Đệ Nhất Danh Sách

Chương 176: Chuẩn Bị Chạy Trốn






Trong lúc Nhâm Tiểu Túc chạy tới mười mấy tiệm vàng, hắn đã thu được 430.000 đồng.

Nói thật, số tiền một ngày này ahwns kiếm được còn nhiều hơn 17 năm qua.

Đây là lần đầu Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình giàu tới thế.

E rằng đa số người trong hàng rào có tích góp cả đời cũng chưa chắc nhiều bằng hắn.Vào lúc này, cung điện bỗng lên tiếng:“Kiểm tra đo lường tiền tài của ký chủ.

Tiền tài của ký chủ đã đạt tới quyền hạn mở khóa không gian.

Có giải tỏa không?Nhâm Tiểu Túc sửng sốt.

Lúc ở Cảnh Sơn hắn từng mở khóa một lần.


Lúc ấy hắn dùng 20.000 đồng đổi được 1 mét vuông không gian lưu trữ.Khi ấy, Nhâm Tiểu Túc liền biết không gian có thể tiếp tục nâng cấp.

Nhưng Nhâm Tiểu Túc không xác định những cấp tiếp theo cần bao nhiêu tiền, chỉ có thể đợi cung điện thông báo lần nữa.Mà bây giờ, rốt cục Nhâm Tiểu Túc cũng đợi được.Dù Nhâm Tiểu Túc thích tiền đến đâu đi nữa, hắn cũng hiểu rõ mang theo trên người cũng không bằng bỏ vào không gian lưu trữ.

Có được không gian lưu trữ càng thêm quan trọng.Hơn nữa, rất nhanh họ sẽ chạy trốn.

Nếu không gian lớn hơn, hắn chạy trốn càng thêm nhẹ nhàng, có nguồn nước sạch sẽ, vạn nhất gặp phải tàn tích, Nhâm Tiểu Túc còn có thể thu được nhiều vàng hơn…Bất quá, Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không ra.

Tiền của Khánh thị cung điện nhận, tiền Lý thị cung điện cũng nhận.

Rốt cuộc cái cung điện này là ngân hàng nhà ai thế hả?Một cái cung điện thì đòi tiền làm gì!“Ngươi có thể nói ta biết, ngươi cần tiền làm gì không?Nhâm Tiểu Túc thầm hỏi.Cung điện đáp:- Không có quyền hạn được biết.- Kỳ thật là ngươi không muốn ta giàu lên phải không…Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.Cung điện đáp:“… Không có quyền hạn được biết.Nhâm Tiểu Túc im lặng nửa ngày:“Ngươi thu tiền mã không?”Lần này, cung điện không thèm trả lời nữa…- Ha ha.Nhâm Tiểu Túc không vui:- Tiền của địa phủ không phải tiền chắc.

Có phải ngươi xem thuờng địa phủ không?Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, cung điện mà nhận tiền mã, có khi hắn mở khóa không gian tới tầng cao nhất luôn đấy!Đáng tiếc a…Nhâm Tiểu Túc không chút do dự thầm nói trong đầu:“Mở khóa!”Một khắc sau, không gian lưu trữ chỉ có chừng 1 mét vuông trong cung điện lập tức khuếch trương.

Sau đó, Nhâm Tiểu Túc trơ mắt nhìn 430.000 đồng tiền của mình biến thành 150.000Khoan đã…!Nhâm Tiểu Túc chấn kinh.

Sao còn ít tiền quá vật!Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ quan sát không gian lưu trữ một hồi.

Tính toán đại khái một chút thì thấy nó to lên chừng 14, 15 lần.Nhâm Tiểu Túc nhẩm tính liền rõ.

Thể tích của không gian phong tỏa tương ứng với số tiền.1 mét vuông = 20.000 tiền mặt.2 mét vuông = 40.000 tiền mặt.4 mét vuông = 80.000 tiền mặt.8 mét vuông = 16.000 tiền mặt.Cho nên lần này Nhâm Tiểu Túc tiêu hết 280.000 tiền mặt.

Không gian lưu trữ mở rộng 15 mét vuông!Nhâm Tiểu Túc chậc chậc mấy tiếng, không gian này vẫn rất được nha.Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc còn thừa lại 150.000 đồng tiền.

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đã đủ để mua vật tư chạy nạn!…Lần chạy trốn này phải được chuẩn bị đầy đủ.

Một người muốn sống ở nơi hoang dã cần thứ gì?Nhâm Tiểu Túc đi tới cửa hàng tạp hóa mua hơn mười túi muối và đường, rất nhiều bánh quy áp súc.


Ông chủ cửa hàng tạp hóa vừa nhìn là biết đây là khách hàng lớn a.Ông chủ cười nói:- Ngươi mua nhiều lương thực như thế làm gì? Người bình thường sẽ không mua nhiều như thế.Nhâm Tiểu Túc nhìn ông chủ cửa hàng:- Lo trước khỏi họa.Ông chủ vui cười:- Mấy năm trước cũng có người nói với ta như thế.

Lão nói trong hàng rào không an toàn, nhất định phải chuẩn bị vật tư cho tốt.

Kết quả mua xong trong hàng rào chẳng có chuyện gì.

Ngươi nhìn đi, qua mấy chục năm chẳng phải vẫn tốt sao?- Ta đây là muốn sống an ổn lúc nguy nan thôi.Nhâm Tiểu Túc đáp.- Tiểu tử, ta khuyên ngươi, ngươi mua nhiều như thế, về nhà không xài lại hư thì sao?Ông chủ khuyên nhủ.Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, tâm địa ông chủ này xem như cũng được.

Không mừng vì người khác mua đồ mà ngược lại còn khuyến khích hắn không mua.

Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không thể bảo ông chủ hắn sắp rời hàng rào được.

Có nói đi nữa cũng phải biết người ta tin mới nói chứ.Ông chủ thấy Nhâm Tiểu Túc khư khư cố chấp như thế thì không nói thêm nữa.

Chờ Nhâm Tiểu Túc tính tiền xong thì rời đi, ông chủ cười nói với nhân viên cửa hàng:- Ta thấy tiểu tử này điên rồi.

Ngươi nhìn hắn đi, hắn mua nhiều lương thực như thế, bỏ trong nhà vài chục năm e rằng cũng không cần dùng tới.Tình huống này không chỉ xảy ra ở cửa hàng tạp hóa.

Nhâm Tiểu Túc đi tới tiệm thuốc mua thuốc cũng gặp tình trạng như thế.

Ông chủ thấy hắn mua nhiều thuốc như vậy thì có chút khó hiểu.Nhâm Tiểu Túc mua thuốc cũng có mục tiêu.

Thuốc tiêu viêm hắn không cần nhưng thuốc kháng virus ribavirin và thuốc nấm khá hữu dụng.

Thuốc chống tiêu chảy là nhu yếu phẩm ở nơi hoang dã.

Trên đường chạy nạn mà bị tiêu chảy, làm không tốt một ngày đi 20 lần là chết người đấy.Còn lại là các loại công cụ, chùy, cưa, xẻng, kìm, dây thừng, thùng nhựa, giấy vệ sinh, kem đánh răng, đánh răng, xà phòng...Cùng với một cái ba lô, hơn mười hộp diêm, kim chỉ nam và thảm.Nhâm Tiểu Túc mua sắm một ngày trời.

Đấy đều là những thứ cần thuốc cho việc sống sót ở nơi hoang dã.


E rằng cái khái niệm “nước, đồ ăn và dao” mà áp dụng vào thực tế thì khi tới nơi chắc chắn sẽ hoang mang.Hôm nay, vì Nhâm Tiểu Túc mua quá nhiều nên nhận được vô số câu hỏi, có điều hắn chưa từng giải thích qua.Nhâm Tiểu Túc không quay về cửa hàng ngay mà ngồi tàu điện tới sân nhỏ phía tây.

Đám Nhan Lục Nguyên đã ở đó.Lúc ngồi trên tàu điện, Nhâm Tiểu Túc còn nghe năm người trẻ tuổi ngồi trên đó nói, qua mấy ngày nữa sẽ có sự kiện âm nhạc nhỏ.

Nghe nói sẽ có nam thần, nữ thần nào đó tới biểu diễn.Có người nhỏ giọng bàn tán về mấy chuyện bát quái của minh tinh.

Ví dụ họ nghe nói nữ minh tinh nọ thích nấu ăn.

Ví dụ minh tinh Phương Ngọc từng học qua trung y.Dưới ánh chiều tà, tàu điện chạy ầm ầm.

Phía chân trời là ánh nắng vàng núp phía sau rặng mây.

Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân có chút không hợp với mấy thứ về âm nhạc.Phồn hoa trước mắt lại phảng phất như sắp hủy diệt trước mặt Nhâm Tiểu Túc.Nhâm Tiểu Túc cũng không phải đám người tỉnh tỉnh mê mê kia.

Hắn biết vật thí nghiệm sắp tới, hắn biết trong vòng ba ngày tới thế lực các nơi sẽ khiêu chiến Lý thị, vì thế hắn phải chuẩn bị sẵn sàng.Đến lúc đó, chỉ sợ trong hàng rào sinh linh đồ thán.

Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc tự tin, hắn có thể chiếm được tiên cơ hơn những người khác.Có điều nghĩ tới nhiều người chết đi như thế.

Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm thấy cũng chẳng phải chuyện gì đáng cao hứng.Sống ở thời đại này là một loại bi thảm.Đến sân nhỏ đã thuê, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên sửng sốt, vì Khương Vô cũng ở đó.Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói với Nhâm Tiểu Túc:- Ta dẫn lão sư Khương Vô tới.

Những người khác chúng ta có thể mặc kệ nhưng đám người của lão sư thì phải nhắc nhở một chút.- Ừ.Nhâm Tiểu Túc sờ sờ đầu Nhan Lục Nguyên:- Ngươi làm không sai..