Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 15: Loạn tính (hạ)




Huyết mâu như chim ưng tại tiếng rên rỉ mất hồn thực cốt lộ ra vẻ “hóa ra là nơi này”, vươn ngón tay dài nhỏ, âu yếm chỗ bắp đùi.

“A ư….” Cho dù không tình nguyện, nhưng không cách nào khống chế được tiếng rên rỉ tràn ra từ kẽ răng, cảm giác vừa ngứa vừa tê dại dần dần lấn át sự đau đỡn, hơi thở đầy mùi rượu lại đánh sâu vào nam nhân.

“Chát” Vung tay đánh về phía lưng ngựa, chiến mã ban đầu thong thả bước đi ngửa đầu hí lên một tiếng lại trên thảo nguyên mênh mông, gió lạnh thổi qua, trút xuống tiếng rên rỉ phiêu đãng, đôi tay không chỗ bấu víu chỉ có thể nắm chặt yên ngựa, đôi môi không nói được một lời chỉ có thể rên lên không thể ức chế.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, bầu trời đầy mây lửa, giống như ngọn lửa trêu chọc hai người, quấn quanh thân hình như ngọn lửa thiêu đốt ***, thảo nguyên lạnh lùng trong trẻo lại cháy lên hỏa sắc lưu tinh.

“A a a a!” Nam tử cưỡi ngựa hướng lên trời thét dài, tiếng thét bừng bừng phiêu đãng trong trời đất. Lấy trời làm mùng, lấy đất làm giường, hai người quấn quyết lấy nhau như cùng trời đất hòa làm một.

“A…. Ư….” Như bị tiếng thét dẫn đường, tiếng rên rỉ kích động phát ra, tiếng trầm thấp ngâm xướng này, giống như tiếng nhạc xiêu lòng người trong buổi hoàng hôn.

Nơi kết hợp nhỏ ra từng giọt thanh thúy, trên lưng ngựa dập dờn, đôi tay cường mãnh ôm lấy đôi chân thon dài, trên thân thể trắng nõn để lại dấu vết năm ngón tay.

“Còn chưa đủ sao… Buông ra ! Buông ra !” Lớn tiếng khàn khàn thét ra, Hách Liên Bột vung cả bàn tay lên, mái tóc dài của nam nhân như mực nước cuộn chảy, trong không khí ảm đảm phô ra một bức họa sơn thủy tuyệt mỹ, hai tròng mắt nhiễm màu ***, làm cho kẻ khác phải nghẹt thở.

“Ngươi đến tột cùng là ẩn dấu bao nhiêu mị hoặc….”

Không cần nói nhiều, tinh tráng nam nhân lại đem thứ của mình mai nhập thật sâu vào trong hỏa nhiệt, cho dù là biển lửa, cho dù là âm tào địa phủ, giờ khắc này gã cũng không chút do dự buông tha cho hết thảy, chỉ để….. giữ lấy được nam nhân cao ngạo mà cuồng quyến này !

Thân đã có, nhưng tim thì khó chiếm.

Ôm lấy nam nhân trầm mê vì rượu vào sâu trong ***g ngực, trong đôi con ngươi đen cũng trần đầy lưu quang tình dụng còn ẩn chứ một tia lý trí bình tĩnh cuối cùng.

“Ư….” Cúi người hôn lên đôi môi nam nhân, thuận lợi xâm nhập đoạt lấy hô hấp, tuấn mã vẫn cứ chạy trên đường, càng thêm khiến nam nhân chịu không nổi, đã không có hô hấp, thân mình nhất thời yếu ớt đi.

Không biết khi nào thân thể đã được cởi trói, đôi tay vô lực ôm lấy bả vai dày rộng của Hách Liên Bột, chìm đắm trong khoái cảm.

“A….” Cho đến khi ngất đi, rốt cục đạt được một làn khí mới mẻ, mới tách ra nhau.

Bóng tối buông xuống, hỏa vân bay đi, hắc mã thấm mệt dần phi nước kiệu, hai kẻ trên ngựa vẫn như cũ gắt gao triền miên nhập vào nhau.

Sau cao trào lại cường đoạt, thân thể ướt đẫm mồ hôi trong bóng đêm tản ra ánh sáng mê người, Hách Liên Bột dựa vào người Nguyên Bạch Lệ tham lam mút lấy hương vị trên thân nam nhân.

Hỗn hợp vị xạ hương cùng mồ hôi, giống như một thứ xuân dược cực mạnh.

Hai tròng mắt dần dần khôi phục thanh tĩnh, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, cứ để mặc tấm thân xịch lõa, lại không cảm giác được một làn gió lạnh xâm nhập vào, chỉ vì thân thể được một kẻ khác bao trùm lấy.

Lần đầu tiên, hắn không cần bảo hộ người khác, lần đầu tiên, hắn được người khác bảo hộ.



Hoàng thành Thiên triều

“Hửm ? Ngươi nói là Nhiếp Chính Vương vụng trộm với người Hung Nô ?” Trong mật thất, thiên tử tà mị híp mắt nghe hồi báo của mật thám.

“Đúng vậy !” Mật thám cúi đầu đáp.

“Là ai ?” Vụng trộm ? Nguyên Bạch Lệ lá gán của ngươi thật đúng là không nhỏ !

“Này…. thuộc hạ chưa điều tra rõ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội !” Đầu tựa hồ cúi thấp thêm vài phần.

“Lớn mật !” Nguyên Uyên đột nhiên hét lớn một tiếng, mật thám nhất thời quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói không ra lời. Nhưng Nguyên Uyên lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa, sau một trận xôn xao, một hắc y nhân bị hai người lôi vào.

“A ! Đây không phải là hầu cận của Hoàng thúc sao ?” Long Điệp nghe lén bị bắt trợn mắt nhìn không chút nào sợ hãi, trong mắt khó tránh được vài tia kinh ngạc, tên hoàng đế mà y khinh thường, không biết khi nào lại trưởng thành tuấn mỹ đến như vậy, tên hoàng đến yếu đuối không biết khi nào đã trở thành một kẻ nhìn không thấu được lòng dạ.

Bị cặp mắt kia nhìn đến, Long Điệp liền giống như mất hồn.

“Dưới mặt nạ này… là gương mặt như thế nào đây ?” Trong mắt nhìn qua vẻ thất thần của Long Điệp, Nguyên Uyên nhẹ đưa tay gỡ ra tấm mạng che mặt, “Hừ ! Vốn là một giai nhân, nhưng lại là tặc tử….”