Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 52: Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi [2]




Chỉ cảm thấy đã ngủ suốt mấy canh giờ mới tỉnh lại, thay y phục xong, lại đi đến cung hoàng hậu thỉnh an.

Lúc đến nơi đúng lúc gặp được Triệt phi, nàng vẫn tỏ vẻ đạm mạc như trước, hoàn toàn không giống với vẻ vui mừng hớn hở ngày hôm qua, cứ như người cùng ta thương nghị lúc đó là một người khác chứ không phải nàng.

Những chuyện đem ra bàn tán chỉ là điều vụn vặt, không ngoài những chuyện các cung cần chuẩn bị vào dịp cuối năm. Hoa Hiền Phi, trước đó vài ngày được ban cho chức trợ quản lục cung, nàng cũng rất để tâm đến việc này, lu6n nhắc nhở cung nga đem một ít tiền thưởng cuối năm phát xuống dưới, còn lo liệu việc quét tước, có lẽ là hoàng hậu có chút không kiên nhẫn. Bèn phân phó nàng quay về trước, chuyện sau này cứ giao cho cung nga làm là ổn.

Trở lại Đào Chước cung, ngẫm lại nhiều ngày không được gặp Sùng Lang, lòng cũng thấy nhớ nhung. Vì vậy xuống phòng bếp làm vài món điểm tâm, chuẩn bị đưa đi Hoàn Thục Đường. Vừa đến cửa Hoàn Thục Đường thì gặp A Phúc, A Phúc thấy người bước đến là ta, liền cười khanh khách bước đến nghênh đón, dập đầu một cái nói: “Nô tài thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế.”

“Bệ hạ có ở đây không?” Ta đi xuống đỡ hắn lên, hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, bệ hạ đang ở trên triều nghênh tiếp sứ thần nước Lỗi hôm nay tiến đến dâng tặng lễ vật.”

“Nếu là như vậy, ta không dám quấy rầy. Nơi đấy không phải nơi nử tử có thể tiến vào nếu. Hôm nay ta lại quay về. Bổn cung nhiều ngày không gặp bệ hạ, lòng có chút bận tâm. Làm phiền công công đưa cái này giao cho bệ hạ.” Ta đưa hộp thức ăn giao cho công công, xoay người muốn chạy, chợt nghe thanh âm A Phúc phía sau vang lên: “Ngô hoàng vạn tuế, Mạc Trạch hoàng tử cát tường.”

Ta xoay người lại, nhìn thấy đứng cách đó không xa chính là Sùng Lang và người đàn ông quần áo hoa lệ. Ta cúi người nói: “Nô tì thỉnh an bệ hạ. Hoàng tử Mạc Trạch cát tường.” Ta đứng dậy, hơi phúc thân với Sùng Lang và nam tử bên cạnh, gật đầu cúi chào.

“Quả nhiên vào nhà giấu kiều hoa, Tố vương thật có phúc khí, được mỹ nhân như vậy bầu bạn. Chỉ cần được mỹ nhân như thế ngoái đầu mĩm cười thì chẳng khác nào hoa nở giữa ngày đông giá rét.” Người nọ lớn tiếng nói, trong lời nói mang theo vài phần khinh bạc, khiến lòng ta có chút khó chịu.

“Hoàng tử Mạc Trạch quá lời rồi.” Ta gật đầu cạn lễ tỏ vẻ lòng biết ơn.”Thiếp bất quá chỉ là một nử tử nho nhỏ trong Tố Quốc này mà thôi. Tố Quốc là đại quốc đất đai rộng lớn, mỹ nhân tất nhiên là không thiếu. Nếu Lỗi quốc không có người hợp với tâm ý của hoàng tử, nếu ngài thích, bệ hạ cũng sẽ đem vài mỹ nhân đến làm quà tặng ngài.” Ta liếc mắt nhìn, trong ánh mắt tỏ rõ ý khinh thường.

“Hoàng tử Mạc Trạch cần mỹ nhân sao? Nước Lỗi hoa thơm ngựa tốt, xem ra chẳng phải nơi không dưỡng được người.”

Hoàng tử ngược lại cũng không giận không buồn, cười ha ha vài tiếng rồi nói: “Giai nhân như vậy có khắp nơi trên Lỗi quốc, bốn người này có người nào không phải ngàn người chọn một chứ?! Nếu Tố vương không tiếc, mĩ nhân này để tại hạ mang đi nhé!”

Đồ vô lễ, ta chửi thầm trong bụng.

Ta giương mắt lén nhìn Sùng Lang, hiện giờ mắt chàng tràn ngập phẩn nộ, hình như chỉ cần nói thêm một chữ cũng đủ để chàng giơ tay lên giết chết tên mãng phu này. Bỗng nhiên cười, nói: “Nếu Hoàng tử yêu thích nữ nhân của trẫm như vậy, vì giao hảo hai nước. Trẫm đi chọn mấy người, thế nào?”

“Không! Không! Không! Bản vương chỉ cần một mình nàng ta mà thôi. Nếu tố vương nguyện ý, ta sẽ lấy năm nghìn con ngựa đại uyển, ba vạn dê béo, hoàng kim năm nghìn vạn lượng!” Hắn hơi dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Mười toàn thành trì làm vật trao đổi. Hai nước vĩnh viễn không chinh chiến, Lỗi quốc nguyện ý làm thuộc địa của Tố Quốc.” Hắn quì một gối, một tay để ở trước ngực, dáng vóc tiều tụy nói.

Ta hốt hoảng, nhìn thẳng vào ánh mắt của Sùng Lang, hắn liếc mắt nhìn ta, lại một phương diện nữa mở ra, ta càng hoang mang. Một nữ nhân, đổi lấy tiền tài và hòa bình, điều này đối với một vị đế vương mà nói, có sức dụ hoặc và mê lực lớn đến cỡ nào.

ta cảm giác hơi thở mình gấp gáp, tay của ta đang run rẩy, nước mặt xoay vòng trong hốc mắt, ta xoay người sang chỗ khác, nói: “Thỉnh Hoàng tử không nên như vậy…” Lời vẫn chưa kịp nói hết, Sùng Lang đã lên tiếng cắt đức: “Hoàng tử xin đứng lên đã, việc này quá đường đột, trẫm sẽ suy tính lại. Ái phi, cực khổ rồi. Sớm hồi cung đi.”

Toàn bộ thế giới của ta thoáng chốc điên đảo, một mảnh hỗn độn, phảng phất đã đến sơ nguyên. Vũ Tình đỡ lấy ta, ta như con rối bước theo nàng, trong khoảnh khắc kiệu phu xoay người rời đi, ta cảm giác mình đã hôn mê bất tỉnh.

Nguyên lai tất cả những lời dỗ ngon dỗ ngọt, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đều đã thành khoảng không.