Đệ Nhất Sủng

Chương 115: Vì sao không nhận ra tôi




Cố Cơ Uyển biết, gương mặt hiện tại với gương mặt đây tàn nhang những lúc bình thường của cô, quả thực không giống nhau.

Nhưng mà, Mộ Tu Kiệt không nhận ra cô, nói thật lòng, cô có chút thất vọng.

Nhưng lúc này, Mộ Tu Kiệt đã đi rồi, đây không chỉ là vấn đề thất vọng nữa.

Lúc này, nó đã thật sự trở thành tuyệt vọng rồi!

Mộ Khải Trạch cũng không biết tên khốn Mộ Tu Kiệt muốn làm gì.

Mắng anh một câu “đồ thần kinh” rồi anh ta lại cúi đầu nhìn cô gái trên giường.

Chuyện tốt bị ngắt quãng, sự kích động ban nãy cũng đã bình tĩnh lại đôi chút: “Em muốn đi cùng tôi?”

Ánh mắt Cố Cơ Uyển hơi sáng lên, khẽ mấp máy môi: “Ừm...

Mộ Khải Trạch vừa mới bình tỉnh được đôi chút thì cơ thể của anh ta lập tức nóng ran trở lại đã khi nghe thấy cô kêu rên rỉ.

“Không được, ai bảo em quá hấp dẫn, tôi không thể đợi được nữa.”

Cố Cơ Uyển suýt chút nữa thì hộc máu, cô không cố ý, thật sự không cố ý.

Nhưng mà, cơ thể cô rất nóng, đầu óc cũng rất náo, toàn thân đều rất nóng.

Tác dụng của thuốc bị Mộ Tu Kiệt ngăn lại, rất nhanh nó lại hồi phục, cô giữ chặt lấy chiếc váy trên người.

Lí trí nói với bản thân phải bảo vệ tốt cho chiếc váy này, nhưng động tác mà cô làm ra, lại là kéo chiếc váy xuống...

Mộ Khải Trạch vốn không thể chịu đựng được nữa, nhìn hành động của cô nhóc này, lửa nóng bị anh ta ép xuống, lúc này càng trở nên dữ dội hơn.

Không thể đợi nữa, không đợi được nữa, cùng lắm thì, sau này sẽ đưa cô trở về, yêu thương cô thật nhiều.

“Cô nhóc...”

Nhưng vào lúc anh ta muốn nhào lên, bóng đen cao lớn lại một lân nữa xuất hiện trong tầm mắt anh ta!

Lại là người đó! Lại là hơi thở lạnh lùng khiến người ta ngạt thở

“Mộ Tu Kiệt, anh...”

Cố Cơ Uyển choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, được một người khác bế lên.

Mộ Khải Trạch nổi giận: “Mộ Tu Kiệt, đây là nơi đấu giá của đảo Thiên Đường, cô gái này là do tôi mua về!”

“Cậu không biết cô ấy là ai sao?” Mộ Tu Kiệt híp mắt lại, ánh mắt hung dữ nhìn vê phía Mộ Khải Trạch.

Toàn thân Mộ Khải Trạch bị ánh mắt này làm cho run rẩy nhưng mà, cô gái này, lẽ nào cũng có quan hệ gì với Mộ Tu Kiệt?

Ánh mắt của Mộ Tu Kiệt, lại một lần nữa nhìn vào gương mặt Cố Cơ Uyển.

Sạch sẽ, trắng trẻo, mềm mại, tinh tế! Không có chút tàn nhang nào!

Mộ Khải Trạch không nhận ra, không hề kì lạ, bởi vì ban nãy suýt chút nữa anh cũng đã bỏ qua.

Suýt chút nữa là anh đã bỏ qua rồi!

Cô nhóc này, rốt cuộc còn giấu anh bao nhiêu chuyện nữa?

Bế ngang Cố Cơ Uyển dậy, Mộ Tu Kiệt quay người rời đi.

Mộ Khải Trạch nhảy xuống khỏi giường, phẫn nộ hét lớn: “Tôi dùng tiền để mua cô ấy về, anh như vậy là đang phá hoại quy tắc của đảo Thiên Đường!”

Mộ Tu Kiệt không nói gì, bước chân cũng không hề dừng lại.

Mộ Khải Trạch vô cùng tức giận: “Anh cứ cướp người đi như vậy, là đã đắc tội với người của đảo Thiên Đường, bọn họ sẽ không cho phép anh phá hoại quy tắc đâu!”

Thế lực của Mộ Tu Kiệt trên thương trường quả thật rất lớn, nhưng mà, dù có lớn mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người làm ăn mà thôi.

Một người làm ăn, đắc tội với thế lực ngâm, kết cục duy nhất chỉ có... chết!

“Anh..." Cố Cơ Uyển kéo áo Mộ Tu Kiệt, kí ức của đời trước, khiến toàn thân cô phát lạnh.

Quả thực không thể đắc tội với Đảo Thiên Đường, nhưng bây giờ, cô đã bị Mộ Khải Trạch mua về rồi.

Theo quy tắc của đảo Thiên Đường, Mộ Tu Kiệt như vậy, quả thực đã phá vỡ quy tắc của họ.

Cho dù anh có tiêu nhiều tiên hơn chăng nữa, cũng chỉ sợ không dập tắt được cơn tức của ông chủ đảo Thiên Đường.

“Cậu cả Mộ...”

“Em cho rằng tôi sẽ quan tâm à?” Mộ Tu Kiệt lạnh lùng “hừ” một tiếng, bước chân vẫn không dừng lại, anh thực sự rời đi.

Cố Cơ Uyển cắn môi, biết rõ anh ôm cô ra ngoài như vậy, nhất định sẽ hại anh.

Nhưng mà, lời ban nãy của Mộ Tu Kiệt, đã khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp ngay lập tức.

Rất ấm, rất ngọt, khiến cô cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp...

“Ừm...” Cơ thể nhỏ nhắn của cô khẽ động đậy, không phải muốn lấy thân báo đáp, mà là, phải lấy thân báo đáp.

Cơ thể của cô rất nóng, cô sắp không chịu nổi nữa rồi!

“Cậu cả”

Thấy cậu cả ôm một cô gái đi ra, nhìn dáng người, Lâm Duệ vốn vô cùng vui vẻ nhưng khi nhìn gần lại hóa ra không phải là mợ cả

Chuyện gì vậy, không phải cậu cả đến tìm mợ cả sao?

“Hôm nay không mang đủ người đến, đi thôi!” Mộ Tu Kiệt rời khỏi bãi cát, bước lên tàu cao tốc.

Lâm Duệ biết, cô gái này nhất định là người đẹp được đấu giá ở đảo Thiên Đường hôm nay.

Tuy không biết tại sao cậu cả lại ôm cô gái này rời đi, nhưng mà, cậu cả làm như vậy, là đã đắc tội với người của đảo Thiên Đường rồi.

Anh lập tức nhảy lên tàu, thấp giọng nói: “Đil”

Tối nay khi nhận được tin tức nói có một cô gái bị đưa ra đấu giá ở đảo Thiên Đường, bọn họ lập tức đến đây.

Tuy lúc đến Lâm Duệ đã thông báo cho anh em, bảo bọn họ đến đây, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng khó mà tập trung được nhiều người đến.

Lúc này còn không đi, lỡ như làm kinh động đến vệ sĩ của đảo Thiên Đường, muốn đi cũng không còn dễ dàng nữa. Có điều, lúc này muốn đi quả thực không khó, dù gì, bộ phận chủ lực của đảo Thiên Đường cũng không ở nơi này.

Nhưng sau này... Lâm Duệ quả thực có chút lo lắng.

Đang yên đang lành, cậu cả vì cứu một cô gái kì lạ, đắc tội với đảo Thiên Đường làm gì cơ chứ?

Trước kia bọn họ với đảo Thiên Đường nước sông không phạm nước giếng.

Lâm Duệ thừa nhận cô gái này rất đẹp, nhưng cậu cả là người thấy sắc đẹp mà nổi hứng lên sao?

Có kiểu người đẹp nào mà cậu cả chưa gặp qua chứ?

Cần thiết phải vậy sao?

Lâm Duệ không thể hiểu nổi, anh nhanh chóng khởi động tàu cao tốc, rời khỏi đảo vô danh này với một tốc độ nhanh nhất.

“Mộ Tu Kiệt, sao lại... không nhận ra tôi?”

Giọng nói của người con gái rất nhỏ, vừa nói ra, đã bị gió biển dập tắt.

Nhưng kì lạ là, Mộ Tu Kiệt có thể nghe rõ từng chữ một.

Cô nhóc này, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện đó.

Anh ôm cô lên, ghé đôi môi mỏng vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Em hi vọng tôi có thể nhận ra em?”

“Anh...” Có hi vọng không? Cô không biết, cô chỉ biết, giây phút mà anh không nhận ra cô đó, cô thật sự rất tuyệt vọng. Nhưng bây giờ, cơ thể cô... nóng quá! Đến cả chút tâm tư tuyệt vọng cũng không còn nữa.

“Mộ Tu Kiệt... " Cô lẩm bẩm, vô thức nhấc người lên, chỉ muốn dính chặt lấy cơ thể anh.

Rõ ràng ban nãy còn cảm thấy rất lạnh, nhưng sau khi được anh bế lên, đầu óc cô lại bắt đầu trở nên choáng váng rồi.

Mộ Tu Kiệt đắp áo khoác mỏng của mình lên người cô, che đi chiếc váy mặc như không mặc của kia, ôm chặt cơ thể nhỏ bé nhưng lại vô cùng có xúc cảm của cô lại.

Cô nhóc này yên tĩnh được một lúc, lại bắt đầu nhúc nhích trong lòng anh.

“Đừng động, không tôi muốn em ngay bây giờ đấy.” Anh cảnh cáo.

Ai biết được, người con gái trong lòng lại không hề bị uy hiếp, thậm chí còn chủ động đưa tay ra, ôm lấy cổ anh.

Cô thật sự rất khó chịu, khó chịu đến mức không còn cách nào khống chế được nữa.

Nếu như nhất định phải làm gì đó, cô thà làm cùng Mộ Tu Kiệt chứ không muốn bị loại người như Mộ Khải Trạch động vào.

Hô hấp rất loạn, nhiệt độ cơ thể lại đang không ngừng tăng cao.

Cố Cơ Uyển ngẩng đầu dậy, không ngờ khoảng cách giữa cô và anh lại gần như thế, vừa ngẩng đầu lên là đã hôn vào cằm anh rồi.

“Ưm...” Cậu cả Mộ, người luôn tỏ ra lạnh lùng, cao quý trước mặt người ngoài, hình tượng hoàn hảo không chê vào đâu được, vậy mà cũng có râu.

Nhưng mà, râu của anh chọc vào mặt cô, lại... gợi cảm như vậy.

Cố Cơ Uyển khẽ thở dài một hơi, tầm mắt mơ hồ, gương mặt xuất hiện trong đầu lại càng lúc càng rõ ràng.

Trong cơn mơ hồ, cũng không biết mọi thứ trước mắt là thật hay giả nữa.

Cô chỉ biết, ở bên cạnh người đàn ông này, cảm giác đó, thật sự rất tốt đẹp, rất an toàn.

Cô nhắm mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng, kéo anh về phía mình: “Tu Kiệt, muốn em đi.”