Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 838-841




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

838: Không Phải Ngươi Bảo Muốn Đấu Tay Đôi Sao


Diệp Huyên không dám khinh thường, hắn vội xông lên, tay phải nắm lấy cán kiếm bên hông, lập tức rút kiếm ra vung lên một chiêu.

Xoẹt
Một luồng kiếm quang lóe lên giữa trời rồi lại biến mất.

Ầm!
Nắm đấm màu đen kia bị chiêu kiếm của Diệp Huyên ép dừng lại ngay tại chỗ.


Lúc này, tay phải Diệp Huyên lại dùng sức vung về phía trước: "Phá!"
Ầm!
Nắm đấm màu đen kia lập tức vỡ vụn.

Nhưng lúc này lại có một bóng đen vọt đến trước mặt Diệp Huyên...!
Ầm!
Diệp Huyên lập tức bị hất văng ra ngoài, bay xa đến tận trăm trượng!
Diệp Huyên phải dùng hai tay cầm kiếm cắm xuống đất mới dừng lại được.

Mà Độc Cô Liệt bấy giờ xuất hiện ngay chỗ hắn vừa đứng.

Độc Cô Liệt lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, lão xòe lòng bàn tay ra, một luồng sức mạnh to lớn ngưng tụ trong tay lão.

Nguyên lực!
Khi cỗ Nguyên lực này ngày càng nhiều, không gian bốn phía quanh Độc Cô Liệt bắt đầu rung động.

Diệp Huyên ở phía xa nghiêm mặt lại, hắn biết cho đến giờ Độc Cô Liệt vẫn chưa sử dụng toàn lực của lão.

Ban đầu lão vận dụng sức mạnh của Phá Không Cảnh, còn hiện tại là dùng sức mạnh của Nguyên Cảnh!
Diệp Huyên không dám khinh thường, hắn nắm thật chặt cán kiếm bên hông, cùng lúc đó, hai loại kiếm ý đang tuôn vào kiếm của hắn như thủy triều đổ nước.

Nhìn thấy hai loại kiếm ý này, hai tên cảnh giới Vô Thượng ở cách đó không xa đều lóe lên tia kinh ngạc ở trong mắt.

Phía đối diện Diệp Huyên, Độc Cô Liệt nhìn chằm chằm vào hắn, một chốc sau, lão đột nhiên biến mất, ngay sau đó, một luồng Nguyên lực cường đại xông thẳng về phía Diệp Huyên.

Chỗ nào luồng sức mạnh này đi qua, không gian chỗ đó đều rung lên, vô cùng dọa người.

Ở xa xa, Diệp Huyên đột nhiên giẫm chân phải một cái.

Ầm!

Đại địa dưới chân hắn lập tức nứt ra, cùng lúc đấy, hắn xông về phía trước, rút kiếm ra chém xuống.

Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Chiêu kiếm này vừa ra, không gian trước mặt Diệp Huyên lập tức bị đánh nứt, mà luồng Nguyên lực Độc Cô Liệt phóng ra kia cũng vỡ tan, nhưng Diệp Huyên lại bị đẩy lùi về sau mười mấy trượng.

Diệp Huyên ngừng lại, khóe miệng hắn có một sợi máu tươi chảy xuống.

Ở phía đối diện, Độc Cô Liệt liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Đúng là cũng có chút mạnh đấy".

Diệp Huyên nhếch miệng nở nụ cười: "Đến đây, tiếp tục đi!"
Mà Diệp Huyên ở xa xa đột nhiên cười nói: "Ông định đẩy bọn họ ra, sau đó độc chiếm bảo vật trên người ta chứ gì...!Nghĩ cũng hay đấy, tiếc là người ta không bị lừa, ha ha..."
.


839: Vô Địch Kim Thân!  


Độc Cô Huyên nhìn Độc Cô Liệt, sau đó xoay người lại nhìn Diệp Huyên, truyền âm bằng huyền khí: "Nhà họ Độc Cô vẫn còn ít nhất hai cường giả cảnh giới Vô Thượng ẩn mình trong bóng tối, lát nữa ta cản họ lại, con phải nhân cơ hội rời đi, hiểu chưa?"  

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Người đánh thắng được chúng sao?"  

Độc Cô Huyên cười nói: "Thắng được, sau khi con đi, ta sẽ tìm con ngay".  

Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười: "Sau khi con rời khỏi, người sẽ chết".  

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên, một lát sau, bà ấy đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt v3 gò má của Diệp Huyên: "Chỉ cần con và Liên Nhi sống sót, cho dù ta có chết cũng không sao cả. Hơn nữa, có thể gặp lại con, mẫu thân đã rất vui rồi".  

Nói xong, bà ấy xoay người nhìn Độc Cô Liệt cách đó không xa: "Tam thúc, để ta thay nhi tử đánh với thúc một trận được không?"  

Độc Cô Liệt cười gằn: "Nếu lúc ngươi còn đang ở thời kì đỉnh cao, tam thúc ta có lẽ sẽ còn kiêng kỵ ngươi một hai phần, nhưng ngươi hiện tại đã bị hao tổn Nguyên thần, thực lực không bằng một phần ba thời kỳ đỉnh cao, ngươi sao có thể đánh với ta một trận được?"  

Độc Cô Huyên cười nói: "Cứ đánh rồi chẳng phải sẽ biết sao?"  

Nói xong, bà ấy nhẹ nhàng xoay tròn tay định đi ra giao đấu, nhưng Diệp Huyên lại đột nhiên giữ tay bà ấy lại.  

Độc Cô Huyên quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười khẽ: "Cứ để con!"  

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên, mà Diệp Huyên lại đi đến phía Độc Cô Liệt cách đó không xa.  


Nhìn bóng lưng Diệp Huyên, Độc Cô Huyên thấy hơi mơ màng, thiếu niên trước mắt này, đã lớn rồi.  

Không còn là đứa trẻ ngày nào cũng dắt Diệp Liên đi theo sau bà ấy nữa.  

Nghĩ đến đây, bà ấy bỗng nhiên thấy đau lòng.  

Những năm qua rốt cuộc hắn và Diệp Liên đã trải qua những gì mới khiến tính cách của hắn trưởng thành đến vậy...  

Xa xa, Diệp Huyên vẫn đang đi về phía Độc Cô Liệt, trên người hắn đột nhiên bạo phát ra một luồng kiếm thế vô cùng mạnh mẽ!  

Kiếm thế của Đại Kiếm Tiên!  

Một luồng sức mạnh màu vàng đột nhiên trào ra khỏi cơ thể hắn, trong nháy mắt, một khí tức cường đại đột nhiên tuôn ra làm chấn động không gian, mọi người ở xung quanh bị cỗ khí tức mạnh mẽ này đẩy lùi liên tục.  

Vô Địch Kim Thân!  

Diệp Huyên rất rõ, hiện tại nếu hắn muốn chém giết Độc Cô Liệt này, hắn buộc phải dùng lá bài tẩy.  

Nếu không, với cảnh giới của hắn thì cho dù có thêm kiếm Tiên Linh vào cũng không thể làm gì được đối phương. 


840: Là Giọng Nói Của Diệp Liên!  


Vô Địch Kim Thân vừa xuất hiện, Độc Cô Liệt lập tức biến sắc: "Hơi thở của ngươi... Sao có thể..."  

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên phóng ngươi nhảy một cái lên trên đỉnh đầu Độc Cô Liệt, một khắc sau, hắn đột nhiên nện một quyền xuống.  

Độc Cô Liệt vung tay phải lên, một sức mạnh cường đại lập tức bùng nổ.  

Ầm!  

Nương theo cú đấm này của Diệp Huyên, cả người Độc Cô Liệt lập tức lui ra xa gần trăm trượng!  

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt hai người Ngôn Giới và Cổ Thông lập tức thay đổi, trong lòng hai người đều có chút khiếp sợ, phải là sợ đến mức không có gì sánh nổi!  

Đây là bí kỹ gì?  

Phải biết rằng Độc Cô Liệt hơn Diệp Huyên tận hai cảnh giới!  

Một quyền đánh bay Độc Cô Liệt, Diệp Huyên cũng không dừng lại, thân hình hắn rung lên, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang xông về phía Độc Cô Liệt.  

Nhanh!  

Vô cùng, vô cùng nhanh!  

Khi đến trước mặt Độc Cô Liệt, Diệp Huyên rút kiếm ra chém.  


Rút Kiếm Định Sinh Tử!  

Sau khi sử dụng Vô Địch Kim Thân, uy lực của chiêu kiếm này tăng lên gấp mấy lần so với trước.  

Mà đối mặt với chiêu kiếm này, tròng mắt của Độc Cô Liệt co lại, trong đấy ánh lên vẻ khó thể tin được.  

Diệp Huyên khiến lão quá khiếp sợ!  

Như lần này, chiêu kiếm này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi Phá Không Cảnh, không đúng, phải là vượt khỏi cả Nguyên Cảnh, có thể nói, nó đã đạt đến cảnh giới Vô Thượng!  

Mà Diệp Huyên sử dụng chiêu kiếm này lại chỉ mới là Phá Không Cảnh!  

Đối mặt với chiêu kiếm này, Độc Cô Liệt không dám khinh thường, lão lui về sau một bước nhỏ, ngay sau đó, lòng bàn tay phải úp xuống dưới, một khắc sau, lão đột nhiên hất tay lên. Cú hất này như thể đảo ngược cả không gian, không gian vòng xoáy kia trong nháy mắt đã nhấn chìm chiêu kiếm của Diệp Huyên!  

Im lặng trong chốc lát!  

Ầm!  

Cơ thể Diệp Huyên hơi run lên, hắn xoay người lại, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên cầm một sợi xích sắt trong tay, mà đầu kia của sợi xích là Diệp Liên đang bị trói chặt nhốt trong lồ ng sắt.  

Khi thấy cảnh này, toàn thân Diệp Huyên lập tức thấy trống rỗng...

Đau! 


841: Bọn Chúng Không Thể Sống


Giờ khắc này, lòng Diệp Huyên đau như bị kim đâm!  

Mục tiêu cả đời này của hắn chính là hi vọng có thể bảo vệ muội muội thật tốt, để muội muội sống vui vẻ, cho cô bé một cuộc sống không sầu lo!  

Nhưng mà muội muội hắn lại cứ phải chịu loại đau khổ hết lần này đến lần khác.  

Hận!  

Hắn giờ phút này, hận nhà họ Độc Cô, càng hận bản thân bất tài.  

Giết!  

Hắn giờ phút này, muốn giết người, muốn giết tất cả mọi người xung quanh, muốn giết tất cả người nhà họ Độc Cô.  

Nhưng vẻ mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng.  

Bởi vì hắn biết, hắn càng tỏ ra quan tâm Liên Nhi, thì cô bé càng gặp nguy hiểm.  

Độc Cô Huyên ở bên cạnh Diệp Huyên khi trông thấy Tiểu Liên Nhi cũng ngây người ra, sau một khắc, sắc mặt của bà ấy trở nên lạnh lẽo, sát ý nồng động tụ lại trong đáy mắt.  

Mà người đàn ông trung niên bên cạnh Diệp Linh chính là gia chủ nhà họ Độc Cô - Độc Cô Liên!  

Độc Cô Liên liếc nhìn Diệp Huyên, cười nói: "Dựa theo bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng cửu cửu".  


Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Lúc ta ở Bắc Vực cũng từng nghe nói đến nhà họ Độc Cô, nhà họ Độc Cô dù gì cũng là một trong ba thế gia lớn ở Thiên Vực, sao nào, muốn dùng một bé gái làm con tin để ép người, không thấy mất mặt?"  

Nghe thấy lời Diệp Huyên, Độc Cô Liên cười khẽ: "Ép người? Cháu trai à, ta phải thừa nhận, thiên phú của ngươi quả không tệ, không hổ mang trong mình dòng máu của nhà họ Độc Cô! Nhưng mà, ngươi đánh giá bản thân mình cao quá. Đối với ngươi, chúng ta khinh thường việc dùng con tin ép buộc".  

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Độc Cô Huyên: "Muội muội ngoan của ta, vốn dĩ chuyện không cần phải đến bước đường này. Đáng tiếc là năm đó ngươi cứ khư khư cố chấp... Bây giờ, ngươi hối hận chưa?"  

Độc Cô Huyên nhìn thẳng vào Độc Cô Liên: "Chưa bao giờ hối hận. Độc Cô Liên, đây là chuyện của nhà họ Độc Cô chúng ta và nhà họ Cổ, thả huynh muội chúng đi đi".  

Độc Cô Liên lắc đầu: "Bọn chúng không thể sống".  

Nói xong, ông ta quay sang Ngôn Giới và Cổ Thông cách đó không xa: "Hai vị, đây là chuyện riêng nhà họ Độc Cô, hai vị đừng dính vào chuyện lùm xùm này nhé?"  

Cổ Thông khẽ lắc đầu: "Đây không chỉ là chuyện nhà họ Độc Cô, đó cũng là chuyện nhà họ Cổ ta. Gia chủ Độc Cô, huynh thấy sao?"  

Độc Cô Liên trầm ngâm, sau đó gật đầu: "Cũng được, có các hạ ở đây, vừa khéo cho nhà họ Cổ thấy thái độ của chúng ta với bọn chúng ra sao".  

Diệp Huyên lại nói: "Nếu ta chết, sẽ có người lập tức đem bảo vật đó đến Vị Ương Cung, khi đó ta cũng muốn biết nhà họ Độc Cô có dám đến Vị Ương Cung đòi đồ không".  

Độc Cô Liên cười bảo: "Ngươi đang uy hiếp ta sao?"  

Diệp Huyên lắc đầu: "Giao dịch đi, thả mẫu thân và muội muội ta ra, ta sẽ ở lại đây, chỉ cần hai người an toàn, ta sẽ dâng bảo vật bằng hai tay".  

Độc Cô Liên cười khẩy: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi?"