Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 173: Nặc Nhân gặp tai nạn




Hàn Uy nãy giờ không nói gì, đột nhiên tiếp lời: "Nghe nói Xích Dao trở về học viện chúng ta."

Không cần đoán cũng biết cái người tên Xích Dao này là ai, họ Xích là họ của hoàng tộc Tinh Diệu đế quốc.

Lúc này Sa Nặc Nhân mới phản ứng lại, "Xích Dao là Arthur?"

Hàn Uy gật đầu, giống như không quá muốn mở miệng, lúc sau lại nói: "Thanh Vương rất sủng cô ta, sẽ đưa cô ta tới nơi này đọc sách."

Sa Nặc Nhân hiểu được, không thể không nói gien di truyền của Thanh Vương rất cường đại, Hạ Lâm chỉ là người bình thường, cư nhiên có thể vì hắn sinh được hai nhi tử Resse, sau là đến cái tình nhân Arthur, kết quả cũng sinh cho hắn một nữ nhi Arthur, vận khí như vậy, không biết khiến cho bao nhiêu người ghen tỵ chết rồi!

Nghĩ đến hài tử, Sa Nặc Nhân liền không nhịn được thở dài, cậu kỳ thực cũng rất muốn có hài tử, hài tử của cậu và Xích Linh.

Vẫn là dành thời gian tìm hiểu thêm đi, xem có phương thuốc nào có thể giúp mình mang thai hay không đi.

Xích Dao sắp sửa đến học viện Arthur thuộc trường quân đội hoàng gia, cũng không khiến Sa Nặc Nhân để trong lòng, mãi đến một tuần sau đó, khi Hán Tư lão sư dẫn một nữ sinh tiến vào, nữ sinh kia lớn lên trắng nõn ngoan ngoãn chọc người yêu thương, sau khi tự giới thiệu mình, liền dùng đôi mắt to quét qua phòng học một lượt, trực tiếp tiến về phía Sa Nặc Nhân, cũng nói: "Lão sư, ta muốn ngồi cùng Sa Nặc Nhân."

Sa Nặc Nhân sững sờ, nhìn nhìn xung quanh mình trước sau trái phải cũng đã ngồi đầy người, đâu còn chỗ nào trống. Sa Nặc Nhân ở lớp này, đã là nhân vật học bá danh xứng với thực, quan hệ với bạn học cũng rất tốt, bọn họ khi đến lớp, cũng rất thích ngồi xung quanh Sa Nặc Nhân, không hiểu chỗ nào đều có thể hỏi luôn bất kể thời điểm nào, có lúc ngay cả lão sư, cũng sẽ đưa ra một vài vấn đề còn khó hiểu, cùng thả luận với cậu. Khai giảng tới bây giờ, bên người Sa Nặc Nhân trên cơ bản đều chưa từng xuất hiện chỗ trống, đều có người ngồi kín.

Xích Dao mỉm cười đối mặt với Chu Nhuận ngồi bên tay trái Sa Nặc Nhân nói: "Anh đẹp trai, nhường chỗ một chút."

Chu Nhuận: "..."

Muốn hắn tới chỗ nào? Xung quanh đâu còn vị trí nào có thể ngồi?

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Chu Nhuận, Xích Dao cũng không rời đi, giống như là quyết tâm bắt Chu Nhuận đổi chỗ vì cô ta, Chu Nhuận phiền muộn liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ đứng dậy nhường chỗ ngồi.

Xích Dao vui vẻ ngồi xuống vị trí của Chu Nhuận, vươn tay với Sa Nặc Nhân, "Giới thiệu lại một chút, ta là Xích Dao, lớn hơn ngươi một tuổi, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ nha, bất quá không quan trọng, ai bảo ngươi là bạn lữ của Linh ca đâu, dựa theo quy củ hoàng tộc, địa vị của chúng ta tương đương, ngươi không cần tôn xưng ta, gọi tên là được."

Tất cả những người đang ngồi đây đều sợ ngây người, gọi cô ta tỷ tỷ? Quy củ hoàng tộc? Địa vị tương đương?

Đây là cái tình huống gì? Là nữ sinh này điên rồi hay là bọn họ điên rồi, tại sao không hiểu cô ta đang nói cái gì? Đầu tiên, Sa Nặc Nhân là bạn lữ tân quân, cô ta không tuân theo xưng đế phi đã là tội, gọi tỷ tỷ cái gì? Thứ hai, Thanh Vương chỉ là thừa nhận thân phận của cô ta, còn chưa có kết hôn cùng mẫu thân cô ta, tên của cô ta cũng không ở trong gia phả hoàng tộc, cứ tự xưng là người hoàng tộc như vậy, còn nói quy củ? Tất cả mọi người muốn ha ha cười lên, cảm thấy người này thực sự là nhân tài. Cuối cùng nói cái gì địa vị tương đương, tất cả những người ngồi đây đều muốn hỏi một câu, xin hỏi địa vị của tiểu thư đây ở đâu? Sa Nặc Nhân người ta bây giờ đã là đế phi, ngày sau là đế hậu, ngươi cao nhất bất quá cũng chỉ là một quận chúa (còn chưa có được thừa nhận*), địa vị của các ngươi rốt cuộc muốn tương đương như thế nào?

* edit: cái này là nguyên văn của tác giả, không phải lời của mình đâu

Sa Nặc Nhân cũng không để ý, cười cười, bắt tay với Xích Dao, cậu cũng không biết là quan hệ của mình với Thanh Vương tốt bao nhiêu.

Hán Tư lão sư vẫn đứng trên bục giảng nhìn, không nói lời nào.

Học viện Arthur thuộc trường quân đội hoàng gia, mỗi lớp chiêu thu 1000 người, toàn bộ học viện Arthur tổng cộng chỉ có 6000 người. Lớp chuyên sâu cho Arthur tất cả có 6 ngành: dược tề học chuyên sâu, chế tạo cơ giáp chuyên sâu, chế tạo phi thuyền chuyên sâu, nghiên cứu chế tác vũ khí chuyên sâu, nhận biết cường hóa chuyên sâu, trị liệu chuyên sâu. Dược tề học chuyên sâu năm hai, mở 10 lớp, mỗi lớp 20 người, hiện tại đã đủ nhân số.

Thời điểm chủ nhiệm đương nhiệm nói muốn xếp Xích Dao vào lớp hắn, Hán Tư lão sư đã từ chối, mỗi lớp 20 học sinh đã là cố định, lớp của hắn đã đủ quân số, không thể thu vào. Chủ nhiệm cũng hết cách rồi, nói là Xích Dao chủ động muốn tới lớp hắn, lại nói mấy lời hay một hồi lâu, Han Tư lão sư mới miễn cưỡng đồng ý.

Cũng may vừa tới giữa trưa, Xích Dao cũng không làm chuyện gì dư thừa, luôn luôn nghiêm túc nghe giảng.

Buổi trưa tan học, Sa Nặc Nhân cùng bạn học trong lớp đi tới nhà ăn ăn cơm. Buổi chiều nếu có tiết, Sa Nặc Nhân cũng sẽ ở nhà ăn của học viện dùng cơm, cùng ăn với bạn học, chẳng hề kênh kiệu, nhà ăn có cái gì cậu liền ăn cái đó, cũng không kén ăn.

Bọn họ ăn cơm, bình thường đều sẽ đem hai bàn ghép vào với nhau, mọi người ngồi ăn cùng một chỗ, vừa ăn vừa thảo luận bài học trên lớp, nếu có chỗ không hiểu, có thể nói ra cùng thảo luận, như vậy không chỉ có thể giải quyết bữa trưa, còn dễ dàng giải quyết vấn đề. Mọi người đều là nam sinh, hơn nữa còn đến từ các nơi trên toàn quốc, cũng may người phú quý không tự kiêu, người bần cùng không tự ti, bọn họ đơn giản chỉ là học sinh bình thường bình đẳng với nhau, môi trường như vậy vô cùng tốt, Sa Nặc Nhân rất thích, ở trường học, cũng không ai gọi cậu là đế phi, đều là gọi tên cậu, điều này khiến Sa Nặc Nhân thấy khá thoải mái.

Một đám người cười cười nói nói, lại bị một giọng nữ sắc nhọn gây chú ý, mọi người theo phía âm thanh nhìn qua, thấy là Xích Dao, cô ta đứng trước cửa sổ nơi lấy thức ăn, vẫn còn đang nói không ngừng nghỉ, "Đồ ăn này muốn ta ăn như thế nào đây? Mỗi thứ đều có gia vị ta ghét, ta chưa bao giờ ăn đồ nấu sẵn, các ngươi ở nhà ăn không có người nấu đồ ăn riêng sao?"

A di phụ trách lấy đồ ăn không biết nói cái gì, Xích Dao bỗng nhiên thiếu kiên nhẫn nói: "Ta không quản, các ngươi không phải có thể làm món ăn khác sao? Ta muốn ăn món khác, các ngươi nhanh chóng làm cho ta đi..."

Mã Đế nằm úp sấp trên bàn, hạ thấp giọng nói với mọi người: "Thanh Vương rốt cuộc là nuôi cái nữ nhi này kiều gì? Kính điện hạ và Loan điện hạ đối nhân xử thế đều khiêm tốn lễ độ, cô ta làm sao lại bị dưỡng thành như vậy a? Sau này ai dám thú?"

Cát Lôi cười ha ha nói: "Không quản tính cách ra sao, ít nhất cũng là Arthur, không phải sao?"

Bá Ni bĩu môi, "Nếu như Arthur nhất định phải gả cho người, vậy ta nhất định phải gả cho thượng tướng!"

Mã Đế cười vang nói: "Tứ đại thượng tướng ngươi muốn gả cho ai? Trước mắt chỉ có thượng tướng Adorno là độc thân, ngươi có muốn cân nhắc một chút hay không?"

Cát Lôi cũng nhảy vào góp vui, nói phải gả cho Khang Phổ nghị trưởng!

Liền nhận được một tràng cười lớn, mấy tháng trước vừa mới thành lập nghị viện đế quốc, chia làm quân sự nghị viện cùng chính trị nghị viện, người đầu tiên nhận chức nghị trưởng nghị viện chính trị ---- Khang Phổ, là một lão đầu danh xứng với thực, hắn cầm quyền mấy chục năm, có phương lược cùng tư tưởng trị quốc của riêng mình, được cao tầng rất coi trọng, sau biểu quyết bỏ phiếu, vinh hạnh thăng lên làm người đầu tiên nhận chức nghị trưởng nghị viện chính trị, quyền lực rất lớn, ngay cả bệ hạ ra quyết định, hắn cũng có quyền đề xuất chất vấn.

Chu Nhuận vô tình nói: "Thật đáng tiếc, nguyện vọng của ngươi không có cách nào thực hiện, bởi vì nghị trưởng Khang Phổ là người bình thường, hắn không thể cưới Arthur."

Chu Nhuận nói liền đưa tới một trận cười vang, động tĩnh bên này đương nhiên khiến Xích Dao chú ý tới, nhìn Sa Nặc Nhân không có chút hình tượng nào cùng một đám nam sinh cười vui vẻ, Xích Dao liền cau mày lại, cũng lén lút đen cảnh này chụp lại, cô ta cảm thấy thân là hoàng tộc, phải có kiêu ngạo của chính mình, cùng một đám bình dân ở chung một chỗ cười nói, quả thực làm mất thân phận!

Buổi chiều là tiết thực hành, nhóm người Sa Nặc Nhân cơm nước xong cũng không có lập tức rời khỏi nhà ăn, mà là ở bên trong nói chuyện phiếm, thảo luận về chế pháp (1) của một loại dược tề nào đó, mãi đến khi gần tới tiết học, mời cùng đi tới phòng thực nghiệm. Sau khi đến phòng thực nghiệm, Sa Nặc Nhân phát hiện bàn thí nghiệm của mình bị Xích Dao chiếm giữ, trên bàn thí nghiệm bình dược tề, ống nghiệm, ấm lô đều bị đặt lung ta lung tung. Nhóm người đang cười nói lập tức yên tĩnh lại, ở chung với Sa Nặc Nhân ba tháng, bọn họ đều biết thói quen của Sa Nặc Nhân ---- không thích người khác đụng vào dụng cụ thí nghiệm của cậu, nhưng tình cảnh trước mắt này là chuyện gì xảy ra? Xích Dao lại vẫn còn đứng đó làm thí nghiệm?

(1) chế pháp = chế tác + phương pháp

Xích Dao ngẩng đầu nhìn thấy Sa Nặc Nhân đến, cười nói: "Ta vừa tới, phòng thực nghiệm vẫn chưa có bàn thí nghiệm của ta, ta mượn bàn thí nghiệm của ngươi dùng trước, chờ bàn thí nghiệm của ta được đưa đến, ta liền trả lại cho ngươi."

Tất cả mọi người nín thở, phải biết, bộ dụng cụ thí nghiệm kia của Sa Nặc Nhân, trước mắt là tốt nhất đế quốc, những thứ đó đều là đế quân tự mình mua cho cậu, mỗi cái đều trải qua chọn lọc tỉ mỉ, Sa Nặc Nhân luôn hòa khí đã từng công khai nói rõ, không muốn có người tùy tiện động vào dụng cụ thí nghiệm của cậu, chỉ là không nghĩ tới...

Mọi người lặng lẽ nhìn Sa Nặc Nhân một chút, quả nhiên thấy sắc mặt cậu trầm xuống.

Sa Nặc Nhân đi tới, tiện tay cầm một sọt chứa đồ ở bên tường, đem từng cái dụng cụ thí nghiệm bản thân vẫn luôn cẩn thận sử dụng từng cái ném vào trong sọt chứa đồ, sau đó để lại một khoảng trống trên bàn thí nghiệm cho Xích Dao, cũng lạnh nhạt nói: "Bàn thí nghiệm để cho ngươi, không cần trả lại."

Xích Dao không nghĩ tới Sa Nặc Nhân sẽ làm chuyện như vậy, sửng sốt nửa ngày mới phát giác ra là mất mặt, cả giận: "Không phải chỉ là dùng dụng cụ thí nghiệm của ngươi một chút sao, còn hẹp hòi như vậy? Ta cũng không có làm hỏng, hỏng tự nhiên sẽ đền cho ngươi, ngươi keo kiệt như thế sao?"

Sa Nặc Nhân luôn giữ vẻ mặt ôn hòa, cũng xuất hiện chút không kiên nhẫn, "Xin lỗi, ta không quen người khác chạm vào đồ của ta, càng không quen cùng người khác dùng chung dụng cụ thí nghiệm."

Quan trọng nhất chính là, những thứ này đều là quà Xích Linh tặng để chúc mừng cậu thi đậu vào trường quân đội hoàng gia, tự anh chọn lựa lễ vật cho cậu, tổng cộng có hai bộ, một bộ để ở trường học dùng, một bộ đặt ở đế cung. Sa Nặc Nhân vẫn luôn coi như trân bảo, chỉ để một bộ dùng ở trường học, một bộ khác vẫn luôn được cậu cất giữ trong không gian giới chỉ, không nỡ dùng, thời điểm chế dược ở nhà, tiếp tục dùng thiết bị cũ, không nghĩ tới, đồ vật cậu quý trọng, cư nhiên lại bị người ngoài chạm đến, xem ra, một lát nữa phải hảo hảo tiêu độc.

Xích Dao giống như mèo bị giẫm đuôi, lập tức the thé giọng nói: "Sa Nặc Nhân, ngươi có ý gì? Lấy thân phận của ta, chẳng lẽ còn không xứng chạm vào dụng cụ thí nghiệm của ngươi sao?"

Trong lòng những người ở đây cùng trả lời: Quả thực không xứng, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một đứa con gái riêng, còn người ta đây là đế phi chính thống, hơn nữa còn được đế quân sủng ái nhất.

Sa Nặc Nhân không muốn cãi nhau với cô ta, dù sao thì như vậy sẽ rất khó coi, một mình ôm sọt chứa đồ đứng ở bên cạnh, chờ học viện đưa bàn thí nghiệm mới đến.

Xích Dao thấy Sa Nặc Nhân căn bản không có phản ứng cô ta, liền nổi giận, không thể đi nhanh hơn, ở bên cạnh đẩy mạnh Sa Nặc Nhân, Sa Nặc Nhân không có phòng bị, lảo đảo một chút liền va phải bàn thí nghiệm bên cạnh, làm đổ dụng cụ thí nghiệm của người khác không nói, sọt chứa đồ cậu ôm trong ngực cũng tuột tay ròi xuống đấtm tiếng thủy tinh nứt vỡ có thể nghe thấy rõ ràng.

Xích Dao vẫn còn đứng gào thét, "Nói rõ ràng, ngươi có ý gì?! có phải trong lòng ngươi đang cười nhạo ta là con riêng? Đúng không?!"

Tất cả mọi người sợ ngây người, nữ nhân này có phải điên rồi không?

Sa Nặc Nhân đợi cô ta nửa ngày, mặt cậu có chút dữ tợn, cuối cùng vẫn bỏ qua, cô ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương, cô ta không có quyền lợi lựa chọn thân phận của mình, cái danh con riêng chắc chắn khiến cô ta rất khó chịu, cho nên mới sợ người khác cười nhạo cô ta như vậy.