Đệ Nhất Danh Sách

Chương 281: Nghĩ Cách Cứu Viện






Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ, mỗi lần cung điện khởi động lại người máy nano nó sẽ nói: “Thanh trừ chương trình online từ xa.”.

E rằng vấn đề nằm ở chỗ này.Hẳn những binh sĩ một lòng muốn trở thành chiến binh nano kia cũng chẳng ngờ bản thân sẽ rơi vào kết quả như thế?Khó trách Hồ Thuyết bảo Lý thị điên rồi.

Như vậy là quá tàn nhẫn với những chiến binh nano đó!Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:- Em trai Nhan Lục Nguyên của ngươi đang ở một ngõ hẻm Bảo Nguyên cách đây chừng 10 km.

Ngươi đi tìm họ đi, dẫn họ rời khỏi đây.- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:- Khi nào Lý Thanh Chính sẽ tới hàng rào 108.

Hắn bị nhốt ở đâu?Dường như Hồ Thuyết có chút ngoài ý muốn:- Ngươi muốn cứu hắn? Ngươi là loại người này?Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:- Ta đúng thật không phải người tốt, ta sẽ suy nghĩ thêm.

Có điều ta không phủ nhận khả năng này.- Trên đường trở về hàng rào ngươi không có cơ hội.Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc nói:- Nhưng ta biết nơi hắn bị giam giữ để thẩm vấn.

Bất quá ngươi cũng lường trước được nơi đó được trông coi cực kỳ chặt chẽ.

Ta không biết ngươi có cơ hội không.- Ngươi không cần lo lắng thay ta.Nhâm Tiểu Túc nói:- Nếu ta không nắm chắc sẽ không tự mình chịu chết.

Ta không phải loại người như vậy.


Trước ngươi nói ta biết khi nào sẽ về tới hàng rào và chỗ giam giữ Lý Thanh Chính.- Dưới mặt đất của xưởng may.Hồ Thuyết cũng không lấy lại giấy chứng nhận Tổ điều tra đặc biệt của Nhâm Tiểu Túc.

Tuy Nhâm Tiểu Túc tạo ra không ít phiền toái cho mình nhưng ông vẫn nguyện ý giúp đỡ người bạn nhỏ này một chút.Trước khi đi, Hồ Thuyết cho người đưa Nhâm Tiểu Túc một bản vẽ.

Đó là bản đồ của trụ sở bí mật dưới xưởng may.- Sư phụ, chúng ta đi cứu lang vương hả?Trần Vô Địch hiếu kỳ hỏi.Nhâm Tiểu Túc không đáp.

Hắn chỉ im lặng, một lát sau hắn thở dài:- Trước tiên chúng ta đi tìm Nhan Lục Nguyên.Nói xong, Nhâm Tiểu Túc chủ động đi về xe tải.

Trần Vô Địch đi theo sau nói:- Sư phụ…- Không cần khích lệ ta.

Ta vẫn đang suy nghĩ….Nhâm Tiểu Túc cau mày.

Hắn biết rõ cứu Lý Thanh Chính không phải chuyện đơn giản.

Thậm chí khả năng cao sẽ toi mạng.

Đây là chuyện mà Nhâm Tiểu Túc sẽ tình nguyện làm ư?Trần Vô Địch nói:- Không phải sư phụ, ta ăn chưa no…Nhâm Tiểu Túc:- Không sao, tới ngõ hẻm Bảo Nguyên ta kêu Tiểu Ngọc Tỷ làm đồ ăn cho ngươi.Mặt mày Trần Vô Địch hớn hở ngồi lên xe.

Hắn ngồi ở ghế phụ lái:- Sư phụ, kỳ thật người cũng muốn làm người tốt mà.- Ta không phải người như vậy.

Đừng nói nữa.Nhâm Tiểu Túc tức giận đáp.

Một chân hắn dẫm vào chân ga khiến thiếu chút nữa Trần Vô Địch ói ra cơm trưa!Vừa lái xe, Nhâm Tiểu Túc vừa nói:- Ngươi nói xem, bây giờ Lý Thanh Chính có khai ra chúng ta không? Bằng không hiện tại chúng ta đã bị truy nã trên hàng rào rồi.Trần Vô Địch không biết sư phụ nhà mình muốn nói gì nhưng vẫn trả lời:- Ừ.Nhâm Tiểu Túc tự nhủ:- Lý Thanh Chính cũng thật đáng thương.

Vốn có thể chạy nhưng đột nhiên đám binh sĩ bí mật chó má xuất hiện.

Còn bắt chúng ta dẫn đường cho.Trần Vô Địch gật đầu:- Ừ.Nhâm Tiểu Túc ngày càng phiền muộn.

Bỗng nhiên hắn vòng tay lái.

Xe tải to lớn vung đuổi xinh đẹp trên đường.

Đám Vương Vũ Trì thiếu chút nữa lộn ruột!Xe quay đầu xông về hướng khác, cũng chắc biết đi tới đâu.…Năm chiếc xe tới rời khỏi trận địa 313.

Mấy chiếc xe này chạy như cuồng phong vũ bảo, không có bất kỳ cửa khẩu nào trên đường dám ngăn họ lại.Trong một thùng xe ở giữa là Lý Thanh Chính đang ngồi.


Binh sĩ thần bí còn chẳng thèm xích hắn lại, phảng phất như chẳng sợ hắn chạy trốn.Lý Thanh Chính nhìn quan quân ngồi đối diện mình mỉm cười:- Trưởng quan, bây giờ chúng ta đi đâu?- Hàng rào…Mặt sĩ quan lặng như băng:- Ta đề nghị ngươi tốt nhất khai ra hành tung của Nhâm Tiểu Túc.

Còn có mọi thứ dị thường trên người Nhâm Tiểu Túc nữa.

Bằng không một khi tới hàng rào ngươi sẽ phải hối hận.Lý Thanh Chính cười nịnh:- Ta thật sự chẳng biết gì cả.

Nhâm Tiểu Túc cũng đâu có gì kỳ lạ.

Chính hắn ra họa cũng chẳng nói tổ trưởng như ta biết.

Ngài thả ta rời đi đi, về sau ta thấy hắn nhất định sẽ thay ngài mắng hắn một trận!Sĩ quan kia vẫn mặt lạnh nhìn Lý Thanh Chính, không lãng phí nước bọt nữa.Lý Thanh Chính nhìn cảnh sắc ngoài thùng xe.

Tuyết trắng mỹ lệ đọng trên sơn mạch bao la hùng vĩ.

Chim ưng to lớn lượn vòng trên núi cao.

Thế nhưng Lý Thanh Chính không có tâm tình thưởng thức.- Thầy bói nói năm nay ta sẽ gặp quý nhân, được tiến vào hàng rào, thăng chức rất nhanh, về sau sẽ dương danh thiên hạ.Lý Thanh Chính cười khổ:- Bấy giờ cha ta vui muốn chết.

Thậm chí còn lên thị trấn mua thịt cho ta ăn.

Ta nhớ đêm hôm đó ông uống chút rượu rồi bảo ta quả nhiên có tiền đồ, đúng là con trai ông.Lý Thanh Chính cảm khái:- Vậy mà nào ngờ lại được vào hàng rào ở chỗ này.Vào lúc này, một quan quân trẻ tuổi ngồi trong góc bỗng nhiên mỉm cười nhìn Lý Thanh Chính:- Ông thầy tướng số này ở đâu vậy? Ta cũng muốn tới xem thử?Lý Thanh Chính có chút sửng sốt:- Ông ta đã sớm rời khỏi thị trấn, không ai biết ông ta đi đâu cả.- À.Dường như vị quan quân này cũng không quá thất vọng:- Ta còn muốn xem vận mệnh của mình thế nào sau khi báo thù xong.

Giới thiệu lần nữa, ta là Lý Thần Đàn, bạn của Nhâm Tiểu Túc.

Rất hân hạnh được biết ngươi.- Ngươi…Lý Thanh Chính có chút chẳng biết phải làm sao.

Hắn cũng không rõ đến cùng chuyện gì đã xảy ra.

Cũng chẳng biết Lý Thần Đàn này là thần thánh phương nào.

Chỉ là Lý Thanh Chính phát hiện những quan quân xung quanh như không nghe được Lý Thần Đàn nói gì, vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ.Lý Thần Đàn vui vẻ cười:- Vừa rồi chỉ đùa với ngươi một chút thôi.

Ta thật hâm mộ Nhâm Tiểu Túc có bằng hữu như ngươi.

Có phải ngươi cũng rất hâm mộ Nhâm Tiểu Túc không.


Sao có thể có bằng hữu như ta.Lời này khiến Lý Thanh Chính không khỏi ngơ ngẩn cả người.

Rốt cuộc thanh niên Lý Thần Đàn này là tự tin hay tự kỷ, sao lại nói năng lộn xộn như thế.Lại nghe Lý Thần Đàn nói tiếp:- Hiện tại Nhâm Tiểu Túc đã biết ngươi sẽ được đưa tới hàng rào 108.

Chính xác mà nói, là trụ sở bí mật phía dưới xưởng may của Lý thị.

Hắn đang do dự có nên tới cứu ngươi không.- Có ý gì?Lý Thanh Chính càng nghe càng hồ đồ:- Ngươi đừng nói vậy, ngươi không phải bạn hắn.

Bằng không sao lại lừa hắn tới cứ địa bí mật gì đó?- Bởi vì… thú vị.Lý Thần Đàn mỉm cười:- Ta muốn nhìn xe bị bằng hữu kia sẽ đối đãi với bạn bè thế nào.Nụ cười kia như cất giấu một linh hồn bất an và điên cuồng, không có chỗ ký thác, hỗn loạn táo báo.Nhưng khi những yếu tố đó hợp lại một chỗ chợt trở nên bình tĩnh.Nếu Nhâm Tiểu Túc ở đây, hắn nhất định hiểu rõ, nguyên lai Hồ Thuyết là cố tình tiết lộ nhiều tin tức cho hắn.

Đấy đều là chủ ý của Lý Thần Đàn.Đội quân bắt Lý Thanh Chính không phải binh sĩ bí mật mà là đội quân bị Lý Thần Đàn khống chế.

Bất quá không biết những binh sĩ khác trốn ở đây rồi, nơi này chỉ có chừng 500 người mà thôi.Đây là một trò chơi, Lý Thần Đàn quyết định kéo Nhâm Tiểu Túc để mở màn cho sự hủy diệt của Lý thị.Nhưng vào lúc này, cỗ xe đầu tiên phát ra tiếng nổ kinh người.

Phảng phất như có tạc đạn bạo liệt bị dẫn nổ!Ngay sau đó thần sắc Lý Thần Đàn thay đổi:- Khinh thường hắn rồi.

Không ngờ hắn lại nửa đường cướp xe!Lý Thần Đàn kéo tay Lý Thanh Chính xoay người nhảy xuống xe.

Âm thanh gào ta truyền từ trong rừng ra:- Lão Lý, lão tử tới cứu ngươi đây!Lúc Hồ Thuyết đưa tin cho Nhâm Tiểu Túc có nói, lực lượng vũ trang của người áp giải Lý Thanh Chính cực kỳ cường đại.

Nửa đường cướp xe là không thể nào.Ông nói vậy là muốn dụ Nhâm Tiểu Túc xuống trụ sở dưới đất, khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy nửa đường cướp người là chuyện không thể nào.Có lẽ Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Nếu trên đường không ra tay thì khi tới chỗ có phòng ngự chặt chẽ biết động thủ đường nào nữa?Hơn nữa Hồ Thuyết đã chuẩn bị bản đồ trụ sở bí mật cho Nhâm Tiểu Túc rồi.

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy lão đầu tử kia sẽ không tốt bụng như thế.Cho nên sau khi ăn cơm trưa xong, Nhâm Tiểu Túc lần nữa lái xe rời khỏi hàng rào, chạy thẳng vào rừng!Lý Thần Đàn lộn nhào hai lần dưới đất.

Người hắn dính đầy bụi đất, ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc được bao bọc trong thiết giáp.Bộ dáng Lý Thần Đàn chật vật nhưng không biết vì sao hắn lại cười vô cùng vui vẻ:- Thú vị! Ha ha ha, rất thú vị!.