Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 54: Huyết dịch cố hóa




Một tuần lễ rất nhanh liền trôi qua, trong thời gian này, thực tài Ngưng Thần Hương phụ thân mua cũng đưa tới, vài loại thực tài không tồn tại kia cũng tìm được, chỉ là khác tên, Sa Nặc Nhân bỏ ra mấy ngày đem nó ngưng luyện ra.

Chỉ có thực tài Bát Phúc Nham, chậm chạp không có thu thập đủ, trong đó phỏng chừng tương đối khó khăn chính là hai loại thực tài cùng bốn loại khoáng thạch mà Xích Linh phụ trách tìm kiếm kia, cái khác, phụ thân đã dự định tốt, chỉ cần vật liệu của Xích Linh vừa đến, phụ thân liền phái người đem thực tài cùng khoáng thạch khác đưa tới.

Sa Nặc Nhân đem Ngưng Thần Hương đã mọc mầm, cẩn thận dời sang một chậu hoa, tiểu mầm non là màu tím, rất dễ nhìn.

Sa Nặc Nhân nhìn chằm chằm hồi lâu, mới hài lòng đứng dậy, chuẩn bị tới trường học.

Lúc gần đi, cậu kiểm tra qua một lần.

Xích Anh Quả đã lần thứ hai kết ra trái cây nhỏ, Thâm Hải U Lam đã sinh trưởng ở trên tảng đá, Sa Nặc Nhân vốn cho là tốc độ ra quả của Xích Anh Quả đã rất nhanh, nhìn thấy Thâm Hải U Lam, cảm thấy được Xích Anh Quả cũng chỉ đến như thế, mấy ngày ngắn ngủi, Thâm Hải U Lam đã không phải chỉ là một khỏa. Nó hoàn toàn chiếm đoạt toàn bộ đá tảng, lớn lên cũng là so le không đồng đều, có cái chỉ cao bằng ngón cái, có cái đã cao bằng ngón tay trỏ, có cái cao nhất cũng đã bằng bàn tay người, tráng kiện như sừng hươu, từng bụi, từng mảng, mỗi một chỗ màu sắc cũng bất đồng, trước mắt đã mọc ra bốn loại màu sắc, có xanh lam, màu tím, trắng sữa, cùng mân hồng, từng cụm từng cụm lớn lên cạnh nhau, mượt mà no đủ, phi thường đẹp đẽ.

Cửa phòng Sa Nặc Nhân không khóa, Xích Linh tại trên cửa gõ hai lần làm nhắc nhở mới đi vào.

Thấy Sa Nặc Nhân đang chuyên tâm nhìn bể cá nhân tạo, anh cũng hiếu kỳ nhìn sang, phát hiện ra trên tảng đá trong bể mọc đầy thực vật màu sắc bất đồng, rất giống san hô sừng hươu, phi thường đẹp đẽ.

Anh rất ít khi tiến vào gian phòng của Sa Nặc Nhân, đến nay bất quá cũng rất ít lần, còn lại đều là khi có Sa Nặc Nhân, anh nguyên bản cũng cảm thấy kỳ quái vì sao Sa Nặc Nhân lại mua một cái bể cá trống không trở về, không nghĩ tới bên trong sẽ mọc ra những thứ đồ này.

"Đây là cái gì?" Xích Linh hiếm thấy đối với loại cây cảnh này cảm thấy hứng thú.

"Chúng nó gọi là Thâm Hải U Lam, nhất định phải trồng trong nước biển, có phải là rất đẹp hay không?" Sa Nặc Nhân mỉm cười nói, thấy chúng nó lớn đến tốt như vậy, rất vui vẻ.

Xích Linh nhìn cậu, có chút ngây người.

Hai giây sau, mặt lạnh quay người, "Đi thôi."

Ngồi vào trên xe, Sa Nặc Nhân có chút bận tâm, "Coi như tôi đi nói, phỏng chừng cũng không nhiều tác dụng lắm, hắn chắc chắn sẽ không nghe tôi..."

Một cú quán tính, trực tiếp đem Sa Nặc Nhân nhằm nhoài ra trên bộ lái.

Xích Linh chính là đang giảm tốc, chuẩn bị dừng xe, không nghĩ tới còn chưa có dừng hẳn, một người liền từ xa chạy tới trước xe anh.

"Xuống xe!" Xích Linh đột nhiên hô một tiếng, đã mở cửa nhảy xuống.

Sa Nặc Nhân cố gắng nhịn cơn đau xuống, vội vội vàng vàng cũng chạy xuống xe, liền thấy Xích Linh hướng về một phương hướng đuổi theo, Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Nơi này là bãi đậu xe dưới đất, xe huyền phù tư nhân đến trường học đều sẽ đậu ở chỗ này, càng chạy vào bên trong ánh sáng càng tối. Tốc độ Sa Nặc Nhân khẳng định không theo kịp Xích Linh, khoảng cách của hai người càng ngày càng lớn. Xích Linh ở mặt trước chuyển hướng, Sa Nặc Nhân đã không nhìn thấy anh, tâm lý quýnh lên, cắn răng kìm nén một hơi xông tới, lại tại chỗ khúc quanh đâm vào trên người Xích Linh.

Sa Nặc Nhân cảm thấy được mặt đã bị đâm tới mức biến dạng, ôm mũi oán giận, "Anh làm sao dừng ở chỗ này..."

Lùi về sau một bước, tầm mắt không bị ngăn lại, Sa Nặc Nhân nhìn thấy tình hình phía trước.

Sáu người đem một chiếc huyền phù vây quanh bốn phía, một người dựa vào trên xe huyền phù thở hồng hộc, tóc hắn dài ngang vai, một gương mặt lớn lên đến mức dị thường tuấn dật, chỉ có điều sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt dâm tà bên trong tràn đầy phẫn nộ, hung tợn nhìn chằm chằm người trước mặt.

Sa Nặc Nhân nghiêng đầu nhìn một chút, chỉ cảm thấy thân ảnh này nhìn rất quen mắt, lại không nhớ đã nhìn thấy ở nơi nào.

Người kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây, nổi giận đùng đùng hô một tiếng, "Còn không qua đây hỗ trợ! Ở đằng kia có thể nhìn ra cái gì?!"

Sa Nặc Nhân sợ hãi cả kinh, đây không phải là thanh âm của Đồ Tân lão sư sao?!

"Hắn là Đồ Tân lão sư?!" Sa Nặc Nhân vô cùng khiếp sợ.

Xích Linh gật đầu, "Đây mới chính là dung mạo thật sự của hắn."

"Na Na vậy làm sao bây giờ? Bọn họ có sáu người, chúng ta chỉ có ba cái..." Sa Nặc Nhân nhìn xung quanh một lần, tìm kiếm công cụ tiện tay.

Xích Linh lạnh lùng liếc cậu một cái, "Bọn họ đều là Resse."

Sa Nặc Nhân cứng đờ, nói cách khác, cậu và Đồ Tân lão sư căn bản không giúp được gì?

"Kia... Báo cảnh sát?" Sa Nặc Nhân không xác định hỏi.

Sáu người bên kia cũng cảnh giác Xích Linh, song phương giằng co chốc lát, một người đối phương hạ lệnh, "Trước tiên giải quyết hắn!"

Ra lệnh một tiếng, ba người hướng Xích Linh nhào tới.

Sa Nặc Nhân sợ đến hồn vía lên mây, không biết nên trốn ở nơi nào, thời khắc mấu chốt, Xích Linh một tay vòng lấy cậu.

Không đợi ba người kia tới gần, chung quanh đột nhiên nhảy ra bốn đạo hắc ảnh, lao thẳng tới trước, bọn họ rất nhanh đánh thành một đoàn.

Đối phương vừa thấy tình thế không ổn, liền muốn bắt cóc Đồ Tân rời đi, lúc này, Xích Linh động. Một tay bỗng nhiên vung lên, năng lượng vô hình tập hợp hóa thành lưỡi dao sắc, trong nháy mắt ném lăn hai người, máu tươi bắn tung tóe. Một chiêu này không chỉ dọa sợ đổi phương, cũng dọa Đồ Tân nhảy lên một cái.

Đối phương vừa thấy tình huống không ổn, dồn dập lui lại, "Đi."

Trong bãi đậu xe tối tăm, chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Bốn người vẫn luôn núp trong bóng tối, không có nhận được chỉ thị, chỉ là lui qua một bên.

Đồ Tân xoa xoa chút máu bắn lên trên mặt, đi tới, nhìn Xích Linh, cười lạnh một tiếng, "A, Phượng Ảnh?"

Không nặng không nhẹ nói xong, hờ hừng đi ra ngoài, tựa hồ tất cả vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

Xích llinh vẫn cứ giữ chặt bả vai Sa Nặc Nhân không buông, đối bốn người khác nói: "Bảo vệ hắn."

Hai người cấp tốc rời đi, trong bóng tối bảo vệ Đồ Tân rời đi.

"Chờ ta trở lại." Xích Linh nói.

Sa Nặc Nhân lúc này mới phát hiện Xích Linh không đúng, nghĩ đến anh mới vừa sử dụng sức mạnh chiến đấu, khẳng định lại bắt đầu đau đớn.

"Kiên trì một chút, tôi đưa anh trở lại." Sa Nặc Nhân đỡ Xích Linh hướng xe đi tới, đem anh đặt trên ghế phó lái, chính mình đi qua lái xe.

Mấy phút lộ trình ngắn ngủi, Xích Linh chảy mồ hôi lạnh khắp người. Sa Nặc Nhân đem xe dừng hẳn, lại đây dìu anh, Xích Linh sắc mặt tái nhợt dọa người, Sa Nặc Nhân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, điều khiển cánh tay Xích Linh, từng bước từng bước đi dị thường gian khổ.

Sau khi tiến vào thang máy, tất cả trọng lượng của Xích Linh đều đặt trên người cậu, Sa Nặc Nhân dựa hòm vào vách tường, chống đỡ lại thân thể Xích Linh. Thời điểm ra khỏi thang máy, Xích Linh đến bước chân cũng không bước nổi. Anh so với Sa Nặc Nhân cao hơn một cái đầu, cũng so với cậu nặng hơn không ít, muốn đem người so với mình cao hơn tráng hơn vác lên, thực sự quá khó. Cuối cùng chỉ có thể Xích Linh nằm nhoài lên lưng cậu, mang theo anh từng bước từng bước trở lại.

Ấn mở mật mã, Sa Nặc Nhân kéo người trầm trọng vào cửa.

"Vào phòng ta... Trong ngăn kéo... Có thuốc..." Xích Linh khó thở, âm thanh nhỏ đến cơ hồ nghe không rõ.

Rốt cuộc không chịu nổi, cho dù có Sa Nặc Nhân chống đỡ, Xích Linh cũng đứng không được, dần dần ngã xuống đất. Tùy theo mà đến chính là ho ra một ngụm máu.

Sa Nặc Nhân trực tiếp sợ đến choáng váng, ngơ ngác nhìn một bãi vật chất màu đen trên sàn nhà.

Đây là máu sao? Tại sao là màu đen...

Đột nhiên nghĩ đến, người chịu loại phóng xạ này trước khi chết, xương thịt sẽ biến thành bột phấn, máu huyết sẽ biến thành một loại vật chất cứng rắn màu đen, kinh mạch đông lại thành cành, trải rộng các nơi trên thân thể...

Xích Linh liếc mắt nhìn vật chất màu đen trên đất, như là nhìn thấy kết cục của chính mình.

"Giúp ta... Đem Nam Cẩn... Đưa đi..." Xích Linh nói còn chưa dứt lời, liền nằm trên đất bất động.

Sa Nặc Nhân vừa gấp vừa sợ, mước mắt đều đi ra, "Sẽ không, anh sẽ không chết, tôi sẽ không để cho anh chết!"

Cậu ôm lấy dưới nách Xích Linh, đem anh kéo vào trong phòng. Xích Linh quá nặng, cậu căn bản lôi không nổi.

Sa Nặc Nhân hô to, "Pidgey, nhanh đến giúp đỡ, Pidgey mau ra đây!"

Pidgey từ trong không gian nhảy ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lạnh lùng nói: "Thả xuống, đừng di chuyển hắn."

Sa Nặc Nhân không rõ vì sao, nhẹ nhàng đem anh thả trên thảm trải sàn, "Pidgey, làm sao bây giờ? Mau cứu anh ta..."

Pidgey đi tới, ngồi xổm người xuống, lấy ra bội kiếm cổ dưới chân, cắt xuống trên người Xích Linh, bên trong lại không có máu chảy ra, đẩy ra vết thương, liếc mắt nhìn, đã hiểu.

"Hắn đã đến cuối cùng rồi." Pidgey nói.

"Có ý gì?" Sa Nặc Nhân mặt đầy nước mắt, "Anh ấy chết rồi sao? Mới vừa còn rất tốt..."

Pidgey cắt lời cậu, "Hiện tại đừng di chuyển hắn, kinh mạch của hắn đã đông lại, vạn nhất bẻ gãy, đối với tu vi sau này sẽ có ảnh hưởng."

Pidgey thấy cậu vẫn là ngây ngốc, lại nói: "Đã trồng được Thâm Hải U Lam sao?"

Sa Nặc Nhân bỗng nhiên hoàn hồn, "Đã trồng ra, ta đi... Ta đi lấy!"

Hoang mạng chạy trở về phòng, cầm lưỡi dao, cắt xuống một nhánh cao nhất, cầm nó chạy vào phòng bếp, ép thành chất lỏng, dùng bát bưng ra.

"Này anh ta uống sao?" Sa Nặc Nhân đã sợ đến hoảng hồn.

Pidgey nhìn cậu, "Này là bao nhiêu?

Sa Nặc Nhân lúc này mới nhớ tới, Thâm Hải U Lam mỗi ngày dùng, nhiều nhất không thể vượt quá 10 thăng. Cậu không thể làm gì khác là trở lại tìm cốc đong đo, lấy ra 10 thăng lại bưng trở về.

"Cho hắn uống." Pidgey đứng ở bên cạnh chỉ huy.

Sa Nặc Nhân ngồi xổm bên người Xích Linh, giơ lên cằm anh, muốn đem Thâm Hải U Lam rót vào, nhưng là hàm răng của anh khép kín, căn bản nuốt không trôi. Thâm Hải U Lam rất quý giá, không cho phép có một điểm lãng phí. Hơi do dự một chút, Sa Nặc Nhân đem Thâm Hải U Lam bên trong cốc rót vào trong miệng, cúi người đút cho anh.

(ed: Oa, đến tận cái chương này hai cháu nó mới gọi là có chút thân mật đầu tiên. Công cuộc chờ đợi thật là mệt mỏi ∩_∩)

Mở ra khớp hàm, thật vất vả mới đem chất lỏng đút vào trong miệng anh, hơi nâng cằm lên, khiến chất lỏng thuận theo cuống họng chảy xuống.

Sa Nặc Nhân lau lau miệng, trong miệng lưu lại toàn là hương vị Thâm Hải U Lam đắng chát, mùi vị thực sự không ngon.

"Thâm Hải U Lam thật sự có tác dụng với anh ta sao?" Sa Nặc Nhân không nhìn thấy tác dụng chống phóng xạ bên trong Đồ Lục.

"Thâm Hải U Lam nói là bảo vật không chút nào khoa trương, nó có thể bài trừ tất cả vật chất có hại đối với thân thể. Đối với phóng xạ trên người hắn, tuy rằng không thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng có thể làm mềm dần kinh mạch, làm sạch huyết dịch, mấy thứ vật chất có hại đó liền chầm chậm bị bài trừ. Nói chung, dùng nó, chỉ có lợi, không có chỗ xấu." Pidgey nói.

Như vậy Sa Nặc Nhân an tâm.