.

Lúc tinh thần không tốt, vùi ở kí túc xá ôm laptop xem phim có thể nói là phương pháp giết thời gian tuyệt đối tốt, nhưng này một khi hời hợt rồi, Lăng Nhuế cảm giác mình cũng nhanh muốn nổi mốc meo rồi.

Vốn là Chủ nhật đi ra ngoài phơi nắng mặt trời, câu cá không thể nghi ngờ là phương thức giải sầu tuyệt vời, ai ngờ ——

“Ai. . . . . .” Ngã đầu, Lăng Nhuế ôm ôm gối ý vị than thở, “Mẫn Mẫn, cậu nói chúng ta cuối tuần này làm cái gì tốt nhỉ?”

“Liên hoan.” Tô Mẫn Mẫn nhai khoai tây chiên, nháy mắt một cái không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào phim.

Lăng Nhuế ở trên cao lật người, tay chống cằm nghiêng người nhìn cô, “Lớp chúng ta nhanh như vậy liền liên hoan cuối năm?”

“Hắc hắc, dĩ nhiên không phải, là có người nguyện ý bỏ tiền mời khách mà thôi.”

“Ủy viên thể dục lớp cách vách Lỗ Kiệt?” Suy đi nghĩ lại, Lăng Nhuế cảm thấy anh ta chói sáng rồi, chẳng những oanh động toàn trường, còn thắng được trái tim Đại Tài Nữ.

“A đúng rồi, anh ta nhờ tớ cám ơn cậu” , Mẫn Mẫn nhai khoai tây chiên, lời nói không hiểu rõ, “Nói gì không có sự hổ trợ của cậu anh ta tìm không về tự tin . . . . . .”

“Có ý tứ gì?”

“Ai nha, anh ta học kỳ này không phải cầm giải nhì học Kim (mình nghĩ là học bổng), không có bút ký của cậu, cậu nói anh ta cũng được a! Nghe nói, nữ sinh khoa tiếng Trung kia chính là hàng năm cũng cầm giải đặc biệt học Kim đâu rồi, người này vừa lấy được vị trí thứ 2, lòng tin đến rồi!”

Thì ra là cái này nha!

Bút ký của mình có vài phần nhiều cách dùng như vậy, Lăng Nhuế nhất thời mình cảm giác vô cùng tốt, cuối cùng, cô nhìn người dưới giường đang cười khanh khách ra tiếng, thuận miệng nói một câu, “Tớ nói Mẫn Mẫn này, tớ thế nào nhớ lúc học tập cậu dùng là nhưng toàn là bản chính của tớ, lại nói người ta cũng cũng chỉ là sao chụp (photocopy) như vậy. . . . . .” Cũng không thể giúp cậu kiếm chút học bổng?

“Lăng Nhuế!”

Phòng 412 truyền đến một tiếng rống to của Tô Mẫn Mẫn, tiếp theo sau đó chính là một tiếng thở dài, “Gần mực thì đen a, Nhuế Nhuế, cậu không còn là cái dạng thuần khiết thiện lương nữa rồi..., bị tiến sĩ nhà cậu dạy hư rồi, dạy hư nha, liền mắng chửi người cũng bắt đầu cong quẹo nha. . . . . .”

Gần tối thứ bảy, Lăng Nhuế bị Tô Mẫn Mẫn kéo đi ăn chực.

Lúc đi lầu ba vào căn- tin trường học, Lăng Nhuế phát hiện ngồi ở bên trong tất cả đều là bạn học, tự nhiên, gần đây xuân phong hả hê, ôm được mỹ nhân về đồng chí Lỗ Kiệt cũng ở đây.

Cơ hồ không có suy nghĩ nhiều, Lăng Nhuế liền có kết luận, đi lên trước, cô xông tới Lỗ Kiệt cười cười, “Cám ơn cậu mời khách á!”

Lỗ Kiệt ngẩng đầu, cực kỳ kinh ngạc nhìn Lăng Nhuế, miệng há đóng mở hợp thật lâu, “Không phải a, hôm nay không phải cậu mời sinh nhật sao?”

“À?” Lăng Nhuế nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc.

“Lỗ Kiệt, nào có ai nói gì , thật là ——” Hoàng Đào một bộ e sợ cho bất loạn bộ dạng, ầm ầm ĩ ĩ nhảy ra, “Nên nói như vậy, Lăng Nhuế, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, luôn trẻ trung, bao tiền lì xì lấy ra! Nói cho hết lời, Hoàng Đào hai tay vừa đảo, một bộ cầm bao tiền lì xì tư thế, nhất thời, cả gian phòng cười thành một đoàn.

Lần này, Lăng Nhuế càng thêm không giải thích được, sinh nhật cô là tháng Năm không sai, nhưng là, đây không phải là còn có hơn một tuần nữa sao? Lại nói, trừ bạn cùng phòng, hẳn không có người biết sinh nhật của cô?

Lăng Nhuế đang suy nghĩ, cửa phòng lại bị đẩy ra, đi vào là Trương Chiêu Dương, “Lăng Nhuế, sinh nhật vui vẻ, cho, đây là quà sinh nhật!”

“Ha ha, lão Trương, có phải là cậu cũng muốn học tên nhóc Lỗ Kiệt, đến đột nhiên đánh ra?” Hoàng Đào không biết lại từ cái góc nào bật nói ra, lời này vừa nói ra, không thiếu nam sinh bắt đầu ồn ào lên phụ họa.

Lăng Nhuế cùng Trương Chiêu Dương xưa nay chính là tổ hợp tài tử giai nhân khoa điện tử công nhận, tự nhiên chỉ cần hai người gặp nhau, máy hát cùng trêu ghẹo nhạo báng tiếng cũng liền tự nhiên mà đến rồi. Bốn năm qua xuống, hưng phấn của mọi người hình như không giảm mà lại tăng rồi.

“Là ai thông báo cậu tới nha?” Cơ hồ chỉ là trực giác, Lăng Nhuế cảm thấy nơi này nhất định là có người đang cùng mình nói giỡn, mà nếu như là Trương Chiêu Dương bày kế, vậy hình như cô lại thật sự lâm vào khó cả đôi đường.

“Tô Mẫn Mẫn thông báo nha, cậu ko biết sao?” Trương Chiêu Dương thấy vẻ mặt Lăng Nhuế nghiêm túc, không khỏi trước khi đi hai bước, “Có phải hay không xảy ra vấn đề gì à?”

Lăng Nhuế xoay người, nhìn bốn phía, quả thật không có ở trong phòng thấy Tô Mẫn Mẫn, “Các cậu người nào nhìn thấy Mẫn Mẫn rồi hả ?”

“. . . . . . Giống như ở bên ngoài, tớ mới vừa rồi lúc tiến vào thấy được.” Một bạn học tán gẫu chợt trả lời chắc chắn.

Buông quà tặng trong tay xuống, Lăng Nhuế bước nhanh đi về phía cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Tô Mẫn Mẫn đứng ở đó, “Hắc hắc, Nhuế Nhuế, quả nhiên là tâm ý tương thông a!”

“Đừng loạn dùng thành ngữ!” Lăng Nhuế sử dụng ánh mắt lườm nàng một cái, nhỏ giọng chất vấn, “Nói, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

“Chuyện gì xảy ra, không phải là tiến sĩ nhà cậu mời khách giúp cậu tổ chưc sinh nhật sao!”

Tô Mẫn Mẫn cũng không có giống như Lăng Nhuế khắc chế của mình âm lượng như vậy, cho nên lời này vừa nói ra, cả gian phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía hai người đứng ở cửa.

Lăng Nhuế đến gần, lôi cánh tay Tô Mẫn Mẫn, nhỏ giọng cảnh cáo, “Đừng nói mò!”

“Nào có nói càn, cậu xem, bánh ngọt Christine tất cả đều đưa tới cho cậu ——” Lăng Nhuế theo phương hướng ngón tay Tô Mẫn Mẫn nhìn, phía sau của cô, có người đem bánh ngọt thật to đi về phía bên này.

Đứng ở cửa phòng, Lăng Nhuế chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, giống như là có vô số con ong ở đó bay loạn, hoàn toàn nghĩ không ra bất kỳ suy nghĩ.

Anh không phải nói Chủ nhật có chuyện quan trọng sao?

Tại sao anh vô duyên vô cớ muốn mời bạn học của mình ăn cơm, còn giả mượn danh là sinh nhật cô?

Chần chờ một hai giây, Lăng Nhuế nâng bước đi đi lên quyết định muốn tìm đáp án. . . . . .

Trước mặt Tiêu Hạo mặc tây trang màu xám bạc, đeo cà vạt màu xanh dương, mặc vô cùng chính thức, trên tay bởi vì bánh ngọt hộp bao màu đỏ tôn lên có vẻ cực kỳ bắt mắt.

“Anh không phải là có chuyện quan trọng sao?” Đến gần, Lăng Nhuế dừng lại bước, nhỏ giọng mà ngạc nhiên tìm hỏi.

“Ừ, thì tổ chức sinh nhật cho em!” giọng điệu.không thể bình thường hơn.

“Nhưng là, sinh nhật của em rõ ràng là sau sinh nhật anh, em còn chưa tổ chức sinh nhật cho anh, làm sao anh liền. . . . . .”

Nhìn chăm chú vào tròng mắt Tiêu Hạo, Lăng Nhuế cảm thấy nói chuyện giờ khắc này chợt tràn đầy mừng rỡ cùng ngạc nhiên, nhưng chớp mắt thời gian, lại cái gì cũng nhìn không thấy rồi, giống như cô hoa mắt.

“A, vậy đại khái là anh lầm.” Đưa tay, Tiêu Hạo kéo tay Lăng Nhuế, “Nếu sai lầm rồi, vậy thì, đâm lao phải theo lao đi!”