Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 63




Toàn bộ đế quốc này, số lượng hành tinh có sự sống phải có đến hơn trăm cái, nhưng chỉ có những hành tinh như hành tinh Đế Đô mới có hàng trăm triệu cư dân sống thôi, còn một ít tinh cầu lại có số lượng người sống rất thưa thớt, cho nên diện tích gieo trồng cực kỳ rộng lớn, tài nguyên phong phú, giống như tinh cầu mỏ quặng, tinh cầu nông nghiệp,... Những tinh cầu này không ngừng được khai thác và vận chuyển hàng hoá về Đế Đô, cho nên các cư dân ở Đế Đô chỉ dần có chút Tinh Tế Tệ là có thể sống một cuộc sống khá thoải mái.

Diệp Văn Nhã nhìn hơn một vạn đồng hiển thị trên màn hình AI, trong lòng tính toán xem khoảng thời gian này nên tiêu xài thế nào.

Nhìn bộ dáng Tiểu Hắc lấm la lấm lét đợi cơ hội liền muốn ăn vụng, hiển nhiên là nó không chịu tiếp tục ăn đồ ăn cho mèo, một người một mèo nhà cô, nếu như không ăn mấy món giá cao như thịt dị thú này nọ, chỉ ăn những món bình thường thôi, thì 5000 đồng có thể để cho một người một mèo khỏe mạnh vượt qua ba tháng.

Nhưng mà...

Hiện tại quan trọng nhất chính là nhất định phải tranh thủ thời gian tìm được dược liệu để chế tác thuốc khai thông tinh thần lực cho tiểu Hắc.

Ở đại lục Lazefasia, thuốc khai thông tinh thần lực được chia thành ba cấp: thấp, trung và cao.

Bất kể là loại thuốc khai thông tinh thần lực nào, cũng phải dùng tinh hạch của Ma Thú hệ Ánh Sáng và hệ Tinh Thần làm nguyên liệu chế tác chính.

Nhưng mà bây giờ...

Thế giới này đã không có ma thú hệ Ánh Sáng, tất nhiên cũng không có ma thú hệ Tinh Thần, thậm chí tất cả dị thú đều không có tinh hạch phân chia theo thuộc tính của cơ thể, tinh hạch chỉ thuần tuý là khác nhau về năng lượng và độ thuần khiết tuỳ theo cấp bậc của con dị thú mà thôi.

Cho nên, muốn chế tác thuốc khai thông tinh thần sẽ khá là phiền toái. Càng đừng đề cập đến chuyện hiện tại trong tay cô hoàn toàn không có bất kỳ ma thực gì để phối chế ra thuốc khai thông tinh thần lực cả.

Dù chưa từng băng qua đường cũng là người đi lại trên vỉa hè, cho dù là thuốc khai thông tinh thần lực ở thế giới cũ đi nữa, nói gì thì nói, cũng phải có người đầu tiên mày mò chế ra.

Lấy thực lực của cô bây giờ, cách phối ra thuốc khai thông tinh thần lực cao giai thì chắc chưa có cách nào thử cải tạo được, nhưng thuốc loại thấp và loại trung thì chắc cô cũng có thể thử một chút.

Diệp Văn Nhã ngồi ở trước bàn tô tô vẽ vẽ, cẩn thận viết lại một lần tất cả các loại nguyên liệu cần để luyện chế ra thuốc khai thông tinh thần lực.

Đồng thời, ỏ trang giấy trắng kế bên, cô cũng vẽ ra hình dáng và ghi chú thuộc tính, đặc điểm chi tiết của những loại ma thực này.

Về phần những nơi mà mấy loại Ma Thực này quen sinh trưởng hay tập tính của chúng nó, đã sớm bị Diệp Văn Nhã ném đến tận chín tầng mây.

Bởi vì trong thế giới này, ma thực căn bản không có cách nào dùng tập tính sinh trưởng của thế giới kia mà phát triển được. Nói gì thì nói, cái cây nguyên liệu chính tạo nên Bạo Hoả Dược vốn phải nằm trên những miệng núi lửa đang hoạt động, sùng sục dung nham, vậy mà cô chẳng phải tình cờ tìm được nó dưới đống cây cổ thụ ẩm thấp ở trong rừng nguyên sinh khi tham gia khảo hạch thực chiến đó sao, nên mấy loại khác cũng không cần nói nhiều.

Vẽ xong Ma Thực, Diệp Văn Nhã lấy thiết bị AI trên cổ tay quét qua mấy hình ảnh này mấy lần, đồng thời cài chương trình cho nó tìm kiếm thông tin những loại thực vật tương tự như vậy cho cô.

Dù sao phạm vi của toàn bộ đế quốc Thú Nhân thực sự quá lớn, nếu bảo cô sử dụng tinh thần lực, từng bước một lục soát cả cái đế quốc này, chỉ sợ ít nhất phải tiêu mấy trăm năm chứ không ít....

Mà đợi đến lúc đó, Tiểu Hắc chỉ sợ sớm đã đã hóa thành một đống tro cốt.

Đây cũng là một trong những việc gần đây cô suy nghĩ nhiều nhất.

Hiệu suất làm việc của trí tuệ nhân tạo quả nhiên cao hơn Diệp Văn Nhã tưởng tượng nhiều, vẻn vẹn chỉ mới có hai giây, những thực vật tương tự với 16 loại ma thực này đã bị thiết bị thông minh của cô tìm ra. Từng hình chụp toàn diện, chụp mặt cắt, từng trang giải thích chi tiết đều nhất nhất xuất hiện trước mặt Diệp Văn Nhã.

Chỉ là số lượng trang cần phải xem làm người có chút tê cả da đầu.

—— 1802452.

Diệp Văn Nhã đếm từ trái, đếm từ phải, chằm chằm nhìn lên 7 chữ số ở trước mắt, dù là tinh thần lực của cô cường đại, có thể đọc nhanh như gió, nhưng đối mặt với con số khổng lồ như vậy vẫn có chút tê cả da đầu. Diệp Văn Nhã đầy bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía con mèo đen ngồi chồm hổm ở bên cạnh mình, vô tội nhìn quanh, duỗi ngón tay sờ lên cái đầu nhỏ lông xù của con mèo đen.

Nàng vì vật nhỏ này, thật sự là hi sinh quá lớn nha.

Đêm đó ——

Một chiến sĩ thức đêm phấn chấn chiến đấu, nghiêm túc xem xét tất cả hình ảnh của đám thực vật đã xuất thế ngang trời.

Thẳng đến rạng sáng 1 giờ, mèo đen thực sự có chút nhìn không được, vèo một cái bỗng nhiên nhảy tới trên vai Diệp Văn Nhã, rồi vụt từ trên vai của cô trèo lên đỉnh đầu, vốn muốn dùng móng vuốt nhỏ trực tiếp giật giật tóc cô, mèo đen thở dài bất đắc dĩ một tiếng, xoay người cúi đầu trực tiếp dùng thân che trước mặt Diệp Văn Nhã.

Một khuôn mặt mèo đen như mực cứ như vậy mặt đối mặt với Diệp Văn Nhã, ngăn ánh mắt cô đang nhìn vào màn hình ảo đang chiếu ra 3D ngay trước mặt.

"Meo meo meo! Meo meo!..." Mèo đen vẫy vẫy đuôi, thúc giục Diệp Văn Nhã tranh thủ thời gian đi ngủ.

Trong đôi mắt mèo xanh thẳm mang theo đầy quan tâm.

Trong lòng Diệp Văn Nhã ấm áp, giống như được ăn mật ong, vừa ngọt vừa ấm.

Đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của bé mèo đen, Diệp Văn Nhã quay người lên giường nghỉ ngơi.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cô lại dậy sớm bò lên khỏi giường, tiếp tục xem xét thông tin trên màn hình giả lập để kế bên.

Cuộc sống như thế kéo dài suốt 8 ngày, Diệp Văn Nhã lúc này mới xác định được loại ma thực mình muốn tìm ở cái thế giới này gọi là gì, sinh trưởng ở nơi nào.

Nhưng trong số 16 loại ma thực, chỉ có 3 loại là xác định được 100%, 13 loại còn lại chỉ có mức độ tương tự đến tới 99% thôi, nhưng cô cũng không sử dụng tinh thần lực dò xét quá kỹ, nói gì thì nói, đây cũng chỉ là hình ảnh, không thể nào nói chắc nếu chưa gặp được tận mắt những loại thực vật đó.

Số lượng này cũng không quá nhiều, tổng cộng cũng chỉ khoảng hơn 30 loại thôi, đợi lát nữa cô sẽ lên đặt hàng trên mạng tinh võng, khi hàng giao hàng tới cửa, cô liền có thể tuỳ tiện so sánh mấy loại thực vật này với ma thực mà cô cần một chút.

Nhưng mà...

Diệp Văn Nhã nhìn chằm chằm số tài khoản từ lần giao dịch cuối cùng, tài khoản của cửa hàng tạp hoá giả lập đã lâu không nhúc nhích, rơi vào trầm tư thật sâu.

Nếu không phải con số 16800 Tinh Tế Tệ đang hiển thị thực sự đã vào tài khoản, nhắc nhở Diệp Văn Nhã rằng cô không có nằm mơ, chắc cô đều hoài nghi chuyện cửa hàng giả lập tiêu thụ được 6 bình thuốc có phải là ảo giác của cô hay không?

Nhớ lại bản thân đường đường là đại tông sư Y Dược, lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ hiện nay, cũng thật là thế gian hiếm thấy.

Chuyện này nếu để cho mấy người bạn bè quen biết của cô bắt gặp, thấy cô hiện tại phải bán thuốc của mình bào chế với giá thấp mà còn không có ai mua, chắc sẽ cười đến rớt cả răng mất.

Xem ra sâu rượu cũng sợ ngõ nhỏ ha.

"Mình phải tìm biện pháp khác kiếm tiền thôi..." Diệp Văn Nhã nhìn chằm chằm thiết bị thông minh, mặt mũi tràn đầy cảm thán.

Con mèo đen như mực ngồi chồm hổm bên cạnh Diệp Văn Nhã, ngẩng đầu lên, nhìn màn hình một chút, lại nhìn Diệp Văn Nhã một chút.

Haizzz! Hình như có chút thảm.

...

Diệp Văn Nhã vì tiết kiệm thời gian, trực tiếp mua đống thực vật này trên mạng Tinh Võng.

Mạng giả lập tinh võng là mạng lưới tiêu thụ khổng lồ nhất trên toàn bộ đế quốc. Ở cái chợ ảo này, nghe nói khách hàng có thể tìm thấy tất cả vật phẩm trên núi dưới biển gì cũng có. Cho dù là tro nham thạch trong miệng núi lửa nào đó ở tinh cầu xa xôi, thì hệ thống buôn bán trên mạng Tinh Võng cũng có thể tìm tới cho khách hàng.

Bởi vậy vẻn vẹn chỉ tốn có 5 phút, Diệp Văn Nhã liền thuận lợi chốt được đơn đặt hàng, chờ lấy những loại thực vật kia được giao tới.

Nhìn thấy hàng hoá đã nhanh chóng được xác nhận và giao cho bên vận chuyển, hệ thống vận chuyển cũng biểu hiện đang chuẩn bị đi lấy hàng, Diệp Văn Nhã thầm cảm thán thế giới này mua bán thật đúng là thuận tiện.

Nhưng 16800 Tinh Tế Tệ trong tài khoản, cũng biến thành 5219 Tinh Tế Tệ.

Ngay lập tức xài hơn phân nửa tài sản, Diệp Văn Nhã mắt cũng không nháy, ngược lại vô ý thức suy nghĩ tìm cách nào kiếm nhiều tiền hơn.

Nếu như khách hàng không thích mấy loại thuốc cô đang bày bán trong cửa hàng tạp hoá, vậy cô dứt khoát để cho khách hàng tự mình tuyển chọn còn không được sao? Sử dụng mạng ảo tìm kiếm ma thực mặc dù hơi thụ động một chút, phức tạp chút, nhưng được ở chỗ thuận tiện mau lẹ, cô thậm chí có thể lợi dụng biện pháp này mà tìm thấy hết tất cả những loại ma thực mà cô đã từng gặp trên lục địa Lazefasia!

- - hai mắt chợt sáng lên.