Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 163: Cúc hoa tàn




Bạch lượng phong nghe được đối thoại giữa bọn họ, đã sớm sợ chảy nước tiểu, ngay tức khắc trên mặt đất lắc lắc thân mình rống lớn kêu lên:

- Trương Dương, ngươi sao dám gạt ta, không phải nói ta thành thật khai báo tốt lắm, ngươi lại để ta?

Trương Dương tiếp nhận Lão Ý chuẩn bị quay video cùng băng ghi âm, nhìn Bạch Lượng Phong liếc mắt một cái, cười lạnh hỏi ngược lại:

- Từ đầu tới đuôi, ta khi nào thì nói muốn buông tha ngươi?

- Vương bát đản, ngươi đã nói! Được rồi. . . Ngươi chưa nói chính xác nhưng là ngươi ngầm thừa nhận là thả ta ra, ta mới khai báo.

Nhìn mấy người bên cạnh A Cẩu dắt theo mấy con thổ cẩu động dục, Bạch Lượng Phong lúc này cho dù là đại ngốc cũng đoán được bọn người này muốn làm gì.

Trương Dương không để ý đến hắn, hướng về phía A Cẩu và Lão Ý gật gật đầu. Lão Ý cầm máy quay đứng một bên. A Cẩu ngay lập tức đi lên, sau đó lôi ra một băng ghế dài đem trói Bạch Lượng Phong úp mông trên ghế. Tiếp đó, một tên khác tụt quần của hắn, lấy ra một chai dung dịch tanh tanh quết lên cái mông trắng hếu của hắn, rồi giải thích thêm:

- Đây là từ bộ phận sinh dục của chó cái động dục mà chuẩn bị được…

- Giờ này cho ngươi hưởng thụ nhé.

A Cẩu phất tay một cái, hai thanh niên lực lượng ngầm hiểu mà dắt một con thổ cẩu vốn không chịu nổi, nhào tới…

Cùng lúc đó, Lão ý khóe miệng mỉm cười đầy ác ý, đặt camera lên kiện.

- Trương Dương, vương bát đản… Ngươi không xong với ta… Đừng…

Không biết qua bao lâu, Bạch Lượng Phong sau khi tỉnh lại lần thứ hai phát hiện xung quanh mình bốn bề tối đen, như là bị giam trong phòng kín của một ngôi nhà. Không gian tối đen như mực, đưa tay chung quanh không thấy được năm ngón, hắn giật giật thân mình, từ chỗ cúc hoa (bộ hạ) của hắn tức khắc truyền đến một cảm giác đau nhức, như là bị xé rách hoàn toàn vậy.

Hắn rốt cục cũng phát hiện hai tay hai chân của mình được tự do, từ dưới nền đất gượng đứng thẳng dậy, không kìm nổi nhục mà nước mắt lăn dài, miệng không ngừng mắng Trương Dương.

Trong bóng tối, hắn đưa tay sờ soạng tìm vách tường, đột nhiên phía trước hiện ra một tia ánh sáng, hắn cố căng mắt nhìn có vẻ như là đang chiếu hình.

Hắn vò đầu suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhận ra đây là một đoạn video, hơn nữa đoạn video này… Là đoạn video hắn nhận tội, hiển nhiên video này đã qua xử lý, từ đầu chí cuối đều chính hắn một mình tự bạch, nhận tội mấy năm trước mình cùng Bành Bằng, Tùng Điền Xuyên Đại Lang làm gì Hà Mai, lại dùng chó Husky hãm hại nàng rồi tung video bất nhã lên truyenfull.vn phân tán làm nhục Hà Mai, vu oan cho giáo vụ Hải Luyến. Chưa hết, hết đoạn này còn chuyển đến đoạn hình ảnh khác, đoạn này hắn chậm rãi thừa nhận sai người đánh Hà Thiên Trình như thế nào, lại sai người diệt khẩu A Dã kẻ đã hãm hại Hà Thiên Trình như thế nào, tiếp đó tiện thể chỉ ra cha hằn cùng kẻ khả nghi thuộc Đỗ gia âm mưu mời sát thủ mưu sát Trương Dương.

Cái video này vừa phát xong, Bạch Lượng Phong lần thứ hai thấy màn hắn bị lăng nhục. Chính hắn bị cởi hết quần áo, trói vào băng ghế dài, sau đó ba con thổ cẩu động dục thay phiên nhau làm tan nát cúc hoa của hắn… đến nỗi hắn bất tỉnh cũng không dừng lại.

Mấy thứ này ở hai dạng khác biệt, trước là muốn mạng hắn, còn cái sau thì khiến hắn cả đời không thể ngẩng đầu lên.

Hắn còn không dám nhìn trực tiếp, người như phát điên, quỳ rạp trên mặt đất mà lăn lộn:

- Trương Dương, tên vương bát đản, sao ngươi không giết ta đi, ta thành ma cũng không tha cho ngươi.

- Muốn chết cũng không dễ!

Một thanh âm từ bên cạnh truyền tới làm cho hắn phát cuồng, là Trương Dương.

Tiếp lời một ngọn đèn đại lượng bật sáng chiếu thẳng tới mắt hắn khiến hắn không mở mắt ra được.

Hắn giơ tay che bớt ánh sáng chói lóa đồng thời phát hiện ra Trương Dương cùng A Cẩu đang ngồi trước mắt hắn không xa, cái nhìn giống như đang theo dõi một con chó con.

- Trương Dương, tên vương bát đản ngươi…

Trương Dương bộ dạng một chút sinh khí cũng không có, theo dõi hắn, thản nhiên mở miệng trả lời:

- Thế nào, xem ba đoạn phim này có phấn khích không?

- Chúng đều là giả, đều là giả!

Bạch Lượng Phong kêu rống lên, hướng Trương Dương mà đánh tới. Thân hình hắn lảo đảo ngã lăn xuống đất, giờ này hắn mới nhận thấy chân của mình không biết từ khi nào bị xích chặt lại xó nhà.

- Ta có thể dễ dàng bóp chết ngươi, hơn nữa còn có thể cho ngươi chết lặng yên không một tiếng động, nhưng ta lại sợ ô uế bàn tay.

Trương Dương nhìn xuống tay trong khi tiếp tục phát hình, chỉ vào màn hình chiếu trước mặt Bạch Lượng Phong, nói:

- Ta mất cả một buổi tối mới tra được mấy vụ án liên quan tới các ngươi mấy năm nay... Nói thí dụ như, một năm trước nhà cung cấp dược liệu cho các ngươi Tôn Lão Bản tỉnh Lĩnh Nam bị giết, ngươi ở trường học đánh trọng thương Nham Huyền Đặng Cao là bạn cùng lớp... Mấy việc như vậy, tất nhiên ta không có chứng cớ, nhưng chứng cớ cảnh sát sẽ rất có hứng thú đi tìm.

Bạch Lượng Phong nghe vậy ngay tức khắc co quắp trên mặt đất :

- Làm sao ngươi biết được nhiều như vậy?

- Trời đã sáng!

Trương Dương đột nhiên duỗi thẳng lưng, vươn vai ngáp một cái, nhìn Bạch Lượng Phong rồi nói rằng:

- Ngươi có thể đi rồi!

Nói xong, Trương Dương sai người mở xiềng xích trên chân Bạch Lượng Phong ra. Tiếp đó cánh của phòng mở ra, ánh nắng ban mai chiếu vào cùng không khí lạnh như băng khiến hắn phải rùng mình một cái.

- Thật sự có thể đi rồi chứ?

Bạch Lượng Phong không dám tin mà nhìn chằm chằm cửa phòng rộng mở, lẩm bẩm một hồi, tối hôm qua là một đêm bi thảm và nhục nhã nhất trong đời hắn từ lúc sinh thành, hiện tại trong tay Trương Dương nắm đủ bằng chứng để cho hắn cả đời ăn cơm ngục vĩnh viễn, hắn rốt cuộc sẽ làm gì chứ? Chính mình phải làm như thế nào đây?

Không có người ngăn cản hẳn, cửa rộng mở, nhưng lại như là mở ra một cái mồm ma quỷ đầy máu đang chờ hắn!

- Chết đi!

Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cái suy nghĩ này, sống trên đời với nỗi nhục nhã như thế còn không bằng chết cho xong hết mọi chuyện.

Hắn nghiêng đầu nhìn Trương Dương đang đứng dậy rời đi, chu miệng cố lấy dũng khí hỏi một câu:

- Ngươi muốn thế nào, dám thả ta đi?

Trương dương ngừng lại, quay đầu lại, nhìn hắn một cái:

- Lúc ngươi làm chuyện này, trong lòng có hay không suy nghĩ sẽ buông tha?

Bạch Lượng Phong nghe vậy, cúi thấp đầu một lúc lâu, lần thứ hai ngẩng đầu lên nói:

- Ngươi hiện tại thả ta đi chẳng lẽ không sợ ta phản phác?

- Sợ ngươi cái gì? Sợ ngươi giống như trước đây có thể thông qua cha ngươi đổi trắng thay đen? Ta có thể chờ.

Trương Dương thản nhiên cười mà nói.

Bạch Lượng Phong không nói thêm gì nữa, giờ phút này trong lòng hắn tràn ngập suy nghĩ báo thù, nhưng thù này không biết khi nào và sẽ trả lại như thế nào.

Hắn rất thuận lợi mà về đến nhà, lúc đó mới biết được tin Trương Dương đã tố cáo sự tình, hiện tại cảnh sát đã bắt đầu mở cuộc điều tra, kết quả sơ bộ cha hắn là Bạch Văn Thanh bị liệt vào dạng tình nghi tạm thời bị cảnh sát quản chế trong hai mươi giờ.

Nhưng mà đây không phải là điều đáng sợ nhất, sáng sớm nay hắn cùng cha hắn liền nhận được rất nhiều cuộc điện thoại đe dọa bảo bọn họ nói chuyện cẩn thận một chút kẻo liên lụy đến người khác nếu không chúng sẽ khiến cho bọn họ chết rất khó coi. Những người này có người là đại phú hay giao lưu, một số người là chính khách, không có một ai mà bọn họ có thể đắc tội được.

Nếu chỉ là chừng đó thì cũng thôi, đằng này bọn họ còn nhận được tin tức khác nghe nói có người đã thuê sát thủ chuẩn bị đối phó với bọn họ. Đặc biệt là Bát Hắc đào bởi vì chuyện lần này quá lớn bọn họ sợ bị dính vào liên lụy. Giết người diệt khẩu không nghi ngờ gì là sự lựa chọn tốt nhất.

Hai cha con giam mình trong phòng. Cha nhìn con, con nhìn cha cả buổi. Hai người không ngừng hút thuốc, trên mặt đất tàn thuốc sớm đã chồng chất lên như núi, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không muốn xuống dưới nhà.

- Bắt đầu phiên giao dịch cổ phiếu hôm nay, cổ phiếu công ty tuột dốc không phanh, hiện đã giảm kịch sàn.

- Thất Đằng nói có thể hủy bỏ đơn hàng, nhưng chiếu theo kế hoạch ban đầu trên hợp đồng phải bồi thường ba mươi phần trăm, tương đương bốn triệu tiền mặt! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Nhóm tiểu cổ đông đề xuất họp đại hội cổ đông, đòi ta bàn giao chức Chủ tịch.

- Bên trên người ta nói nếu chúng ta khai ra bọn họ thì ngay cả trong nhà tù chúng ta cũng không được yên thân.

- Căn cứ nguồn tin đáng tin cậy, hiện tại bên ngoài muốn truy giết chúng ta đã vượt qua tám nhóm.

Bạch Văn Thanh chậm rãi nói. Còn Bạch Lượng Phong yên lặng mà nghe, một câu cũng không hé răng, một lúc lâu sau hắn ngẩng đầu, hỏi:

- Phía Đỗ gia bên kia có thể giúp chúng ta không? Nếu chúng ta sụp đổ thì người đầu tiên bị liên lụy chính là bọn họ.