Đệ Nhất Sủng

Chương 77: Ở lại thì anh sẽ tức giận




Quả nhiên là anh đã hiểu lầm rồi.

Cố Cơ Uyển thản nhiên nói: "Không phải đâu, chẳng qua tôi cảm thấy, cậu ấy... rất quen thuộc."

"Quen thuộc đến cỡ nào?" Lúc mà người đàn ông bướng bỉnh, anh trông giống như là một đứa nhỏ không chịu nói lý lẽ.

"Tôi chỉ là nhận lầm người thôi, sau này cũng sẽ không như vậy đâu, có được không?"

Cố Cơ Uyển biết là anh uống quá nhiều rồi, chỉ là cô cảm thấy không quen thuộc đối với cậu cả Mộ sau khi say thì lại có tính tình hơi trẻ con.

"Để tôi đỡ anh đi về trước, bên ngoài gió lớn, uống rượu mà còn đón gió sẽ dễ dàng bị cảm."

Anh không nói gì, Cố Cơ Uyển có ý muốn đỡ anh, vậy mà Mộ Tu Kiệt lại không hề từ chối.

Rốt cuộc, vất vả lắm cô mới đỡ anh đứng dậy được.

Nhưng mà vóc dáng to lớn của cậu cả Mộ lại đàn áp cô một lần nữa.

Biết rõ là anh cao gần một mét chín, nhưng mà bình thường đều nhìn với một khoảng cách xa, nhìn thấy chỉ cảm nhận được tỷ lệ vóc dáng của anh hoàn hảo cực kỳ.

Chỉ là khi đến gần thì mới nhận thức sâu sắc được, vóc dáng này đó với cô mà nói chính là tai họa ngập đầu.

Đứng ở bên cạnh của anh, mình chỉ cao đến ngang vai của anh, trách không được bình thường lúc nói chuyện với anh thì cổ rất mỏi, hóa ra là lại cao như vậy.

Vóc dáng cao như vậy thì thôi đi, còn nặng như vậy nữa, là sao đây chứ?

Đặt một nửa trọng lượng ở trên người của cô, hai chân của Cố Cơ Uyển lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất cùng với anh.

"Anh Mộ, anh có thể tự mình... chống đỡ một chút hay không?”

Trên người phải nhận trọng lượng quá lớn, ngay cả nói chuyện cũng gần như không có sức lực, Cố Cơ Uyển cắn môi, thật vất vả mới có thể đứng vững.

Thế nhưng cũng chỉ có thể đứng vững, muốn đi lên phía trước thì căn bản không thể nào.

"Anh Mộ..."

Anh không hề đáp lại bất cứ cái gì, ngược lại còn đè ép lên trên người của cô.

Nếu như không phải là mùi rượu nặng như vậy, Cố Cơ Uyển chắc chắn sẽ nghi ngờ người này đang cố ý!

Thật sự rất nặng, đè đến nổi cô sắp hô hấp không được nữa rồi. "Lâm Duệ, Lâm Duệ"

Quả nhiên là Lâm Duệ đang ở gần đây, nghe thấy tiếng kêu của Cố Cơ Uyển liên lập tức chạy ra.

"Mợ chủ có gì dặn dò ạ?”

"Còn hỏi nữa, tôi sắp không chịu nổi rồi?" Thiếu chút nữa là Cố Cơ Uyển đã muốn mắng người, không thấy là cô sắp chống đỡ không nổi muốn ngã xuống rồi sao?

Lâm Duệ lại có chút do dự, sau khi chần chờ hai giây thì rốt cuộc cũng đi đến.

"Cậu cả để tôi đỡ cậu."

Cậu cả không nói chuyện, cái này là không phản đối đúng không?

Mợ chủ thì không biết, nhưng mà Lâm Duệ đã đi theo bên cạnh cậu chủ lâu như vậy rồi, còn có thể không rõ ràng thói quen của cậu chủ được à?

Cậu chủ mới không cần người đến đỡ mình!

Có điều là nói đi thì cũng phải nói lại, mợ chủ đỡ anh thì cũng không có việc gì, mình giúp một tay hẳn là cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Lâm Duệ thở dài một hơi, đi đến bên cạnh của Mộ Tu Kiệt, muốn tới kéo cánh tay của anh.

Nhưng khi ngón tay dài của anh ta đụng phải cánh tay của Mộ Tu Kiệt, người đàn ông đang khép hờ đôi mắt bỗng nhiên mở mắt ra, đạp một cước ra ngoài.

Rầm một tiếng, Lâm Duệ trực tiếp đụng vào cây cột đá ở đằng trước.

Nếu như không phải thân thủ nhanh nhẹn, lúc sắp đụng vào thì đã lấy tay che mặt lại, nếu không thì chắc chắn đã bị đâm đến nỗi đầu rơi máu chảy.

Lâm Duệ cảm thấy mình thật sự quá tủi thân.

Anh ta biết mà! Cậu chủ không muốn để cho người ta đụng vào mình!

Cố Cơ Uyển cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, cô biết là cậu cả Mộ không thích bị phụ nữ đụng vào, nhưng mà cô không biết hóa ra anh cũng kháng cự với đàn ông như vậy.

Cơ thể của anh, người bình thường quả thật không thể chạm vào.

Có điều bây giờ mình đỡ anh, tại sao anh lại không đạp cô bay ra xa?

Nếu như đá cho cô một đá giống như đá Lâm Duệ lúc nãy...

Cố Cơ Uyển đột nhiên rùng mình một cái, nếu như một đá kia đạp vào cô, chắc là bây giờ cô đã bị ngã trên mặt đất nằm liệt ở đó không bò dậy nổi.

Thân thủ của cô cũng không có giỏi như là Lâm Duệ.

"Cái đó, anh Mộ... anh đừng có đạp tôi nha. Nếu không thì tôi sẽ ném anh trên mặt đất đó, không thèm quan tâm đến anh."

Có mấy lời cân phải nói trước rõ ràng, nếu không bị thương rồi có lẽ là ngay cả tiên thuốc men mà cậu cả Mộ cũng sẽ

không muốn đền bù cho cô.

Mộ Tu Kiệt vẫn không nói lời nào giống như cũ, anh giống như là một quả hồ lô bịt kín, lúc không muốn nói chuyện thì

bạn có dỗ dàng anh mở miệng như thế nào cũng không được.

Có điều là anh không đẩy Cố Cơ Uyển ra, ngược lại là đầu nghiêng qua một bên, trực tiếp dựa vào trên người của cô.

Hô hấp của Cố Cơ Uyển đông cứng, lập tức cảm giác được trên người của mình bị một tòa núi lớn đổ lên, ép đến nỗi cô sắp ngất xỉu.

"Lâm Duệ...' Cô dùng sức hô hấp, bởi vì phát hiện nếu như mà mình không dùng sức thì ngay cả không khí cũng không thể hít vào được. Lâm Duệ đi theo ở một bên, đê phòng nếu như cô chống đỡ không được mà ngã xuống.

Nhưng mà nếu muốn anh ta đến đỡ cậu cả, đó thật sự là một chuyện thương nhưng mà không giúp được.

"Mợ cả, Vọng Giang các cách nơi này cũng không tính là quá xa, nếu không... nếu không thì mợ cả thử đi..."

"Anh... chết xa một chút." Cố Cơ Uyển cắn răng, cố gắng đứng vững.

Cô thở phì phò, thật vất vả mới đi ra được một bước, nhưng mà cũng rất khó khăn.

"Anh Mộ, anh có thể giúp tôi... đi đàng hoàng mấy bước không?”

Lúc nãy nhìn thấy cũng không phải là rất say, bây giờ thậm chí ngay cả đi mà cũng đi không được rồi.

Nếu như không phải là hiểu rất rõ con người của Mộ Tu Kiệt, biết từ xưa đến nay anh sẽ không trêu đùa kiểu này, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ anh đang đùa cợt mình.

"Thôi thế này đi, tôi sẽ cho người lấy một chiếc xe hơi tham quan đến." Lúc này Lâm Duệ mới nhớ đến thật sự là có thể tìm người giúp đỡ.

Cố Cơ Uyển vẫn cắn môi, tiếp tục cố gắng cất bước đi về phía trước.

Sau khi Lâm Duệ nói chuyện điện thoại xong, lập tức đi theo ở bên cạnh của bọn họ, sợ là cậu cả sẽ bị đụng lung tung, chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại không băm anh ta ra mới là lạ.

Xe tham quan dừng ở bên ngoài đình nghỉ mát, Cố Cơ Uyển phí hết sức của chín trâu hai hổ rốt cuộc mới có thể đỡ anh lên trên xe.

Sau đó chiếc xe ngắm cảnh từ từ lái ra khỏi sân, trực tiếp chạy đến cửa phòng khách của Vọng Giang các.

Hình như là lân này Mộ Tu Kiệt đã nghe lời được đôi chút, dưới sự nâng đỡ của Cố Cơ Uyển, bước từng bước đi vào trong phòng khách.

Lâm Duệ lập tức kêu người dọn dẹp một phòng ngủ dành cho khách ở dưới lâu một, để cho bọn họ đi vào.

Trạng thái hiện tại của cậu cả, muốn đi lên lầu hai thì chỉ sợ là không dễ dàng.

"Rốt cuộc là anh ấy đi đến đình nghỉ mát bằng cách nào vậy?" Cuối cùng cũng đã đặt Mộ Tu Kiệt nằm trên giường, Cố Cơ Uyển thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới có cơ hội đặt câu hỏi.

"Tối ngày hôm nay cậu cả bị chuốc rượu nhiều quá, lúc đi ra khỏi sảnh tiệc thì đã không chịu đựng được rồi, vốn là dự định thừa dịp mình vẫn còn tỉnh táo thì đi về Vọng Giang các trước."

Rượu chính là như vậy đó, lúc mà bạn cảm thấy bắt đầu xông lên đầu thì phải liền nhanh chóng tìm một nơi dễ chịu để nằm xuống nghỉ ngơi.

Bởi vì bạn rất nhanh sẽ phát hiện được tác dụng của rượu cực kỳ đáng sợ, có lẽ chỉ là trong chớp mắt, ngay cả đi mà bạn cũng không đi được.

"Nhưng mà không ngờ đến, sau khi cậu cả đi ra thì liền nhìn thấy mợ chủ."

"Anh ấy biết rõ là mình rất nhanh sẽ say, còn đi theo tôi làm cái gì?"

Cố Cơ Uyển không hiểu, muốn tìm anh ta thì chẳng phải Lâm Duệ chỉ cần điện thoại cho anh ta là được rồi sao?

"Câu hỏi này, tôi nghĩ là chỉ có cậu cả mới có thể tự trả lời mợ được."

Lâm Duệ gãi đầu, từ lúc nào mà chuyện mà cậu cả làm đến phiên của anh ta chất vấn chứ.

Cố Cơ Uyển thở ra một hơi, có mấy phân bất đắc dĩ: "Thôi bỏ đi, anh chăm sóc cho anh ấy cho thật tốt."

Cô cởi giày ra cho Mộ Tu Kiệt rôi đứng dậy.

"Mợ chủ, mợ, mợ không thể đi được." Lâm Duệ bối rối.

Muốn anh ta chăm sóc cho cậu chủ, đây không phải là muốn chết à?

Chờ đến lúc cậu cả không vui vẻ thì trực tiếp cho anh ta một cú, còn có thể để cho người khác sống hay không?

"Anh ấy không thích để cho tôi ở lại đâu." Kiếp trước cũng không phải là chưa từng thử.

Kiếp trước, cậu cả Mộ uống say, mình muốn chăm sóc cho anh, kết quả lại bị anh trực tiếp ném ra ngoài, ròng rã suốt ba tháng sau cũng không cho phép cô đến gần phòng của anh nửa bước.

Suy nghĩ lại, cậu cả Mộ chán ghét mình biết bao nhiêu.