Đệ Nhất Thi Thê

Chương 298




Nửa giờ sau, Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc ra khỏi phòng của Chiến Quốc Hùng.

Mộ Kình Thiên đứng trông bên ngoài phòng thấy bố mình đi ra, liền ngẩng đầu lên: “Bố ơi, con xin lỗi, con đã không bảo vệ cụ thật tốt.”

Em không ngờ Chiến Nam Thiên lại biến dì Chung thành tang thi, để dì Chung tới cắn cụ.

Chiến Bắc Thiên xoa xoa đầu con trai: “Vào phòng chơi với cụ đi.”

“Vâng.” Mộ Kình Thiên gật đầu, chạy vào phòng.

Chiến Bắc Thiên xuống phòng khách, thấy Chiến Nam Thiên đang nhàn nhã ngồi uống cafe.

Chiến Nam Thiên thấy Chiến Bắc Thiên đi xuống, cong môi cười: “Anh trai, anh nói xem tiếp theo ai sẽ biến thành tang thi đây?”

Hắn liếc mắt nhìn Thái Nguyên đang bận bịu trong phòng bếp, nụ cười trên môi càng khắc sâu: “Em đoán, rất có thể là chú Thái.”

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên đanh lại, hàn quang thoáng hiện lên.

Đương nhiên Chiến Nam Thiên nhận ra điều gì đó, mặt biến sắc, sử dụng dị năng hệ quang với tốc độ nhanh nhất để ra khỏi biệt thư.

Nhất thời, toàn biệt thự bị dị không gian của Chiến Bắc Thiên bao quanh.

Binh lính và Thái Nguyên đang thiêu thi thể ở ngoài sân phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, thắc mắc nhìn bốn phía xung quanh, nhất thời chưa thể hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Chiến Nam Thiên nhìn biệt thự bị không gian bao kín, biết chuyện mình làm đã hoàn toàn chọc tức Chiến Bắc Thiên, cười đầy âm hiểm: “Chiến Bắc Thiên, mày có thể bảo họ một lúc, chứ không bảo vệ họ được cả đời.”

Hắn thấy dị không gian đang lan rộng ra, ánh mắt nghiêm lại, không biết nghĩ tới điều gì, nhanh chóng xoay người rời khỏi biệt thự để tới doanh địa của Chiến gia.

Chỉ một giây, hắn đã xuất hiện trong sân huấn luyện ở doanh địa nhà họ Chiến.

Chiến Lôi Cương đang huấn luyện binh lính tập luyện thấy Chiến Nam Thiên đột nhiên xuất hiện ở thao trường, giật mình, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Nam Thiên, sao cháu lại tới đây?”

Ngay lập tức, ông nhận ra sắc mặt Chiến Nam Thiên âm trầm, bèn hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao sắc mặt cháu nhìn khó coi vậy?”

Chiến Nam Thiên sải bước đi về phía Chiến Lôi Cương: “Bác à, sáng nay trong biệt thự của ông nội xuất hiện tang thi.”

“Sao cơ?” Chiến Nam Thiên ngạc nhiên, vội đi về phía hắn ta: “Tang thi? Sao lại có tang thi?”

“Cháu cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, nói chung, ông nội bị dọa sợ, giờ đang trốn trong phòng không đi đâu, bác nên quay về xem thế nào đi.”

“Được, được.” Chiến Lôi Cương lo lắng đi tới bãi đậu xe.

Chiến Nam Thiên cất tiếng ngăn cản: “Bác à, để cháu dùng dị năng đưa bác về thăm ông nội thì tốt hơn, huống hồ cháu đã tới đây rồi, nên đưa cả bác và bác gái về, phải rồi, bác gái đâu rồi ạ?”

“Bà ấy với mẹ cháu đang ở trong kho kiểm tra vật tư quân đội, bác gọi bà ấy ngay đây, để bà ấy ra.”

Chiến Nam Thiên ngăn cản nói: “Bác à, để cháu đưa bác qua đó luôn thì tốt hơn, tiện thể đưa bác gái đi cùng.”

Hắn vươn tay về phía Chiến Lôi Cương, ngay lúc đầu ngón tay sắp chạm vào quần áo, đột nhiên, một bóng người xuất hiện bên cạnh Chiến Lôi Cương, dùng sức đẩy cánh tay hắn ra.

Chiến Nam Thiên lảo đảo lui về phía sau một bước, thấy là Chiến Bắc Thiên tới, đáy mắt toát lên tia hung hãn.

Cơ thể Chiến Bắc Thiên lóe lên một cái, đi tới trước mặt Chiến Nam Thiên, một đòn tấn công lôi hỏa giáng xuống.

Chiến Nam Thiên vội vã lui lại, ngay sau đó, rầm một tiếng, là tiếng động vang tới đinh tai nhức óc.

Nơi trước đó hắn đứng, đột nhiên nứt ra thành cái hố, mặt đất cũng rung chuyển dữ dội.

Chiến Lôi Cương bị đẩy lui vài bước, tiếng nổ lớn truyền vào tai, phát ra tiếng kêu ong ong, những người khác cũng bị dọa kinh hãi.

Điều Chiến Lôi Cương lo lắng đầu tiên là Chiến Nam Thiên rơi vào đòn công kích, đang định hỏi Chiến Nam Thiên có sao không, lại nhận ra người tấn công Chiến Nam Thiên chính là con trai mình, Chiến Bắc Thiên.

Ông giận dữ nói: “Bắc Thiên, con làm cái gì vậy? Con không biết đây là doanh địa sao? Con dùng dị năng mạnh như vậy, không nghĩ sẽ làm bị thương những người khác sao?”

Chiến Bắc Thiên làm như không nghe thấy lời ông nói, dùng dị năng hệ băng đóng băng Chiến Nam Thiên.

Chiến Nam Thiên có trong mình dị năng hệ quang và hệ hỏa, dễ dàng đập hoặc đánh tan khối băng trên người, tránh lôi hỏa từ trên trời giáng xuống.

Lôi hỏa lại một lần nữa làm mặt đất nứt toạc, tạo thành một cái hố to.

Lúc tiếng vang lớn đồng thời vang lên, Chiến Nam Thiên lạnh lùng nhếch khóe môi: “Chiến Bắc Thiên, mày dùng dị năng mạnh như vậy tấn công tao, không sợ sẽ đánh chết Chiến Nam Thiên thật sao?”

Nhưng, đáp lại lời hắn là một lưỡi chém không gian.

Chiến Nam Thiên lạnh mặt, xem tình hình bây giờ, hẳn Chiến Bắc Thiên sẽ không để ý Chiến Nam Thiên có ở trong thân thể này không nữa, mà muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Thế nhưng, giờ hắn không định đánh một trận tử chiến với Chiến Bắc Thiên.

Lúc này, Dương Phượng Tình và Chung Tân bị tiếng nổ kia kéo ra, thấy trong thao trường bị đánh thành ra hai cái lỗ to, ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Có người tập kích doanh địa chúng ta, hay là đang tập dị năng?”

Chung Tân chau mày nói: “Tập thế này liệu có thái quá không?”

Đánh thao trường thành hai cái lỗ to như vậy, nếu làm thương người thì biết sao bây giờ, với cả, anh trai đâu phải người không biết chừng mực như thế.

Đuôi mắt Dương Phương Tình phát hiện Chiến Nam Thiên đứng trong thao trường, liền giơ tay lên chỉ: “Chung Tân, em nhìn xem, kia có phải Nam Thiên hay không?”

Chung Tân nhìn theo hướng chị dâu chỉ, thấy đúng là con trai mình Chiến Nam Thiên: “Sao Nam Thiên lại ở đây, không phải thằng bé đang ở nhà cùng bố sao? Ơ, hình như kia là Bắc Thiên.”

Bà giơ tay chỉ về phía cách Chiến Nam Thiên mười mét: “Bắc Thiên cũng tới kìa.”

Sau đó, Chiến Bắc Thiên và Chiến Nam Thiên lao vào đánh nhau, hai người một dị năng hệ quang, một người dùng không gian, tốc độ vô cùng nhanh, dường như không phân biệt được trên dưới, cơ thể lúc ẩn lúc hiện trên thao trường, mọi người nhìn hoa cả mắt, chỉ thấy ánh sáng trắng đỏ cứ lóe qua lóe lại, lúc đụng phải, phát ra tiếng nổ rầm, thể như sấm đánh vang trời, khiến người nghe thấy kinh hãi.

Chung Tân hỏi: “Hai đứa nó đang so tài sao? Chị à, chúng ta qua bên kia xem đi.”

Dương Phượng Tình do dự một chút: “Liệu có quấy rầy chúng nó không?”

“Chúng ta đi bên cạnh qua là được rồi.”

Chung Tân hỏi: “Hai đứa nó đang so tài sao?”

Chiến Lôi Cương chau mày lại, không trả lời câu hỏi này.

Bởi vì ông cảm thấy đây không giống trận so tài, cho nên không muốn để Dương Phượng Tình và Chung Tân phải lo lắng.

Ngay lập tức, ông nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Phải rồi, ban nãy Nam Thiên nói với anh, trong biệt thự của bố xuất hiện tang thi.”

“Sao cơ?” Hai người phụ nữ lấy làm kinh hãi: “Sao lại có tang thi? Bố không sao chứ? Chúng ta mau về xem đi.”

“Giờ anh gọi điện hỏi xem thế nào.” Chiến Lôi Cương lấy điện thoại ra gọi cho Thái Nguyên.

Thái Nguyên liền kể lại chuyện hồi sáng nay ra.

Chiến Lôi Cương nghe tin Chung Đình biến thành tang thi, trong lòng đau xót, lúc cúp máy nói: “Là dì Chung, dì Chung bị biến thành tang thi.”

Dương Phượng Tình hỏi: “Sao dì ấy lại biến thành tang thi? Lẽ nào ra ngoài bị thương?”

“Tình huống cụ thể thế nào anh không rõ, chúng ta về rồi nói, phải rồi, thông báo cho đám Lôi Bình đi.”

“Vậy hai đứa nó..” Chung Tân chỉ về phía hai người vẫn đang mải tranh đấu.

“Đừng để ý tới bọn nó, để bọn nó đánh đi.” Chiến Lôi Cương hừ lạnh, đi về phía bãi đỗ xe.

Dương Phượng Tình và Chung Tân liền đuổi theo, đột nhiên, có người lo lắng hô: “Trung tướng Chiến, cẩn thận.”

Ba người nghe thấy, quay đầu lại, chỉ thấy một luồng sáng trắng lao về phía bọn họ, tốc độ rất nhanh, căn bản họ không thể né.

Mắt thấy luồng sáng kia sắp đánh về phía bọn họ, đột nhiên, trước người họ xuất hiện một bóng người, tạo lá chắn đỡ lấy đòn tấn công kia.

Luồng sáng kia đánh vào khiên chắn, liền bắn ngược trở ra, sau đó, như làn gió mà biến mất khỏi thao trường.

Chiến Lôi Cương, Dương Phượng Tình, Chung Tân ngạc nhiên nhìn Chiến Bắc Thiên đứng trước mặt họ.

Một lúc lâu sau, ba người mới lấy lại tinh thần.

Chung Tân lắp bắp hỏi: “Ban.. ban nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy?”

Luồng sáng kia không phải con trai bà sao?

Sao lại tấn công về phía bọn họ?

Hay là chỉ không cẩn thận lao về phía này.

Chiến Bắc Thiên không trả lời câu hỏi của bà, lạnh mặt lấy di động ra gọi: “Tôn Tử Hào, chỗ các cậu chuẩn bị tới đâu rồi?”

“Lão đại, đường đã thông rồi.”

“Ừ, các cậu coi chừng ở đó, tạm thời đừng quay về.”

“Vâng ạ.”

Chiến Lôi Cương thấy Chiến Bắc Thiên cúp máy, liền hỏi: “Bắc Thiên? Sao vậy? Sao đang yên đang lành con lại đánh nhau với Nam Thiên?”

“Không có gì.”

Tạm thời Chiến Bắc Thiên không muốn nói cho họ chuyện của Chiến Nam Thiên, để họ phải đau lòng khổ sở, có một số chuyện, phải tận mắt nhìn thấy mới tin tưởng được.

Chiến Lôi Cương thấy hắn không nói gì, lại hỏi: “Chuyện chỗ ông con xuất hiện tang thi là làm sao vậy?”

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Chuyện này bọn con vẫn đang điều tra, bố, tạm thời mọi người đừng quay về nhà ông nội, để tránh bị nhiễm virus.”

Chiến Lôi Cương vừa nghe vậy, liền cả kinh: “Ông nội con không bị nhiễm virus chứ?”

“Ông nội không sao, mọi người yên tâm đi.” Chiến Bắc Thiên nhìn về phía Chiến Nam Thiên biến mất, giọng trầm xuống: “Con sẽ không để ông xảy ra chuyện gì.”

Bên kia, sau khi Chiến Nam Thiên rời khỏi doanh địa nhà họ Chiến, liền nhanh chóng quay trở về biệt thự của Chiến Quốc Hùng, muốn bắt Chiến Quốc Hùng đi, nhưng trong biệt thự lại không có một bóng ai.

Mà ba người Chiến Quốc Hùng và Thái Nguyên, Mộ Kình Thiên, lúc này lại đang ở nơi mà Chiến Nam Thiên có nghĩ nát óc cũng không ra.

Ở trong tầng bảy mươi chín của cao ốc Mộ thị, Mộ Khiếu Hổ đang vừa đọc báo vừa uống trà, thấy đột nhiên xuất hiện ba người, mất rất lâu mới lấy lại được tinh thần.

“Cụ nội.” Mộ Kình Thiên nhìn thấy Mộ Khiếu Hổ, liền buông tay Chiến Quốc Hùng ra chạy về phía Mộ Khiếu Hổ.

Mộ Khiếu Hổ há hốc miệng ôm bé con vừa lao vào lòng mình: “Mấy người..”

Mộ Kình Thiên ngước cái đầu nhỏ bé lên nói: “Cụ nội, cháu muốn tạm thời trú trong phòng cụ một thời gian.”

Thái Nguyên nhìn Mộ Khiếu Hổ đầy lúng túng: “Mộ lão gia, làm phiền ngài rồi.”

Chiến Quốc Hùng nhìn Mộ Khiếu Hổ gật đầu.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Khiếu Hổ chẳng hiểu mô tê gì.

“Cụ à, chúng cháu đang bị người xấu truy sát, cho nên muốn trốn ở chỗ cụ một thời gian.”

Thái Nguyên tiếp lời: “Mong Mộ lão gia đừng để lộ chuyện chúng tôi ở đây ra ngoài.”

Mộ Khiếu Hổ cũng không hỏi nhiều, liền nói: “Vậy có cần tôi kêu người sắp xếp cho mọi người một phòng khác không?”

“Không làm phiền Mộ lão gia đâu, chúng tôi chỉ tạm trú ở đây trong một thời gian ngắn, sẽ đi ngay.”

Mộ Khiếu Hổ nhìn giường mình: “Liệu thế này có để Chiến lão quân ủy thiệt thòi không?”

Chiến Quốc Hùng thở dài, lắc đầu: “Thiệt thòi gì chứ? Tôi còn muốn cảm ơn ông đã cho chúng tôi ở lại đây.”