Đệ Nhất Nương Tử

Chương 1: 1: Bệnh Tật Đầy Mình





Vừa vào mùa đông, nhiệt độ trong thành Tây Phong nhanh chóng giảm xuống, nhất là vào đêm, từng bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả, rơi xuống thôn trang.

Trời cao hoàng đế xa, trong Tô gia Ngư thôn ánh nến đã tắt, từ xa nhìn lại chỉ thấy một khoảng không đen kịt nặng nề.
Tô gia Ngư thôn, thôn xóm đều tập trung ở một chỗ, thuận tiện cho việc qua lại, thăm hỏi lẫn nhau của người dân trong làng.
Nhưng nơi này có một ngọn núi nhỏ, trong đêm đen, một căn nhà lạnh lẽo đứng lẻ loi trơ trọi tại đó, phòng ở rất đơn sơ, giống như chỉ một trận gió lớn sẽ cuốn luôn cả phòng đi, tuyết bay tới tấp, thậm chí còn có bông lọt qua lỗ thủng trên nóc, rơi vào trong phòng, càng làm tăng thêm sự ớn lạnh.
Tô Thất Thất bị lạnh đến tỉnh dậy, cái chăn mỏng manh không tài nào sưởi ấm, nàng vươn cánh tay lạnh như băng, trong miệng căm giận nguyền rủa một câu, lại không tự chủ được cuộn tròn thân mình, thu lấy chút nhiệt độ.
Song, ngay cả như vậy, cũng không chống đỡ nổi cái rét lạnh thấu xương trong trời đất.
Cuối cùng nàng cũng bị đông lạnh làm cho tỉnh hẳn, chỉ có thể nằm trên giường, trợn mắt nhìn căn phòng cực kỳ đơn sơ, ánh mắt kia giống như dại ra, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy được ánh sáng rực rỡ trong đó, cực kỳ chói mắt.
Độ ấm trên cơ thể ngày càng giảm, khí lạnh thấm đến tận xương, Tô Thất Thất đành miễn cưỡng đứng dậy, dùng lửa thắp sáng đèn dầu đã biến thành màu đen, ánh sáng thoáng chốc chiếu rọi khắp căn phòng chỉ có bốn bức tường.

Phía góc tường lộ ra một cái bàn gồ ghề, trên bàn để một chén sứ mẻ.

Cái gọi là giường, thực ra cũng chỉ là một tấm ván gỗ.

Về phần chăn trên giường, lại càng không thể nói, là một tấm vải rách nát, đắp vào vốn không thể nào chống rét được.
Mùa đông, thành Tây Phong khí lạnh phả khắp người.

Nàng hiện tại chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh, mái tóc đen nhánh mềm mại tùy ý xõa trên vai, có mấy sợi hơi loạn, lại lộ ra vài phần mê người đầy lười biếng cùng lộng lẫy.

Chẳng qua bây giờ đã nửa đêm, lại không thể đi vào giấc ngủ.
Gần đây, thời gian mất ngủ dường như ngày càng dài, nàng ngồi trước bàn, chống cắm nhìn về phía trước, trong đầu suy nghĩ, ngày mai chắc nên ra sông bắt ít cá, sau đó mang tới chợ đổi chút bạc vụn, ngày cứ như vậy trôi qua, có lẽ sẽ chịu được hết mùa đông này.
Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt thôn dân trong làng nhìn mình, Tô Thất Thất lại bất đắc dĩ đứng dậy.

Tới chợ, sợ cũng chẳng có ai dám đến trước mặt mình, chứ đừng nói đến chuyện mua cá mình đánh bắt được.

Rõ ràng nàng có tài chữa bệnh, lại phải lạc đến bước nhà bốn bức tường, không thể sinh sống như bây giờ.
Ngọn núi sau thôn có yêu quái ăn thịt người, hình như bọn họ nói vậy.
Nhưng Tô Thất Thất vẫn quyết định thử một lần.
Đông gia Ngư thôn, dư thừa nhất chính là cá, cho nên luôn có thương nhân ở nơi khác đến mua hàng, cũng có một vài khách qua được, đến lúc đó có thể gặp được mấy người.


Vận số tốt thì mua thêm được cho mình cái áo bông, nếu vận số kém, vậy đem cá về nhà để mình bồi bổ thân thể.
Nàng nghĩ vậy, khóe miệng liền gợi lên tươi cười nhợt nhạt, sinh hoạt như thế, thật sự rất tốt.
Sau mỗi lần mất ngủ, nàng cứ ngồi trước bàn như vậy, xung quanh vẫn lạnh lẽo thấu xương, đợi lúc lâu, phía chân trời hơi sáng lên, tuyết rơi thưa dần, không còn từng đợt từng đợt ùa vào phòng nữa.
Tô Thất Thất lúc này mới chậm rãi đứng dậy, từ phòng ngủ đi đến phòng bếp.

Nói là phòng bếp, thực ra cũng chỉ là một bệ bếp đơn giản.

Năm đó khi nàng vừa tới thôn, những thôn dân giản dị chất phác đã giúp đỡ bắt tay vào làm, thế nên sau ba năm sử dụng vẫn hoàn hảo như trước, so ra, cái nồi sắt cũ rích rỉ sét mới là thảm hại kinh khủng, Tô Thất Thất khẽ gõ đáy nổi, thở dài một hơi, nồi nấu hình như sắp thủng rồi.
Trong vại, mặt nước đã kết thành một tầng băng mỏng, bàn tay lạnh của Tô Thất Thất vừa chạm tới liền bị cái lạnh thấu xương làm cho đông cứng, cuối cùng đành lấy gáo, gạt tầng băng mỏng ra hai bên, múc nước lạnh đổ vào trong nồi.
Bụng hơi đau, Tô Thất Thất cau mày, không để ý tới, thường ngày loại đau đớn này luôn đồng hành với mình, lâu dần cũng thành thói quen.
Thùng gạo gần như thấy đáy, Tô Thất Thất nhíu nhíu mày, không nhịn được nhớ lại.

Thùng gạo này mình đã ăn hơn hai tháng, làm sao lại cố tình hết lúc mùa đông như vậy chứ? Áo bông cần chuẩn bị, nồi sắt cần thay mới, bây giờ lại phải mua thêm gạo.
Nhỡ gặp chuyện gì......!Không không không! Nàng vội vã mắng mình, có biết là đang nói lung tung hay không.
Nhưng mà, tốt không linh nghiệm xấu lại linh.
Mấy canh giờ trôi qua, đau đớn trong bụng Tô Thất Thất dường như chưa từng giảm xuống, thậm chí còn dữ dội hơn.

Trong lòng nàng dâng lên một loạt sợ hãi, đau ngày càng kịch liệt, nàng ngồi trên mặt đất, từ nồi sắt tản ra mùi gạo chín, cơn đói cùng đau đớn không ngừng hành hạ nàng.

Cuộn mình trên mặt đất, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Đã từng làm, cuối cùng phải gánh chịu hậu quả.
Ngón tay gắt gao bấu bụng, dùng hết toàn lực khiến cho mạch máu trên cánh tay nàng hiện rõ, một mảng da thịt trong suốt mà tái nhợt dường như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Cứ tiếp tục như vậy chỉ có đường chết.

Chẳng qua hôm nay hoàn toàn không dự đoán được, mình thậm chí còn chưa chuẩn bị thuốc.
Tô Thất Thất bị thống khổ mãnh liệt tra tấn đến khuôn mặt vặn vẹo, mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán, nàng lại kiên quyết không kêu ra một câu, có lẽ người khác sẽ kêu cứu, nhưng nàng đã sớm biết bệnh này chỉ gây tai họa cho người khác, tất cả mọi người đều bó tay chịu thua.
Cũng chỉ ở giờ khắc này, nàng mới có thể nhớ đến một người.
Chẳng qua hôm nay khác biệt, dường như có con mồi chủ động dâng lên tận cửa.
“Rầm! Rầm! Rầm!” Ngoài tấm ván gỗ cũ nát vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Khóe môi Tô Thất Thất chợt lóe lên nụ cười tà mị, chốc lát lại bị bi thương che giấu, nàng lúc này, tựa hồ đang trải qua lựa chọn khó cả đôi đường.

Cuối cùng, tươi cười chiến thắng bi ai.

Nàng đã bị đau đớn tra tấn sắp chết, toàn bộ thân thể đều cuộn lại trên mặt đất, sau đó giơ lên hai tay, từng chút từng chút bò tới cửa.

Cánh tay của nàng ma sát với mặt đất, phiến đá thô ráp lập tức mài rách da tay.

Máu đỏ tràn ra, nhưng không mãnh liệt, chỉ lưu lại một vệt đỏ trên mặt đất.
Mình còn có thể kiên trì bao lâu? Chính mình cuối cùng còn có thể kiên trì bao lâu? Cứ vậy, dù không chết, mình cũng sẽ điên mất.

Tô Thất Thất mỉm cười tái nhợt.
Nàng rốt cục cũng bò tới bên cửa, mồ hôi lạnh thấm đầy quần áo, dính chặt trên người, dưới trời đông giá rét lộ ra một vẻ yêu dị lạ thường.
Ngón tay dùng hết toàn lực kéo then cửa ra, đau đớn trong bụng dần lan tràn khắp toàn thân, tay chân chết lặng, nhưng trong nháy mắt, khi nàng đang bất ngờ không kịp phòng bị, một đạo thân ảnh từ ngoài cửa thẳng tắp ngã xuống.

Tô Thất Thất không phản ứng nhanh như vậy, đạo thân ảnh này trực tiếp đè lên trên nàng.

Lúc lưng va chạm với mặt đất, Tô Thất Thất không khỏi buồn bực hừ một tiếng, dường như đã qua rất lâu, đau đớn lần thứ hai mới ùn ùn kéo đến.
Nàng rất đau, cố gắng muốn nhìn rõ người bên trên, lại chỉ thấy mái tóc màu đen của người nọ, cùng vành tai sáng láng chói mắt của hắn.

Nàng nâng cánh tay lên, muốn đẩy người này ra, lại không thể động đậy.

Đừng nói lúc này không có một chút hơi sức, cho dù là thường ngày, bản thân nàng cũng không thể làm được việc đó.
Từ… Từ lúc nào? Dường như rất lâu, rất lâu trước kia, chính mình có thể dễ dàng ôm lên một gã nam tử trưởng thành, thậm chí còn bị bạn tốt gọi đùa là nữ tráng sĩ, chuyện như vậy, hình như.....!đã là chuyện của mấy chục năm, hoặc là mấy trăm năm trước, có vẻ cũng quá lâu rồi…
Tô Thất Thất cúi đầu nở nụ cười, bây giờ mình chỉ mới hai mươi tuổi xuân, sao lại giống như đã qua mấy trăm năm.
Lúc ngón tay chạm vào người nọ, lại đụng trúng thứ chất lỏng lạnh như băng.

Tô Thất Thất nghi hoặc, dừng ánh mắt tại đầu ngón tay.

Đỏ như máu, giống như rừng hoa bỉ ngạn nơi địa ngục đang ở ngay phía dưới cả hai.


Trên người Tô Thất Thất sẽ không tự nhiên xuất hiện vết thương, cho nên —-
Người này bị thương!
Chất lỏng đỏ tươi tùy ý chảy trên mặt đất.

Chỗ Tô Thất Thất nghiễm nhiên tạo thành một vũng máu lớn, mà nàng, chính là người nằm giữa vũng máu.

Đau đớn vẫn chạy khắp cơ thể như trước, ánh mắt nàng dần ngây dại, thân thể run rẩy không ngừng, mùi máu phiêu đãng xung quanh, nàng lại càng run kịch liệt hơn.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình đã trở thành một tảng băng, chờ đợi cái chết dưới trời mưa tuyết lớn.
Nhưng mà cái chết dường như chậm chạp không chịu phủ xuống.
Nàng sợ hãi mình như vậy, lại không cách nào ngăn cản.
Dục vọng bao phủ tất cả, dù cho đã đến tình trạng này, nàng vẫn rất rất nỗ lực muốn sống sót, nàng còn chưa muốn chết, còn muốn nhìn mặt trời mọc, còn muốn nhìn xuân về hoa nở, còn muốn nhìn —–
Trong trí nhớ, có một bóng người, mơ hồ đến đáng sợ, làm cách nào cũng không thấy rõ.
Tứ chi chết lặng, thoáng động đậy liền đau đớn khó chịu, ý thức hỗn loạn, thiếu niên đè trên người mình kia không biết tỉnh lại khi nào.

Hắn ngẩng đầu, mở mắt nhìn sắc mặt tái nhợt như quỷ của Tô Thất Thất.

Tô Thất Thất lúc này mới chú ý tới, đây là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp.
Chắc là bị dọa đến, hắn há miệng thở dốc, một lúc lâu cũng không nói một câu nào, có lẽ là không còn sức lực đứng dậy.

Tô Thất Thất cười cười tự giễu, đau đớn dường như muốn đem người nàng xé rách, nàng không thể kiên trì nổi nữa.
Trên đời này luôn có người không sống nổi, mà nàng dù có liều mạng muốn sống sót, vận mệnh lại cố tình tìm mọi cách trêu chọc.
Tô Thất Thất ngây ngốc nhìn chăm chăm máu trên ngón tay, ánh mắt của nàng nổi lên sự đấu tranh mãnh liệt.

Cuối cùng, nàng vẫn đem ngón tay đầy máu ngậm vào miệng, mùi máu tươi trong nháy mắt khiến nàng ho khan dữ dội, tiếng ho khan trầm thấp kiềm nén, hận không thể đem toàn bộ ruột gan ho ra.
Từ đầu tới cuối, thiếu niên vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, trên khuôn mặt đẹp đẽ thoáng xuất hiện một tia đau lòng lướt qua.
Máu tươi nhiễm đỏ khuôn mặt tái nhợt của nàng, Tô Thất Thất đột nhiên luống cuống đứng lên, thiếu niên liền đưa hai tay ra, hắn chảy nhiều máu vậy, bây giờ lại dùng toàn bộ sức lực ngăn cản nữ tử đang rơi vào điên cuồng.
Dường như ý thức được không thể giãy ra, Tô Thất Thất liền lấy tay quệt máu trên cơ thể.

Nàng giống như một con thú dữ, rót toàn bộ máu vào trong miệng, máu vừa vào, nàng lại ho khan kịch liệt, hơn một nửa số máu đều bị trực tiếp phun ra, nhỏ giọt trên mặt đất.

Cuối cùng rốt cuộc không thể nào phân biệt rõ đâu là máu của nàng, đâu là máu của hắn.
Nàng ho rất kịch liệt, toàn bộ cơ thể run rẩy không ngừng.

Sắc mặt nàng tái nhợt, đã mất đi sắc máu, giống như lá cây rơi chầm chậm trong gió.


Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng ho mãnh liệt của nàng vô cùng rõ ràng, tê tâm liệt phế, như đứt từng khúc ruột gan.
Nàng một bên điên cuồng uống máu, một bên ho khan kịch liệt đem máu phun ra, ánh mắt của nàng không có một điểm dừng, sức lực lại đột nhiên lớn lên, thiếu niên rốt cuộc cũng không ngăn được nàng.

Tô Thất Thất bỗng đẩy hắn ra, chật vật mà hoảng loạn lùi về phía sau.

Giờ phút này nàng giống như nai con kinh hãi, thiếu niên nhìn thấy nàng sử dụng cả tay lẫn chân bò đến đầu giường, sau đó không chút do dự chui xuống dưới giường.
Nàng sợ hãi, nàng đang sợ hãi.

Là cái gì, mà lại làm cho nàng sợ hãi đến hận không thể giấu mình đi như vậy?
Hắn dường như thấy được cơ thể người kia run run.

Nữ tử có khuôn mặt tái nhợt tựa như sắp biến mất khỏi thế gian, nỗ lực muốn tìm lý trí về, giãy dụa bên bờ sinh tử.
Dưới ánh nến, mặt trời vẫn chưa mọc, đêm dài đằng đẵng, tuyết cuối cùng cũng ngừng, rất nhiều máu đã đông lại, vỏn vẹn chỉ để dư một vũng máu.

Thiếu niên bị bỏ mặc dưới đất cuối cùng cũng tỉnh lại lần nữa.
Mất máu quá nhiều, hắn gần như đã thấy được thần chết đang vẫy tay với mình.
Quái lạ.

Rõ ràng mình mới là thần chết mà.
Sau đó hắn lại thấy nữ tử kia, một thân đầy máu, giờ phút này đang ngồi suy sụp trước giường, hai tay nàng vòng qua ôm lấy chân, vùi đầu giữa hai đầu gối.

Lúc đầu, thiếu niên cho rằng nàng đang khóc.

Song, khi người nọ buông tay, hắn mới biết, thực ra nàng không hề khóc.
Tô Thất Thất nở nụ cười, trên mặt nàng toàn bộ đều là máu.

Dù như thế, nụ cười kia vẫn tươi đẹp động lòng người, hệt như ánh thái dương.
Còn sống, còn có thể thấy ánh mặt trời ấm áp.

Còn có thể thấy xuân về hoa nở.

Còn có thể thấy —-
Thiếu niên chẳng biết tại sao cúi đầu mắng một câu, trong lòng thả lỏng, lại chìm vào hôn mê..