Đệ Nhất Thi Thê

Chương 376: Hiện thực (Kết)




Mộ Nhất Phàm nhận ra hình như Chiến Quốc Hùng và Chiến Lôi Cương đã biết chuyện anh ở bên Chiến Bắc Thiên.

Chiến Quốc Hùng thấy họ không động đậy, sắc mặt tối đi: “Mộc Mộc, cháu ngoan nhất, nghe lời ông, bỏ tay Bắc Thiên ra đi.”

Mộ Nhất Phàm vội vã lắc đầu.

Muốn anh bỏ Chiến Bắc Thiên, đời đời kiếp kiếp cũng không thể.

Sắc mặt Chiến Quốc Hùng càng thêm khó coi: “Sao? Ngay cả ông nói mà cháu cũng không nghe à?”

“Không phải, ông, cháu..”

Mộ Nhất Phàm thực sự không muốn chọc giận Chiến Quốc Hùng, nôn nóng muốn giải thích, Chiến Bắc Thiên lại hờ hững nói: “Ông, ông đừng dọa Mộc Mộc nữa.”

Chiến Quốc Hùng lạnh lùng hừ một tiếng.

Vốn Chiến Lôi Cương cũng đang làm vẻ mặt không vui đột nhiên “xì” một tiếng, bật cười: “Bố, bố xem Bắc Thiên bảo vệ Mộc Mộc như vậy, sợ Mộc Mộc chịu tủi kìa.”

Nụ cười này của ông, khiến Chiến Quốc Hùng cũng không kiềm chế được ý cười trên môi, trừng mắt nhìn Chiến Lôi Cương: “Không phải ta bảo con không được cười sao? Làm nhanh như vậy đã bị lộ rồi.”

Chiến Lôi Cương cười nói: “Bố, con sợ người yêu của con trai con bị bố dọa chạy, đến lúc đó cháu trai bố không thèm để ý tới bố nữa, bố muốn tìm ai khóc lóc đây.”

“Còn lâu cháu ta mới không để ý tới ta nữa.” Chiến Quốc Hùng nở nụ cười ôn tồn vẫy tay Mộ Nhất Phàm đang đứng đần mặt: “Mộc Mộc, tới chỗ ông nào.”

Chiến Bắc Thiên buông tay ra: “Qua đó đi.”

Mộ Nhất Phàn ngẩn ngơ nhìn họ, hoàn toàn bị họ làm cho choáng váng.

Một giây trước Chiến Quốc Hùng còn trầm mặt yêu cầu họ buông tay ra, mà một giây sau đã nở nụ cười ôn tồn bảo họ qua bên đó, còn cả Chiến Lôi Cương, rõ ràng đã biết anh và Chiến Bắc Thiên là một đôi, nhưng không những không tức giận, lại còn cười híp mắt tiếp nhận chuyện này, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?

Mộ Nhất Phàm ngẩn ngơ đi tới trước mặt Chiến Quốc Hùng.

Chiến Quốc Hùng kéo tay anh, cười hỏi: “Ban nãy không bị ông dọa sợ chứ?”

Mộ Nhất Phàm thực sự không hiểu rõ tình hình hiện tại, thành thật gật đầu.

Chiến Bắc Thiên nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của anh, buồn cười, khóe môi hiện lên ý cười.

Chiến Quốc Hùng cười sang sảng: “Đừng căng thẳng, ban nãy dọa cháu thôi.

Chiến Lôi Cương cười nói: “Trước đây Mộc Mộc cũng từng làm không ít chuyện khiến chúng ta lo lắng, cuối cùng giờ cũng có cơ hội trả thù lại.”

Lúc này, Dương Phượng Tình mỉm cười bưng đĩa hoa quả tới: “Mọi người đang nói gì vậy? Sao vui vẻ thế?”

Mộ Nhất Phàm: “………………”

Con mắt nào nói anh đang vui vẻ chứ?

Không thấy giờ anh đang không biết đối phó với những trưởng bối này thế nào sao?

Chiến Quốc Hùng bảo anh ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ lưng anh nghiêm túc nói: “Mộc Mộc, chuyện của cháu và Bắc Thiên, chúng ta đã biết từ lâu rồi, khụ, nói đúng hơn thì chúng ta đã biết tình cảm của Bắc Thiên dành cho cháu từ lâu rồi.”

Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên.

Ông cụ không khỏi hồi tưởng lại chuyện xưa: “Khi đó, nó vừa du học về tiếp quản công ty, liền nói với ta, Lôi Cương và Phượng Tình rằng nó đã có người trong lòng, mà người đó lại chính là cháu, nó mong sau này chúng ta đừng can thiệp vào chuyện hôn nhân của nó, cũng không muốn xảy ra chuyện mai mối giới thiệu hoặc là làm đám cưới thương nghiệp, sau đó chúng ta nghe mà kinh hãi, cũng từng phản đối mãnh liệt, thân làm trưởng bối, có ai mà không muốn con cháu mình có thể kết hôn sinh con chứ, nhưng với cái tính nói một không hai kia của Bắc Thiên, một khi là chuyện nó đã quyết định thì rất khó thay đổi, huống hồ người nó chọn lại là cháu, chúng ta đã từng nghĩ rất nhiều cách để ngăn cản nó tiếp tục, nhưng cũng đều vô dụng, trái lại còn khiến Bắc Thiên càng ngày càng xa cách chúng ta hơn, thậm chí còn dọn ra khỏi Chiến gia, hơn nửa năm không về nhà tới một lần, cuối cùng, chúng ta chấp nhận thỏa hiệp với nó, thế nhưng, giữa chúng ta có giao ước, đó là nó không được ra tay khi cháu vẫn chưa thành niên, cũng không được tùy tiện cho cháu nhận thấy tình cảm, làm tổn thương tới cháu, hơn nữa, nếu cháu thích con gái, vậy Bắc Thiên nhất định phải rời khỏi, không được làm chuyện gì ngăn cản hạnh phúc của cháu. Mặc dù chỉ là giao ước đơn giản, cũng không thể thực sự ràng buộc hành động của Bắc Thiên, nhưng nó bảo vệ cháu, chiều chuộng cháu như vậy, nhất định sẽ không làm chuyện gì làm tổn thương tới cháu, chắc chắn sẽ chôn giấu tình cảm kia sâu trong lòng. Khi đó ta với mấy đứa Lôi Cương cũng có suy nghĩ khác, đó là mong sau này cháu thích con gái, như vậy nói không chừng Bắc Thiên sẽ bỏ cuộc, cùng kết hôn sinh con với người con gái khác.”

Nói tới đây Chiến Quốc Hùng lộ vẻ đau lòng: “Nhưng mỗi lần nhìn Bắc Thiên lặng lẽ bảo vệ cháu, lại không thể biểu lộ tình cảm của mình ra, một người làm ông như ta rất đau lòng, nhất là khi thấy Phượng Tình cố ý hỏi cháu có thích con gái không trước mặt Bắc Thiên, nhìn bộ dạng buồn bã của Bắc Thiên càng khiến ta hận không thể giúp nó thể hiện tình cảm, để cháu biết tình cảm của nó dành cho cháu, bởi ta thực sự không đành lòng nhìn nó cứ lặng lẽ như vậy mãi.”

Đứa cháu này của ông, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, không để họ phải lo lắng, cũng chưa từng yêu cầu muốn thứ gì, nó lớn như vậy rồi, điều duy nhất nó mong muốn chính là Mộ Nhất Phàm, nhưng bọn họ lại không thể nào giúp nó được.

Dương Phượng Tình nghĩ tới hành vi làm tổn thương con trai của mình trước đó, trong lòng đến giờ vẫn còn nhức nhối khó chịu, đến khi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của con trai, bà liền nghĩ dù con trai có thích nam hay nữ thì cũng có sao, chỉ cần nó được vui vẻ là được rồi, mà mọi niềm vui của con trai bà đều xuất phát từ cậu bé Mộ Nhất Phàm, nếu một ngày Mộ Nhất Phàm kết hôn sinh con cùng một người con gái khác, con trai bà còn có thể cười được nữa sao?

Cũng chính từ khi đó, bà không phản đối chuyện Chiến Bắc Thiên thích Mộ Nhất Phàm nữa, mà ngược lại, hy vọng Mộ Nhất Phàm cũng có thể đáp lại tình cảm của con trai bà, cho nên ban nãy nhìn thấy Bắc Thiên nắm tay Mộ Nhất Phàm đi vào, trái tim cuối cùng cũng yên lại, tự đáy lòng chúc phúc cho hai người họ có thể yêu nhau cả đời.

Trong lòng Mộ Nhất Phàm rất rõ tình cảm Chiến Bắc Thiên dành cho mình sâu đậm tới nhường nào, nhưng nghe được nhiều chuyện anh không biết như vậy, đôi mắt vẫn cay cay đỏ lên, nếu không phải có ba trưởng bối vẫn còn ở đây, anh đã nhảy lên hôn Chiến Bắc Thiên từ lâu rồi.

Chiến Quốc Hùng nói nhiều như vậy cũng là muốn Mộ Nhất Phàm biết bọn họ thật lòng chấp nhận anh: “Ban nãy bảo cháu buông tay ra, ngoài muốn trêu chọc cháu một chút, còn muốn xem xem tình cảm của cháu với Bắc Thiên nhà chúng ta sâu đậm tới đâu, liệu có bị ta tùy tiện nói đôi câu mà đã buông tay Bắc Thiên ra không, nếu như vậy, ta phải lo cho Bắc Thiên không biết cháu có đáng được nó yêu thương không, cũng may mà ta nói gì cháu cũng không chịu buông tay.

Mộ Nhất Phàm không thể ngờ rằng người nhà họ Chiến đã hy vọng anh ở bên Bắc Thiên từ lâu, chẳng trách Bắc Thiên lại tự tin rằng Chiến Quốc Hùng sẽ đồng ý chuyện của họ như vây.

Anh vội thể hiện tâm ý mình: “Ông Chiến, cả đời này cháu sẽ không buông tay Bắc Thiên ra, cháu yêu anh ấy, cháu sẽ dùng cả đời của mình để chứng minh cho ông xem.”

Chiến Bắc Thiên nghe vậy, ý cười trong đôi mắt lại càng sâu đậm, ánh mắt nhìn Mộ Nhất Phàm lại càng thêm dịu dàng.

Chiến Quốc Hùng cười nói: “Ta không thể nhìn hai đứa có ở bên nhau tới già không, nhưng ta sẽ để đám hậu bối canh chừng hai đứa.”

Đương nhiên câu này là nói đùa.

Chiến Lôi Cương và Dương Phượng Tình nhìn ra Mộ Nhất Phàm thật lòng yêu con trai họ, đều thỏa mãn nở nụ cười.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Ba người Chiến Lôi Cương, Dương Phượng Tình, Chiến Quốc Hùng ra vẻ thần bí mà nhìn nhau.

Dương Phượng Tình đứng dậy nói: “Chắc là khách chúng ta mời tới rồi.”

Chiến Quốc Hùng cũng đứng dậy: “Ừ, chúng ta ra đón khách thôi.”

Mộ Nhất Phàm lập tức đỡ lấy Chiến Quốc Hùng, sau đó tò mò nhỏ giọng hỏi Chiến Bắc Thiên: “Nhà anh mời ai vậy?”

Khóe môi Chiến Bắc Thiên cong lên: “Lát nữa em sẽ biết.”

Năm người đi ra đại sảnh, Dương Phượng Tình cười tươi ra ngoài mở cửa, nói với người bên ngoài: “Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan ngênh mọi người hạ cố tới hàn xá chúng tôi.”

Bên ngoài có năm, sáu người đứng, nam có, nữ có, già có mà trẻ cũng có, ai cũng đều ăn mặc trịnh trọng, Mộ Nhất Phàm nhìn khách tới, ngay lập tức tròn to mắt nhìn: “Bố, mẹ, anh, chị dâu, Khả Khả, sao mọi người lại tới đây?”

Sau khi Triệu Vân khách sáo chào hỏi Chiến Quốc Hùng một hồi, mới trừng mắt nhìn Mộ Nhất Phàm: “Sao? Chỉ con mới có thể tới, còn chúng ta thì không hả?”

Mộ Nhất Phàm vội nói: “Mẹ, con không có ý này.”

Dương Phượng Tình giải thích: “Là cô mời Duyệt Thành và Vân Huyên tới dùng bữa đó, đừng đứng ngoài cửa mãi thế, mau vào trong nhà ngồi nào.”

Mộ Duyệt Thành tới chỗ Chiến Quốc Hùng: “Dạo này thân thể của Chiến lão gia vẫn khỏe chứ ạ?”

Chiến Quốc Hùng cười híp mắt gật đầu: “Khỏe, khỏe lắm, mấy hôm trước vừa mới đánh gol với bố cháu kìa.”

“Cháu nghe bố cháu kể rồi ạ, bố bảo mấy hôm nữa lại hẹn chú ra làm vài ván bi-a.”

“Được, ta chờ ông ấy tới hẹn.”

Hơn mười người ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, Mộ Nhất Hàng và Mộ Nhất Tuyết đặt đồ họ mang xuống dưới bàn.

Dương Phượng Tình thấy vậy, liền nói: “Vân Huyên, mọi người tới dùng bữa là vui rồi, sao còn khách khí mang nhiều quà tới như vậy chứ.”

“Mấy cái này đều là thuốc bổ và mỹ phẩm dưỡng da nhà em mua ở nước ngoài về ấy mà.”

Triệu Vân Huyên ngồi xuống cùng Dương Phượng Tình than thở chuyện dưỡng da, Mộ Nhất Hàng thì cùng Chiến Bắc Thiên thảo luận chuyện làm ăn, mà Mộ Duyệt Thành thì cùng Chiến Quốc Hùng nói chuyện về cha mình.

Mộ Nhất Tuyết và Liễu San đi tới ngồi xuống bên cạnh Mộ Nhất Phàm, thản nhiên cười cười khoác tay lên vai Mộ Nhất Phàm, trêu chọc nói: “Mộc Mộc, em tìm được bạn trai cái, nhanh như vậy đã giải quyết xong bố mẹ, em với Bắc Thiên định khi nào thì ra nước ngoài đăng ký kết hôn đây?”

Mộ Nhất Phàm sửng sốt: “Bố mẹ đồng ý chuyện của em và Bắc Thiên rồi á?”

“Em không biết à?” Mộ Nhất Tuyết ngạc nhiên nhìn anh: “Để bố mẹ đồng ý mà Bắc Thiên đặc biệt chạy ra nước ngoài đưa bố mẹ đi du lịch đó? À phải rồi, cô Dương và chú Cương cũng đi cùng, nếu không thì hai nhà đã không hẹn nhau ngồi lại cùng ăn một bữa.”

Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Chuyện này từ khi nào vậy ạ?”

Không phải là mấy ngày Chiến Bắc Thiên đi công tác đó chứ?

“Mấy hôm trước ấy, không phải Bắc Thiên vừa về sao? Anh ấy về cùng bố mẹ mà.”

Dương Phượng Tình nghe họ nói chuyện phiếm, quay đầu cười nói: “Bắc Thiên nói muốn gây bất ngờ cho Mộc Mộc, cho nên cháu vẫn chưa biết chuyện này.”

Triệu Vân Huyên cảm thán: “Bắc Thiên có tâm ghê.”

Lúc đó, bọn họ ở Ý có xảy ra tranh chấp nhỏ với người dân bản xứ, nên gọi điện thoại cho Nhất Hàng qua xử lý, không ngờ lại là Chiến Bắc Thiên sang, còn thuận lợi giải quyết tất cả mọi chuyện, sau đó Chiến Bắc Thiên tiếp tục cùng họ đi du lịch nước Ý, dẫn họ đi tham quan rất nhiều danh lam thắng cảnh cổ, vốn tưởng Chiến Bắc Thiên sẽ nhân cơ hội này mà nói với họ chuyện với Mộc Mộc, nhưng hai ngày trôi qua, tới nửa câu về chuyện Mộc Mộc cũng chưa nhắc tới, thế nhưng, tối nào Chiến Bắc Thiên cũng nhận được điện thoại của Mộ Nhất Phàm, bọn họ lại thấy trên gương mặt tuấn tú vốn không có biểu cảm gì của Chiến Bắc Thiên lại có chút thay đổi, lúc nói chuyện, giọng hắn trở nên dịu dàng hơn, trong mắt ngập tràn sự cưng chiều với Mộc Mộc, có thể nhìn ra so với họ làm cha làm mẹ, Chiến Bắc Thiên còn thương Mộc Mộc hơn, mà bọn họ cũng nhìn Chiến Bắc Thiên lớn lên, Chiến Bắc Thiên bảo vệ con trai họ thế nào, trong lòng họ biết rõ, đến ngày thứ ba, vợ chồng Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương cũng tới Ý, năm người vui vẻ chơi năm ngày, đêm trước khi phải quay về, Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương mới nói với họ suốt cả đêm, kể ngày ấy Chiến Bắc Thiên come out thế nào, thằng bé yêu Mộ Nhất Phàm ra sao, còn hứa sau này sẽ đối xử tốt với Mộc Mộc, họ đã bị hành động của Chiến Bắc Thiên làm cho xúc động từ trước, giờ lại được Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương làm cha mẹ cũng thuyết phục theo.

Huống hồ lúc họ mới tới Ý, cũng đã từng thảo luận qua chuyện của Mộc Mộc và Chiến Bắc Thiên, có đứa con rể như Bắc Thiên, có nằm mơ họ cũng mỉm cười tỉnh dậy, nhưng mà, vẫn có một chuyên nho nhỏ khiến họ phải lo lắng dè chừng, họ ở nước ngoài nhiều năm như vậy, từng thấy rất nhiều cặp nam nam kết hôn, sống với nhau, cũng chúc phúc với những người này, cho nên, cũng không phải họ cổ hủ, chỉ là tình hình trong nước không giống như ở nước ngoài, họ lo con trai họ và Chiến Bắc Thiên không chịu nổi những ánh nhìn dị nghị mà phải chia tay, họ làm cha làm mẹ, đương nhiên không muốn hai người con trai mình yêu quý cuối cùng lại thành người dưng.

Mộ Duyệt Thành nói: “Mấy năm qua, Bắc Thiên chăm sóc cho Mộc Mộc nhà chúng tôi thế nào, trong lòng chúng tôi đều biết rõ, tôi tin Bắc Thiên có thể khiến Mộc Mộc nhà chúng tôi hạnh phúc cả đời, Mộc Mộc, nếu như con đã quyết định đến với Bắc Thiên, vậy phải đối xử tốt với anh ấy, không được phụ anh ấy, nếu như con không làm được, vậy buông tay trước đi, đừng để Bắc Thiên phải đau lòng.”

“Con không đâu.” Mộ Nhất Phàm kích động nhìn vợ chồng Mộ Duyệt Thành: “Bố, mẹ, hai người đồng ý cho chúng con ở bên nhau rồi ạ?”

Mộ Duyệt Thành và Triệu Vân Huyên nhìn nhau, gật đầu cười.

Mới đầu nghe Mộ Nhất Phàm đến với Chiến Bắc Thiên, phản ứng đầu tiên của họ thật ra không phải là phản đối, mà là lo nhà họ Chiến không chấp nhận hai đứa, giờ nếu bên nhà họ Chiến đã đồng ý rồi, họ không còn lý do gì để phản đối cả.

“Cảm ơn bố mẹ ạ.” Mộ Nhất Phàm hưng phấn nhảy cẫng lên, lao về phía Chiến Bắc Thiên ngồi đối diện, ngay trước mặt mọi người mà ra sức hôn chụt lên môi Chiến Bắc Thiên một cái.

Dường như Mộ Nhất Hàng đã biết trước Mộ Nhất Phàm có phản ứng như vậy, phản ứng vô cùng nhanh, giơ tay lên che mắt con gái.

Mộ Nhất Tuyết cười nói: “Bố, mẹ, sao bố mẹ lại dễ dàng đồng ý như vậy chứ, phải hành Mộc Mộc một trận, như vậy nó mới trân trọng tình cảm không dễ dàng gì đến được với nhau.

Mộ Nhất Phàm liền kháng nghị: “Chị, em là em ruột chị đấy, sao chị có thể như vậy chứ.”

Người nhà họ Chiến thấy trong mắt và khóe môi Chiến Bắc Thiên ngập tràn ý cười, trong lòng cũng hết sức vui vẻ.

Dương Phượng Tình cầm chiếc hộp nhỏ màu đỏ đặt trên bàn đã chuẩn bị từ trước, mỉm cười đẩy về phía Mộ Nhất Phàm: “Mộc Mộc, cái này cho con đấy.”

Mộ Nhất Phàm ngẩn ra.

Dương Phượng Tình giải thích: “Đây là viên ngọc lúc Bắc Thiên mới sinh ra, đã nắm chặt trong tay, sau đó cô cất viên ngọc này đi, định sau này đưa cho con dâu tương lai, giờ con đã là bạn đời của Bắc Thiên rồi, cô giao viên ngọc này cho con.”

Chiến Bắc Thiên nhướn mày lên.

Đây là lần đâu tiên hắn nghe thấy chuyện này, trước đây Dương Phượng Tình chưa từng đề cập tới.

Triệu Vân Huyên tò mò hỏi: “Bắc Thiên vừa mới ra đời đã nắm một viên ngọc sao? Có chuyện kì diệu như vậy á?”

Những người khác cũng bị câu chuyện này thu hút đường nhìn, ánh mắt dừng trên chiếc hộp nhỏ.

Dương Phương Tình cười nói: “Lúc đó bác sĩ cũng cảm thấy kì lạ, thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải tôi nuốt viên ngọc này vào bụng không, nếu không sao đứa bé lại nắm một viên ngọc lớn như vậy, sau đó làm giám định, viên ngọc này là ngọc thạch, mang trên người sẽ có cảm giác đông ấm hạ mát, vô cùng thần kì đặc biệt, nhưng mà chuyên gia lại không nhìn ra đây là loại ngọc gì.”

Triệu Vân Huyên do dự: “Đưa cái này cho Mộc Mộc, có phải quá quý rồi hay không?”

“Chỉ là một viên ngọc thôi mà, huống hồ là do lúc Bắc Thiên ra đời mang tới, đương nhiên phải giao cho nửa kia của nó rồi.”

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới điều gì đó, vội mở chiếc hộp màu đỏ ra, bên trong đặt một viên ngọc màu đỏ diễm lệ, chỉ lớn chừng vài centimet, mơ hồ ánh lên tia sáng đỏ.

Anh nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Kình Thiên Châu không?”

Chiến Bắc Thiên cẩn thận quan sát: “Bề ngoài giống như Kình Thiên Châu.”

Mộ Nhất Phàm cầm viên ngọc ngắm trái nhìn phải, không khỏi nhớ tới đứa con trai trong tiểu thuyết, không biết sau khi anh nuốt viên ngọc xuống, liệu có thể sinh một đứa con trai không.

Nghĩ như vậy rồi, anh lập tức bỏ viên ngọc vào trong miệng.

“Mộc Mộc, con làm cái gì thế?” Triệu Vân Huyên trợn trừng mắt, bị hành động của con trai làm cho giật mình: “Con không định nuốt đấy chứ?”

“Con không.. khụ.. khụ..” Mộ Nhất Phàm vừa nói, viên ngọc đã hóc trong họng anh: “Khụ.. khụ.. nghẹn trong họng!”

Mọi người thấy Mộ Nhất Phàm bị nghẹn đỏ bừng mặt, mặt biến sắc, Mộ Nhất Hàng vội vỗ lưng anh.

Chiến Bắc Thiên vội ôm lấy anh, muốn lấy viên ngọc trong miệng anh ra.

Triệu Vân Huyên vội nói: “Mau gọi xe cấp cứu đi.”

Mộ Nhất Tuyết lập tức lấy di động ra gọi xe cấp cứu.

Chiến Quốc Hùng vừa sốt ruột vừa bực mình nói: “Sao thằng bé này lại tùy tiện nuốt đồ chứ?”

Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương, Mộ Duyệt Thành, Liễu San ở bên cạnh sốt ruột đến mức đi quay tròn, nhất thời, căn phòng vốn rộn ắp tiếng cười trở nên hỗn loạn, những giọng nói lo lắng vang từ trong phòng khách ra ngoài sân.

Không bao lâu sau, xe cấp cứu đi tới khu biệt thự, lúc này Mộ Nhất Phàm đã nuốt viên ngọc xuống bụng, họ không thể làm gì hơn là đưa anh tới viện làm kiểm tra, thế nhưng lại không nhìn thấy trong bụng có viên ngọc nào.

Kiểm tra mấy lần mà không thấy có vấn đề gì, họ không thể làm gì hơn là quay về nhà.

Một tháng sau, đột nhiên Mộ Nhất Phàm xuất hiện hiện tượng nôn ói, tần suất vô cùng nhiều, năm tháng sau, có người thấy bụng anh to lên như phụ nữ có thai, phải mặc quần áo rộng rãi để che đi cái bụng mập.

Đến tháng thứ mười, có một chuyện khiến người ta cười đau cả bụng đồn khắp thành phố T, một bác sĩ khoa sản tên Trịnh Quốc Tông kể rằng chính mình đã đỡ đẻ cho tam thiếu gia Mộ Nhất Phàm nhà họ Mộ, mà đứa bé lại rất giống với Chiến Bắc Thiên cai quản tập đoàn Chiến thị, chuyện hoang đường này truyền ra ngoài khiến người người ầm ĩ xôn xao, nhưng mà mọi người cũng chỉ coi đây như một câu chuyện tiếu lâm lúc trà dư tửu hậu. (Trà dư tửu hậu: chỉ câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi đã thưởng trà hay uống rượu)

Về phần chuyện kia là thật hay giả, chỉ có hai nhà Chiến – Mộ biết, thế nhưng người nhà họ lúc này đang bận mở tiệc mừng cho đứa bé vừa ra đời, không rảnh để ý tới chuyện bên ngoài.

Lúc này nhà họ Chiến tưng bừng náo nhiệt, cười vui không ngớt, Mộ Nhất Phàm nghe mọi người chúc phúc mình, ôm lấy Chiến Bắc Thiên, nở nụ cười hạnh phúc.

H O À N