Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 99: Thoát khỏi thâm cung, sinh tử khó dò [1]




“Tỷ tỷ, ta đến chậm.” Ta một mình vất vả luồn lách mới đến được Liệt Hồ môn, mà mã xa của Hoa quý phi đã dừng ở chỗ này.

Nàng thò đầu ra, nhìn ngang nhìn dọc một hồi mới kéo ta lên xe ngựa, “Không có gì đáng ngại. Trên đường không gặp phải ai chứ!”

“Ừ, muội cũng cẩn thận, không có dẫn theo ai hết.” Giọng của ta rất nhẹ, cố gắng khắc chế bản thân giữ vững bình tĩnh.

Trong xe chỉ có Hoa Hiền phi và một nha hoàn hồi môn được nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến. Dọc theo đường đi, xe ngựa lắc lư không ngừng. Chúng ta cũng không lên tiếng, có lẽ đêm đã khuya rồi, Hoa quý phi cũng mệt mỏi, chỉ ngả đầu vào thành xe ngựa nghỉ ngơi, mà thị nữ của nàng lấy ra một cái áo choàng khoác lên trên người nàng.

Tuy rằng đã là tháng sau, thế nhưng thời tiết tháng sau ở Bắc Tố cũng không giống tháng sáu tại nước Thần. Tháng sáu Bắc Tố trời vừa ấm lại se lạnh, nhất là lúc này trời đã vào đêm, cái lạnh buốt da. Ta cũng thấy rất lạnh, y phục đang mặc trên người được may bằng tơ lụa, nhưng bây giờ bộ hoa phục vô giá này không thể đem lại cảm giác ấm áp như áo bông cũ.

Ta ôm cánh tay của mình ngồi lắc lư trong thành xe, buồn ngủ. Vừa cảm giác muốn ngủ, thì mã xa ngừng. Rèm cửa bị người khác vén lên, một tiểu nha hoàn nhẹ giọng hô: “Nương nương, đến rồi.”

Hoa quý phi xoa xoa đôi mắt, hơi duỗi người, sau đó xoay người nói với ta: “Nơi này là nhà mẹ đẻ của ta, đợi ngày mai ta sẽ dẫn muội muội đến biệt viện. Nếu muội muội không chê, trước hết cứ ngủ lại chỗ này một đêm!”

Ta khẽ lắc đầu cười cười, đáp: “Có được một chỗ trú chân đã là ơn trạch lớn đối với Huyên Nhi rồi, sao dám chê bai?” Nàng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đáp lại, chỉ là suốt đoạn đường đi mệt mỏi vất vả, cũng không muốn nhiều lời, cứ thế bước xuống xe.

Ta bước theo phía sau nàng, được một thị nữ dẫn đường, đi vào hậu viện, bước vào phòng ngủ cho khách nhân nghỉ ngơi. Bên cạnh không mang theo người nào hầu hạ, làm ta có chút không quen, mà những người này nhìn như cũng không mấy thân thiện đối với ta, cho nên không tiện quấy rầy, bất luận bao nhiêu khó khăn cũng phải tự mình làm. Tự mình dùng đá đánh lửa châm đèn, sau đó úp chao đèn lên, ngồi xuống giường nhìn kỹ gian phòng này.

Gian nhà không lớn, thế nhưng vẫn toát ra vẻ trang nhã rất đặc biệt. Gần vị trí cửa sổ có treo một bức tranh hình nấm linh chi, một cái ghế đẩu, bên trên có đặt vài cuốn sách. Một cái giá giường thông thường, cũng không phải làm từ chất liệu gỗ tốt gì, mặt trên treo hình màn trướng, đệm chăn cũng không giống như là đồ mới. Bỗng nhiên trong lòng dấy lên một nỗi chua xót. Bất quá nghĩ lại một chút, người ta đã đối với mình tốt thì là tình cảm, không tốt chính là bổn phận. Hoa quý phi nguyện ý giúp mình ra khỏi cung đã là ơn huệ to lớn, còn cầu người ta cho ăn ngon mặc đẹp lại còn hầu hạ chu toàn thì hơi quá đáng.

Ta cứ như vậy nằm xuống giường, vẫn mặc trên người bộ y phục khi tham dự yến hội, bởi vì sợ bị người hoài nghi, cho nên không kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì, cứ thế rời đi. Bây giờ suy nghĩ một chút hình như là chính mình khẩn trương thái quá. Mà thôi, trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến đã. Cũng may trên người có mang theo ít bạc, mua vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng không phải quá khó khăn.

Vốn tưởng rằng một đêm nay khó chợp mắt, nhưng có lẽ do quá mệt mỏi, phải đi theo Phinh Sam tham gia hết lễ nghi này đến lễ nghi khác, nói không mệt là giả, ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ta không biết Sùng Lang khi nào mới phát hiện ra ta mất tích, cũng không biết nếu chàng thấy ta không còn ở đó, sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng ta vẫn luôn hy vọng Thụy Tuyết sẽ không trở thành người hy sinh ở giữa. Con bé còn quá nhỏ. Nếu ta thực sự không thể trở về, con bé sẽ ra sao? Ta bỗng nhiên có chút hối hận, hối hận không mang theo con mình ra đây. Ta không cho là Sùng Lang sẽ toàn tâm đối đãi với nàng, không phải là không thương yêu, chỉ là chàng có quá nhiều việc phải lo lắng, mà con bé giờ lại trở thành đứa không có mẹ, chỉ có thể mặc người khác định đoạt. Nghĩ tới đây, nước mắt cứ thế thi nhau chảy xuống, ướt đẫm gối đầu, ướt cả giấc mơ.