Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 2 - Chương 22: Bất hòa




Sau mấy ngày đường vất vả, thành Thanh Dã đã hiện ra ở xa xa trước mắt.

Tuy rằng Thiển Thuỷ Thanh vừa mới rời khỏi thành Thanh Dã khoảng chừng ba tháng, nhưng lần này trở lại dường như đã trải qua mấy thế kỷ. Trong lòng cảm thấy thê lương hơn trước, lại có một chút vướng bận, tự nhiên cảm thấy tình cảm của mình với thành Thanh Dã nhiều hơn khi trước.

Các chiến sĩ nhìn thấy cửa thành ở xa xa, cất tiếng hoan hô mừng vui phấn khích.

Mỗi lần trở về, thông thường chỉ có một chuyện là có ý nghĩa: Mọi người sẽ có vài ngày để nghỉ ngơi vui chơi, tận hưởng những thú vui của đời người, cho đến khi lệnh triệu tập vang lên.

Lần trước ở đây, Mộc Huyết chính là đầu lĩnh, còn Thiển Thuỷ Thanh chỉ là một tên tân binh.

Thời gian trôi qua chưa đến trăm ngày, đầu lĩnh của cánh quân này đã là Thiển Thuỷ Thanh, Mộc Huyết lại trở thành cấp dưới, bởi vậy trong lòng Mộc Huyết cũng cảm thấy bùi ngùi không ít...

Chiến trường vĩnh viễn là nơi mà kẻ có năng lực thăng tiến nhanh nhất.

Khẽ khoát khoát tay, Thiển Thuỷ Thanh nói:

- Tới thành Thanh Dã rồi, coi như đã tới nhà, Mộc thiếu, phiền ngươi vất vả một chuyến, chuyện chọn lựa tân binh giao cho ngươi vậy!

Mộc Huyết gật gật đầu.

Lần trước nhiệm vụ chọn lựa tân binh là hắn giao cho Thích Thiên Hữu, kết quả hắn dẫn theo Thiển Thuỷ Thanh tới. Không ngờ lần này, Thiển Thuỷ Thanh lại bảo Mộc Huyết hắn đi chọn tân binh, thế sự thay đổi như chong chóng, thật là làm cho người ta không khỏi lắc đầu cảm khái.

Thiển Thuỷ Thanh nói:

- Lần này ngươi đừng bắt chước bất ngờ tập kích doanh huấn luyện như Thích đại ca lần trước, có lẽ doanh huấn luyện cũng đã có chuẩn bị đề phòng!

- Không cần tập kích bất ngờ ta cũng có thể tìm được vài tên hảo binh, nói không chừng còn có thể tìm ra vài tên Thiển Thuỷ Thanh nữa đó!

Mộc Huyết cười đáp.

Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:

- Người như ta vậy không thể gọi là một hảo binh thật sự, một hảo binh thật sự, vĩnh viễn sẽ không hoài nghi quyết định của quan trên.

Ngẫm nghĩ một chút, Thiển Thuỷ Thanh lại nói:

- Đúng rồi, ngươi có biết Hữu Tự Doanh cần bổ sung bao nhiêu tân binh hay chưa?

- Không phải hai ngàn sao?

- Sai rồi!

Thiển Thuỷ Thanh đưa ra ba ngón tay:

- Không phải hai ngàn, là ba ngàn.

Ba ngàn? Mộc Huyết sững sờ.

- Thiển thiếu, ngươi có nói giỡn hay không vậy?

Binh lực thông thường của một Doanh chính là do ba Vệ hợp lại, hiện tại Hữu Tự Doanh của Thiển Thuỷ Thanh đã có một ngàn binh sĩ, nếu như chiêu mộ thêm ba ngàn tân binh nữa, vậy dư ra một ngàn phải tính sao đây? Chưa được Quân bộ cho phép mà tự tiện khuếch trương binh sĩ, đó chính là trọng tội. Mặc dù hiện tại Nam Vô Thương còn ở Bắc Môn quan, nhưng e rằng hồn của hắn đã bay tới thành Thanh Dã, tìm cách gây phiền phức cho Thiển Thuỷ Thanh. Tội danh tự tiện chiêu mộ thêm binh sĩ này, thừa sức để Nam Vô Thương hạ lệnh chém đầu Thiển Thuỷ Thanh ngay lập tức.

- Đúng vậy, chính là ba ngàn.

Thiển Thuỷ Thanh khẳng định:

- Các ngươi vốn là người của Hổ Báo Doanh, là ta mượn của Hồng Doanh Chủ về đây. Nếu là binh mượn, đương nhiên không thể tính là binh của ta, nói cách khác, thuộc hạ của ta không có một tên binh sĩ nào, chiêu mộ ba ngàn tân binh thì có gì không đúng?

Mộc Huyết ngẩn người:

- Ngươi định mang Vệ số Ba chúng ta trả lại cho Hồng Doanh Chủ hay sao?

Thiển Thuỷ Thanh đáp với vẻ vô cùng nghiêm túc:

- Trả, đương nhiên là phải trả, nhưng khi nào trả thì chưa thể nói chính xác được! Hồng Doanh Chủ rộng rãi khẳng khái, Chiến Chưởng Kỳ độ lượng bao dung, hai người bọn họ sẽ không nôn nóng giục ta trả quân đâu! Tốt xấu gì Hữu Tự Doanh cũng thuộc quyền cai quản của Thiết Phong Kỳ, quân của Hữu Tự Doanh cũng được, của Hổ Báo Doanh cũng không sao, không phải đều thuộc Thiết Phong Kỳ sao? Có những việc không cần phải so đo tính toán nhiều như vậy, chuyện trả quân đợi hai, ba năm sau rồi hãy nói sau!

Mộc Huyết ngây người ra một hồi lâu, rốt cục bật cười ha hả:

- Giỏi cho Thiển Thuỷ Thanh ngươi, không ngờ nghĩ ra chủ ý như vậy, được, ta nghe theo ngươi! Lần này Liệt Tổng Suất đã cho ngươi quyền tuỳ cơ ứng biến, nếu ngươi không lợi dụng một phen, quả thật không giống với tính cách của ngươi chút nào. Hữu Tự Doanh chúng ta cứ làm liều một phen đi!

Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi cười nói:

- Hiện tại ta có muốn không liều lĩnh cũng không được, quân nhân chúng ta, ngoài thực lực ra thì không tin vào bất cứ chuyện gì cả!

Đoàn người vào thành Thanh Dã, hoàn thành thủ tục giao nhận xong xuôi, mọi người lập tức chia ra. Mộc Huyết mang theo một Sáo đến doanh tân binh, bọn Phương Hổ và Lôi Hoả mang theo số còn lại vào thành nghỉ ngơi. Ai có người nhà thì về thăm, không có người thân thì ở lại chung với đoàn, cùng tới gần quân doanh hạ trại nghỉ ngơi, sau đó cùng nhau làm việc. Quân nhân chính là quân nhân, làm chuyện gì cũng có tổ chức kỷ luật, bởi vậy uống rượu là mấy trăm người cùng đi, thậm chí đi kỹ viện cũng kéo cả bọn. Lần này đánh chiếm hai quan Nam Bắc, các binh sĩ của Vệ số Ba được ban thưởng khá nhiều, ít nhất trong quãng thời gian ở lại thành Thanh Dã này, mỗi binh sĩ cũng có thể làm một đại gia hào phóng.

Khi Phương Hổ thét to: "Ai muốn đi tìm nữ nhân thì báo danh cho ta! ", cả bọn ào ào chen chúc vây lấy hắn. Cũng chỉ có vào lúc này, đám hán tử sắt máu lúc chiến chinh mới biểu hiện ra mình chẳng khác những người bình thường. Mà nhu cầu về dục vọng của bọn họ đã đè nén rất lâu, rốt cục vào lúc này cũng có thể giải toả.

Thiển Thuỷ Thanh không rảnh rỗi tham gia với mọi người.

- Vô Song, ngươi đưa Vân tiểu thư đến biệt viện Lưu Vân nghỉ ngơi, Cẩu Tử, ngươi mang vài người theo ta ra mắt Thành chủ đại nhân! Tất cả mọi người nhớ kỹ, thành Thanh Dã không phải là chiến trường, đừng ai chường bộ mặt trên chiến trường ra nữa! Muốn uống rượu thì đi cùng Lôi Hoả, muốn tìm nữ nhân thì đi với Hổ Tử, đến tối phải về quân doanh tập hợp, ai dám không về, cứ theo quân pháp mà xử! Được rồi, bây giờ mọi người cứ đi vui chơi cho thoải mái đi!

Những lời dặn dò của Thiển Thuỷ Thanh vừa kết thúc, tất cả binh sĩ đều cất tiếng reo hò phấn khích, trong nháy mắt một ngàn tên binh sĩ đã giải tán, chỉ còn vài người đi theo bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh.

- Đám huynh đệ này, nếu ai không biết chắc sẽ tưởng là một đám binh không biết ở đâu ra tới đây đùa giỡn!

Thiển Thuỷ Thanh cười mắng.

- Ở trên tiền tuyến đã lâu, đè nén cũng nhiều rồi, hiếm khi được trở về một chuyến như vậy, đương nhiên phải thoải mái một phen.

Phương Báo cũng cười nói. Thương thế của hắn vẫn chưa lành hẳn, Thiển Thuỷ Thanh không cho hắn uống rượu, cũng không cho đi tìm nữ nhân, chỉ đành đem hắn theo bên cạnh mình.

- Có phải ngươi cũng rất muốn đi hay không?

Thiển Thuỷ Thanh hỏi hắn.

Phương Báo bĩu môi:

- Hỏi thừa, chỉ có kẻ ngốc mới không muốn đi! Vấn đề là bây giờ thương thế của lão tử còn chưa lành hẳn, chờ sau khi hoàn hoàn khôi phục, thế nào lão tử cũng phải tìm vài cô nương cho thoả mãn!

Cẩu Tử bên cạnh kêu lên với giọng eo éo:

- Phương đầu lĩnh, hay là để tiểu nhân dùng tay giúp ngài giải quyết tạm thời vậy?

- Giải quyết con bà ngươi!

Phương Báo tung chân đá Cẩu Tử, các binh sĩ còn ở lại bật cười ha hả.

Trước mặt Thiển Thuỷ Thanh, xe ngựa của Vân Nghê cũng chậm rãi rời khỏi, nàng phải đến ngủ lại ở biệt viện. Sau khi tới thành Thanh Dã, nhiệm vụ hộ tống của Thiển Thuỷ Thanh đã chấm dứt, tất cả cũng tự nhiên chấm dứt theo...

Không có lưu luyến trước lúc chia tay, cũng không có những lời dặn dò ân cần tha thiết, hai người chia tay tự nhiên như nước chảy thành sông, giống như sáng sớm ra khỏi nhà tạm biệt vợ con, buổi tối sau khi đi làm tự nhiên lại trở về. Duy chỉ có hai người biết rõ, từ lúc bọn họ bước chân vào thành Thanh Dã, bọn họ sẽ không còn quãng thời gian hạnh phúc bên nhau như khi trên đại thảo nguyên.

Thiển Thuỷ Thanh làm như không thấy xe ngựa của Vân Nghê đang rời khỏi, vẫn trò chuyện cùng các huynh đệ hết sức vui vẻ, thản nhiên nói:

- Các huynh đệ còn ở lại, phiền các ngươi vất vả chạy theo ta đến vài chỗ!

Giọng hắn thản nhiên nhưng hồn đang bay bổng theo xe ngựa Vân Nghê, càng lúc càng xa...

Khi Thiển Thuỷ Thanh dẫn người chạy tới phủ Thành chủ, hai tên binh sĩ thủ vệ chặn lại trước cửa.

- Long Nha Quân Thiển Thuỷ Thanh cầu kiến Thành chủ thành Thanh Dã, có việc quân cần thương lượng.

Ngồi trên lưng ngựa, Thiển Thuỷ Thanh cao giọng nói.

Hai tên thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, cùng trả lời:

- Thân Thành chủ không có trong phủ!

Người vừa hỏi là một vị Tướng quân đội khôi mặc giáp, bọn chúng không dám tỏ ra vô lễ.

- Vậy hắn ở đâu?

- Trên lầu Tuý Hoa phố Niểu Hoa phía Đông thành, Thân thành chủ đang tiếp khách ở đó!

Thiển Thuỷ Thanh lập tức giật cương quay đầu ngựa chạy về phía lầu Tuý Hoa.

Dọc đường đi, Phương Báo hỏi Thiển Thuỷ Thanh với vẻ thắc mắc:

- Lầu Tuý Hoa không phải là thanh lâu hay sao? Vì sao Thân Thành chủ lại mở tiệc đãi khách tại đó?

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:

- Người xưa có câu, thức ăn ngon và gái đẹp là những lạc thú lớn nhất của đời người. Rượu ngon trong chén, mỹ nữ trong lòng, đồ ăn ngon trên bàn, ba thứ ngon lành ngay trước mắt, cuộc sống như vậy còn gì bằng? Vị Thành chủ đại nhân của chúng ta quả thật biết hưởng thụ!

Phương Báo chép miệng tỏ vẻ hâm mộ:

- Con bà nó, lão tử cũng muốn ngắm mỹ nhân!

Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:

- Cẩu Tử, có người cần đến tay ngươi kìa! Nguồn tại http://

Mấy tên binh sĩ đồng loạt cười ha hả.

Lầu Tuý Hoa nằm trên phố Niểu Hoa.

"Niểu Hoa nhai, Yên Liễu hạng, thiên nhai nữ tử khấp hồng thường, vãng lai hành nhân túy đoạn tràng. Phù sinh kỷ độ yên chi lệ, ca vũ thăng bình chiếu tà dương."

Vào năm chín mươi hai lịch Thiên Phong, nhà thơ Chiêm Thanh Y sau một lần ghé chơi đã hạ bút đề thơ, tuy chỉ có lưa thưa vài chữ nhưng đã tả hết nỗi niềm khổ đau chua xót của nữ nhân ở nơi này.

Thiển Thuỷ Thanh cũng đã từng nghe qua bài thơ này, nhưng đó là chuyện trước khi hắn tham gia vào quân ngũ, chính hắn cũng chưa tới được một lần.

Vừa đến lầu Tuý Hoa, lập tức có người ra tiếp đón, nghe Thiển Thuỷ Thanh nói đến tìm Thân Thành chủ, vội cung kính trả lời:

- Quân gia, Thân đại nhân đang tiếp khách tại gác Thính Nhã, tiểu nhân đi thông báo ngay lập tức!

- Không cần, chúng ta tự đi là được, Phương Báo, ngươi theo ta vào, những người khác chờ ở ngoài!

Tên người làm kia muốn nói rằng không được, nhưng thấy mấy người theo sau Thiển Thuỷ Thanh ai nấy đeo đao mặc giáp, xem bề ngoài đằng đằng sát khí, nhìn qua biết ngay là những người từng lăn lộn sa trường, lập tức rùng mình, rốt cục không dám ngăn cản.

Theo cầu thang lượn bằng gỗ chạm trổ đi lên trên, ba chữ 'gác Thính Nhã' hiện ra rõ ràng trước mắt.

Thiển Thuỷ Thanh vừa muốn gõ cửa, chợt một tràng tiếng nhạc vang lên.

Khúc nhạc vừa vang lên nghe như âm thanh trên cõi tiên vọng xuống, một lời không diễn tả được hết nét phong nhã của nó. Tiếng đàn uyển chuyển du dương, như những lời thủ thỉ của tình nhân, làm cho người nghe cảm thấy trong lòng nao nao khó tả...

Nhưng khúc nhạc êm đềm vừa mới làm cho người nghe say đắm, bỗng chốc trở nên cao vút trào dâng, tiếng tưng tưng vang lên giòn tan mà trong trẻo, tràn ngập sát khí vô cùng dữ tợn. Nhưng những âm thanh mạnh mẽ ấy cũng không kéo dài, rất nhanh khúc nhạc đã trở nên trầm thấp, lần này réo rắt giống như cao sơn lưu thuỷ, tự nhiên khoan thai, dường như nhạc khúc trên trời, người gảy khúc nhạc này quả thật đã làm cho người nghe rung động tận đáy lòng.

Khúc nhạc biến chuyển, lòng người cũng chuyển theo, chỉ là một khúc nhạc, nhưng trong khoảnh khắc đưa tâm hồn người ta lên tới đỉnh non cao, nháy mắt lại đưa xuống đáy vực sâu. Trong lúc nhất thời, Thiển Thuỷ Thanh quên cả tiến về phía trước, ngay cả cánh tay giơ ra định gõ cửa cũng ngừng lại giữa không trung, cho đến khi khúc nhạc chấm dứt mới bừng tỉnh lại.

Bên trong gác Thính Nhã vang lên một tràng cười:

- Hay cho một khúc Vô Song Tướng Quân Lệnh tuyệt vời, ngón đàn của tiểu thư Thanh Âm quả thật có một không hai, Thân mỗ hôm nay có thể được tiểu thư tặng một khúc này, cũng coi như sống một đời không uổng!

Người vừa nói có lẽ là Thành chủ thành Thanh Dã Thân Sở Tài.

Trong gác lại vọng ra một giọng nữ mười phần thanh nhã:

- Thân đại nhân quá khen, Vô Song Tướng Quân Lệnh là do Tướng quân Lý Phi của triều trước sáng tác. Tuy rằng Lý Tướng quân là quân nhân, nhưng cũng rất giỏi về âm luật, vào ngày tân hôn của mình, Lý Tướng quân nhận được lệnh xuất chinh, có cảm giác từ đây về sau vợ chồng khó bề gặp lại, cho nên sáng tác khúc nhạc chia ly này. Khúc này chỉ là nửa phần đầu nghe uyển chuyển thê lương, nửa phần sau cao chót vót, có đi không về, giữa bốn giai đoạn: Khởi, Thừa, Chuyển, Hợp chênh lệch với nhau rất lớn, rất khó nắm bắt để chơi cho đúng! Thanh Âm cũng luyện đã lâu nên gọi là miễn cưỡng nắm bắt được một chút, không dám nói là hay, thật ra chỉ là quen tay mà thôi!

Lúc này lại có giọng của một thanh niên trẻ tuổi vang lên:

- Vì sao tiểu thư Thanh Âm không nhắc tới khúc quy ẩn nửa phần sau? Năm đó Lý Tướng quân đại thắng trở về, phát hiện ra người vợ của mình vì quá thương nhớ mỏi mòn mà bệnh chết. Vì quá đau lòng, Lý Tướng quân đã cởi giáp về vườn, quy ẩn chốn sơn lâm, sau khi quy ẩn, Lý Tướng quân ngộ ra được nỗi vui buồn sướng khổ của đời người, mới viết tiếp nửa phần sau là khúc nhạc quy ẩn, lúc ấy mới hợp với khúc nhạc chia ly trở thành trọn khúc Vô Song Tướng Quân Lệnh tuyệt vời...

Giọng nữ kia thở dài sâu kín:

- Đúng là nửa phần sau của khúc nhạc này bình đạm lại cao xa, cho nên rất khó lòng diễn tả. Sau khi Lý Tướng quân sáng tác khúc nhạc này, ông ta đã trải qua tất cả thăng trầm của một đời người, nhìn thấu được nhân tình thế thái, cho nên trước khi nhắm mắt đã hy vọng mang theo khúc nhạc này về nơi chín suối, vĩnh viễn không truyền lại. Kết quả vẫn bị con cháu đời sau đào nó lên, lại đặt tên là Vô Song Tướng Quân Lệnh, nhưng không hiểu được rằng Lý Tướng quân ghét nhất là hai chữ 'vô song' ấy! Nếu như có thể, ông ta thà rằng buông bỏ tất cả công danh, để được sống cuộc đời hạnh phúc bên vợ hiền, bách niên giai lão...

Giọng nữ nhân này dùng những lời đơn giản mượn chuyện xưa nói nay, khúc nhạc Vô Song Tướng Quân Lệnh tác giả hận nhất là hai chữ Vô Song, người sau lại lấy làm tên khúc nhạc.

Hiển nhiên nàng đang mỉa mai người nghe không hiểu âm luật, chỉ biết trầm trồ khen ngợi một cách bừa bãi mà hoàn toàn không biết nỗi lòng của người sáng tác.

Trong lúc nhất thời gác Thính Nhã trở nên yên tĩnh.

Đột nhiên một giọng nói vang lên sau đó:

- Bằng hữu bên ngoài nghe đủ chưa vậy? Hay là vào đây uống một ly cho vui!

Thì ra có người đã biết bọn Thiển Thuỷ Thanh đang đứng ngoài cửa.

- Long Nha Quân Thiển Thuỷ Thanh cầu kiến Thân Sở Tài Thân đại nhân!

Cửa mở.

Đập vào mắt Thiển Thuỷ Thanh trước tiên chính là một cô nương gảy đàn có dung mạo tuyệt trần.

Cô nương này có đôi mắt trong như hai đầm nước, toát ra ánh sáng chớp ngời, búi tóc được cài một chiếc trâm hình chim phượng làm bằng ngọc bích, toát ra tư thái rung động lòng người.

Nàng mặc một bộ xiêm y dệt bằng tơ Thải Hồng nổi tiếng kinh thành, trong tay là một chiếc Phượng Vĩ cầm dùng gỗ cây ngô đồng trăm năm chế thành, bề ngoài quý phái, thần thái ung dung, trong lúc giơ tay nhấc chân toát ra khí phái của thế gia quyền quý.

Trong bàn còn vài người nữa, mà người ngồi ở chủ vị quả đúng là Thành chủ thành Thanh Dã Thân Sở Tài.

- Ngươi là Thiển Thuỷ Thanh đánh hạ hai quan Nam Bắc trong một ngày một đêm đây sao?

Thân Sở Tài năm nay chừng hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua tràn trề sinh lực, chỉ có điều hơi mập một chút, bộ dáng ung dung nhàn nhã.

- Đúng vậy, chỉ là trận chiến Bắc Môn quan hoàn toàn là nhờ vào công lớn của Hồng Quân Suất chỉ huy điều động, sau đó Liệt Tổng Suất kịp thời kéo viện quân tới, lúc ấy mới may mắn đắc thắng, hạ quan tuyệt đối không dám kể công!

Thiển Thuỷ Thanh đáp.

Những người trong bàn gần đây đều nghe trong Đế quốc truyền đi cái tên Thiển Thuỷ Thanh không ngớt, nhất thời nhìn hắn tỏ ra kinh ngạc. Vốn ai nấy đều tưởng rằng một Tướng quân trong một ngày một đêm đánh hạ hai quan Nam Bắc, lại huyết tẩy Nam Môn quan, thế nào cũng là một tên tráng hán cao lớn khoẻ mạnh, bề ngoài hung dữ như một tên hung thần ác sát, không ngờ chỉ là một thư sinh có bề ngoài hào hoa phong nhã như vậy.

Cô nương đánh đàn cũng nhìn Thiển Thuỷ Thanh không chớp mắt, đôi mắt trong veo lộ vẻ tò mò, hiển nhiên không ngờ rằng một người như vậy lại có thể tương xứng với danh hiệu Thiên Phong Chi Hồ tiếng tăm lừng lẫy!

Lời đồn rằng, Thiển Thuỷ Thanh có công lao và tội ngang nhau, là một hán tử đội trời đạp đất, khí thế hào hùng, can đảm sáng suốt.

Lòng nàng thoáng động, lập tức uyển chuyển đứng lên, hai tay chắp lại thi lễ, dịu dàng nói:

- Nhạc Thanh Âm ra mắt Tướng quân!

Thiển Thuỷ Thanh sững sờ:

- Nhạc Thanh Âm? Chính là Nhạc Thanh Âm Nhạc tiểu thư ở phường Hồng Bài trên sông Hoài trong thành Thương Thiên, 'thập bát diệu luật nan tương đối, thiên hô vạn hoán thủy xuất lai' đây sao?

Mặt Nhạc Thanh Âm hơi ửng đỏ:

- Tướng quân cũng đã nghe qua câu chuyện đó rồi sao?

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:

- Đã từng nghe một vị bằng hữu kể qua:

-...Xưa có mười tám vị tài tử ở thành Thương Thiên, uống rượu đàn ca trên sông Hoài vào đêm trăng tròn. Trong lúc mọi người cao hứng bèn giao hẹn với nhau lấy vầng trăng trên trời và sông Hoài dưới chân làm đề, một lần tửu lệnh là mỗi người phải ngâm một bài thơ phú, tranh cao thấp với nhau. Người xưa có câu văn vô đệ nhất, cả mười tám vị tài tử kia đều làm được thơ phú theo tửu lệnh, nhưng tranh luận với nhau không phân cao thấp. Trong lúc còn đang tranh chấp, một giọng ngâm dễ nghe từ một con thuyền nhỏ trên sông Hoài truyền tới. Giọng ngâm thánh thót mê người, âm luật độc đáo, ca từ mới mẻ, mười tám vị tài tử vốn tài hoa hơn người kia đồng thời mê mẩn vì âm luật, động lòng vì ca từ, lập tức vô cùng bái phục nhận thua. Sau đó bất kể mười tám người kia nói như thế nào, cô nương gảy hồ cầm trên thuyền nhỏ cũng không chịu ra gặp mặt. Ngược lại, nàng còn ra mười tám chữ khó về âm luật, cũng chính là mười tám câu đố, nàng lại nói rằng, chỉ cần có thể đáp được một câu trong đó, mọi người sẽ được lên thuyền. Đám tài tử tự cao tự đại kia hoàn toàn không giải được câu nào trong số mười tám câu đố ấy, cuối cùng cả bọn đành phất tay áo bỏ đi. Sau này mới biết, thì ra cô nương gảy hồ cầm ra câu đố kia chính là tiểu thư Nhạc Thanh Âm của phường Hồng Bài trên sông Hoài. Sau chuyện này, tiểu thư Thanh Âm liền dương danh thiên hạ.

Nhạc Thanh Âm nghe đối phương kể lại việc đắc ý nhất trong đời mình, trong lòng không khỏi sinh ra hảo cảm với Thiển Thuỷ Thanh, bèn nói:

- Tướng quân kiến thức hơn người, Thanh Âm đã lĩnh giáo!

Mọi người thấy Thiển Thuỷ Thanh thân là võ tướng nhưng kiến thức lại uyên bác như vậy, cũng lập tức sinh ra hảo cảm với hắn.

Thật ra việc này là Thiển Thuỷ Thanh nghe Vân Nghê kể lại.

Lúc ở trên thảo nguyên, Vân Nghê nhẹ giọng ca một khúc Lục Thuỷ Dao nổi tiếng bên bờ sông Ác Lãng, Thiển Thuỷ Thanh còn nhớ lúc ấy mình đã khen nàng rằng: "Khúc này chỉ có trên tiên giới, thế gian dễ được mấy ai nghe! ". Kết quả là Vân Nghê trợn mắt nhìn hắn với vẻ xem thường, nói rằng nếu giọng ca của nàng là tiên âm, vậy tiếng đàn của Nhạc Thanh Âm không thể nào dùng lời mà diễn tả!

Nhân cơ hội đó, Thiển Thuỷ Thanh mới nghe được câu chuyện 'Thập bát diệu luật nan tương đối, thiên hô vạn hoán thủy xuất lai' này.

Hắn vừa kể xong câu chuyện, trong bàn lập tức có người bật cười ha hả:

- Không thể ngờ tuy Tướng quân chiến đấu ngoài tiền tuyến, nhưng cũng quan tâm đến những chuyện phong nhã như vậy! Người đâu, người đâu, mau dọn chỗ cho Tướng quân! Tướng quân ở xa tới là khách, tuy có công vụ, nhưng chắc cũng không đến nỗi gấp trong một giờ nửa khắc phải không?

Người vừa lên tiếng là nho sinh trung niên ngồi bên cạnh Thân Sở Tài.

Thiển Thuỷ Thanh không khách khí bèn kéo Phương Báo cùng ngồi xuống.

Nho sinh trung niên nhìn Thiển Thuỷ Thanh hỏi:

- Thiển Tướng quân vang danh thiên hạ, kiến thức cũng vô cùng quảng bác, nếu đã như vậy, ta xin hỏi Tướng quân thêm một chuyện: Nếu lúc đó bọn mười tám tài tử trên sông Hoài vẫn chưa giải được một câu đố nào, vậy vì sao tiểu thư Thanh Âm còn câu 'thiên hô vạn hoán thủy xuất lai'?

Thiển Thuỷ Thanh thành thật lắc đầu:

- Chuyện này ta không biết!

Thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Thân Sở Tài lại bật cười hăng hắc:

- Thật ra lúc ấy có người đáp được một câu, chỉ là hắn ta làm như không biết, sau khi lặng lẽ trở về mới đưa đáp án ra, cuối cùng mới gặp được một lần.

Lúc thanh niên kia nói những lời này, ánh mắt của hắn liếc xéo qua nho sinh trung niên, tuy rằng không nói cụ thể, nhưng ánh mắt cũng đã thể hiện quá rõ ràng.

Nho sinh trung niên kia cười ha hả vô cùng đắc ý, đứng lên ưỡn ngực ngạo nghễ nói:

- Bỉ nhân là Mẫn Giang Xuyên.

Rõ ràng người đáp được một trong mười tám câu đố kia chính là hắn.

Thiển Thuỷ Thanh hơi kinh ngạc, tên Mẫn Giang Xuyên này hắn đã từng nghe qua.

Tên này nhiều năm trước có làm một bài Thiên Quân Đông Chinh phú, nhất thời truyền ra, được coi là văn nhân nổi danh của Đế quốc Thiên Phong. Sau hắn dấn thân vào con đường thi cử làm quan, nhưng mãi không thi đậu, uổng phí một thời tuổi trẻ. Cuối cùng ngày ngày la cà ở chốn hoa nguyệt, dùng những bài từ phú mang đầy dâm ý lấy lòng các nữ nhân ở thanh lâu, đến nỗi phải mang tiếng xấu.

Tuy rằng thiên hạ có câu 'tài tử giai nhân', nhưng đúng ra tốt xấu gì Mẫn Giang Xuyên cũng nên xem lại chính mình, rõ ràng là một đống tuổi trên đầu, nhưng hắn vẫn ra vẻ ta đây phong nhã, tự cho mình là thanh niên anh tài tuấn tú!

Mười tám câu đố trước kia, bất quá Mẫn Giang Xuyên chỉ đáp được một câu, bèn dương dương đắc ý, chỉ sợ thiên hạ không ai biết. Thật ra văn chương của hắn chưa chắc đã bằng ai, trước mắt thấy rõ là hắn đã thất bại trong sự nghiệp. Nhất là lúc ấy hắn đã đoán được lời giải, nhưng lại làm như không biết, sau này mới quay lại đáp, chính là vì cái gì? Không phải chỉ vì hắn ích kỷ, chỉ muốn một mình gặp được Nhạc Thanh Âm hay

Sao?

Lúc ấy hắn còn chưa thấy mặt mũi Nhạc Thanh Âm ra sao, đã hạ quyết tâm chỉ đi gặp một mình, có thể thấy được tính hẹp hòi nhỏ mọn của hắn. Hắn dám lấy thân phận dân đen mà mời Thiển Thuỷ Thanh cùng ngồi, càng tỏ ra tư cách làm người cuồng vọng. Đối với một kẻ cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, Thiển Thuỷ Thanh không hề có cảm tình, chính vì vậy, hắn không thèm nói 'Ngưỡng mộ đã lâu' để đáp lại câu tự giới thiệu. Mẫn Giang Xuyên đứng ngạo nghễ hồi lâu, chờ hoài không nghe câu đáp như mình mong muốn, chỉ đành bực bội ngồi xuống.

Lúc này Nhạc Thanh Âm tay khẽ gảy nhẹ vào một dây đàn, một tiếng 'tranh' ngân vang hồi lâu không dứt, nàng lại khẽ hỏi:

- Vì sao Thiển Tướng quân không chiến đấu nơi tiền tuyến, lại chạy tới thành Thanh Dã này vậy?

Giọng nàng ngọt ngào êm dịu, làm Thiển Thuỷ Thanh vừa nghe thấy phải sững sờ, do dự một lúc mới đáp nên lời:

- Trận chiến hai quan Nam Bắc, hơn ba trăm huynh đệ trong Vệ của ta đã hy sinh. Bọn họ ai nấy đều có thân nhân, nếu như nghe được tin dữ đương nhiên sẽ vô cùng đau khổ. Tuy rằng Quân bộ sẽ cho người mang công văn báo về, nhưng ta suy đi tính lại, cuối cùng đích thân viết thay bọn họ mỗi người một phong thư, để nói với người thân của họ rằng, mỗi mỗi người bọn họ đều là một binh sĩ đầy khí phách. Vốn ta định nhờ dịch trạm chuyển thư, nhưng vì sau đại thắng Bắc Môn quan có nhiều chuyện cần làm, sợ rằng chậm trễ việc này, nên nhân dịp ta có việc tới thành Thanh Dã liền tới Thân Thành chủ nhờ giúp đỡ. Hy vọng Thành chủ có thể giúp ta việc này, chuyển đến tận tay cho người nhà của từng người bọn họ...

Nhạc Thanh Âm sững sờ, nàng không ngờ được hán tử lạnh lùng sắt máu giết người vô số trong lời đồn, lại có mặt trái dạt dào tình cảm như vậy, tự tay viết hơn ba trăm phong thư cho thân nhân của binh sĩ đã hy sinh của Vệ mình.

Chuyện này là lần đầu tiên xảy ra trên Đế quốc Thiên Phong!

Giọng Nhạc Thanh Âm không khỏi lộ vẻ khâm phục:

- Thiển Tướng quân thương quân như con, Thanh Âm bái phục!

Lúc này Thiển Thuỷ Thanh mới lấy hơn ba trăm phong thư ra giao cho Thân Sở Tài:

- Kính nhờ đại nhân!

Sau khi Thân Sở Tài thu nhận hơn ba trăm phong thư, Thiển Thuỷ Thanh lại nói:

- Vừa rồi chỉ là việc riêng, lần này ta tìm Thân đại nhân còn có chuyện công.

- Mời Tướng quân cứ nói!

- Liệt Tổng Suất ra lệnh cho ta trở về thu gom lương thảo và quân nhu, nhưng quân đội cũng không chỉ cần bao nhiêu đó mà thôi. Trước đó vài ngày trong dịp đại thắng hai quan, trong quân đã vét hết ngân quỹ phát thưởng cho binh sĩ, vài ngày nữa lại tới cuối tháng, không còn ngân quỹ phát lương, vì vậy lần này ta tới đây là muốn xin đại nhân giúp cho một ít!

Thân Sở Tài vừa nghe Thiển Thuỷ Thanh ngỏ ý hỏi tiền, lập tức sa sầm nét mặt.

Thiển Thuỷ Thanh lặng lẽ ngồi đối diện Thân Sở Tài mặt hơi mỉm cười.

Hắn đang lắng nghe.

Bên tai là những lời kể khổ lằng nhằng của Thân Sở Tài.

Hắn đang kể ra những chỗ khó xử, bất đắc dĩ của mình với Thiển Thuỷ Thanh.

Cai quản một thành luôn luôn có những phiền phức không thể nào kể xiết, mà những chuyện phiền phức này, nếu không có chút tiền thì không thể nào giải quyết. Bọn dân xảo trá không chịu nộp thuế theo đúng luật, quan lại địa phương muốn kiếm lời trong đó, năm ngoái mưa to một trận, nước dâng trên kênh Thông Thuỷ làm cho phòng đổ nhà xiêu, hắn là Thành chủ phải lo việc cứu tế dân chúng, xuất ra một món tiền rất lớn để trợ cấp mọi người. Cũng năm ngoái giặc cướp làm loạn, cũng là hắn tổ chức đội hộ dân chống cự, xua đuổi giặc cướp, đem lại cuộc sống yên lành cho bá tánh. Đế quốc có chiến tranh, tuy rằng các loại nguyên liệu vật tư, quân nhu khí giới được cấp trên phát xuống cho hắn giữ tạm, không cần hắn phải bỏ tiền ra, nhưng tất cả những công tác bảo quản, trông coi, phòng cháy, chống trộm thì hắn phải tự lo, việc này cũng tốn hao một số tiền kha khá.

Thân Sở Tài hắn là quan chức của Đế quốc, tận trung với chức trách, một lòng lo lắng cho dân, chuyện gì cũng nghĩ tới dân trước hết, cho nên kho bạc của thành Thanh Dã thật ra đã gần như rỗng tuếch, không có tới nửa phân bạc.

Giọng hắn kể lể vô cùng ai oán, dáng vẻ chân thành, chỉ thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Nếu người không biết nhìn thấy, chắc chắn sẽ tưởng rằng tên này là một vị quan thanh liêm hiếm có trên đời đang gặp phải khó khăn không nhỏ.

Nhưng Thiển Thuỷ Thanh nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười trong lòng.

Mấy chữ 'kho bạc rỗng tuếch', một vị quan bình thường không khi nào dám khinh suất nói ra ngoài miệng. Kho bạc vốn là chỗ quan trọng của Đế quốc, là trung tâm dự trữ tiền bạc, nếu thật sự kho bạc của một thành trở nên trống rỗng, vậy không cần biết hắn dùng vào việc gì, cứu tế dân chúng đói khổ, hay lén lút bỏ vào túi riêng, Đế quốc sẽ trách phạt tội thiếu trách nhiệm của hắn trước đã!

Cho nên những người có kho bạc trống rỗng thật sự, không bao giờ dám nói rằng kho bạc của mình trống rỗng, cho dù là dùng cát cũng phải đổ vào cho đầy kho bạc!

Thân Sở Tài nói như vậy hiển nhiên chỉ là mượn cớ từ chối mà thôi.

- Thiển Tướng quân, trước mắt Đế quốc đang chiến đấu trên nhiều mặt trận, không phải ngươi không biết chuyện này. Công quốc Thánh Uy Nhĩ phong toả hành lang Thánh Khiết, làm cho con đường buôn bán bị cắt đứt, dẫn đến nguồn tài chính của Đế quốc càng thêm giảm sút. Binh sĩ không đánh giặc cũng phải phát quân lương, đánh thắng thì phải phát thêm tiền thưởng, tử trận thì phải phát trợ cấp, còn sống thì phải lo áo quần cơm nước. Sáu vạn đại quân ngoài tiền tuyến ôm giáo nằm chờ địch, quân nhu hậu cần phía sau phải tiếp viện hết đợt này sang đợt khác. Nhưng Thân Sở Tài ta không phải là thần tiên trên trời, không phải tự nhiên có thể biến hoá ra tiền được! Ta duy trì được các nhu cầu cung ứng thông thường đã là không dễ, ngươi lại muốn ta đưa tiền để phát quân lương...Tướng quân, ta thật sự là bất lực!

Thân Sở Tài nói với vẻ mặt vô cùng đau khổ.

- Thân đại nhân, số tiền phát quân lương này chỉ là mượn tạm, thêm nữa, đây cũng chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi. Lúc trước đại quân công thành nào, ắt sẽ có thu hoạch tài sản của cải trong thành đó, lúc ấy chỉ cần trích ra một phần trong số tài sản chiếm được phân phát cho binh sĩ là xong. Nhưng hai quan Nam Bắc lại là nơi hiểm yếu, không có thành thị bên trong, không có cư dân, cũng không có của cải gì đáng giá. Tuy rằng chúng ta đã đánh chiếm được hai thành quan quan trọng ngăn trở bước tiến của đại quân Đế quốc Thiên Phong, nhưng gần như không chiếm đoạt được tiền bạc của cải gì đáng giá. Lần này công thành, binh sĩ tử trận không ít, công sức bỏ ra lại quá nhiều, Quân bộ vất vả lắm mới phát được phần tiền thưởng cho mọi người, nhưng về phần quân lương thì đang vô cùng lo lắng. Nơi này lại nằm quá xa thành Thương Thiên, nếu như chờ tiền từ đế đô chuyển đến, e rằng phải mất thêm một thời gian nữa! Vì muốn không làm chậm trễ quân lương của các huynh đệ, cho nên ta đành làm mặt dày xin đại nhân cho mượn một ít, sau khi Đế quốc mang số quân lương này tới, tự nhiên sẽ hoàn trả đầy đủ lại cho đại nhân, xin đại nhân thương tình giúp đỡ!

Thân Sở Tài lại lắc đầu quầy quậy.

- Chuyện này không thể được, Thiển Tướng quân, ngươi không cần nói nữa!

- Thân đại nhân, rốt cục vì sao lại không có khả năng?

Thân Sở Tài lạnh lùng liếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh một cái, trong lòng thầm nhủ, ngươi thì biết gì chứ?

Những năm gần đây Đế quốc Thiên Phong xảy ra chiến sự, các địa phương ngoài các khoản tiền bình thường phải nộp ra, còn phải giao tân binh, nộp thêm quân lương cho Đế quốc sử dụng, thế nhưng thành Thanh Dã này gần như là không nộp.

Chuyện này có liên quan đến vị trí địa lý độc đáo của thành Thanh Dã.

Thành Thanh Dã nằm giữa thành Thương Thiên và thành Cô Tinh, đồng thời cũng nằm cạnh thảo nguyên Phong Nhiêu. Nằm ở vị trí này, thành Thanh Dã không thể nào tránh khỏi hai nhiệm vụ chủ yếu, chính là phụ trách chuyển vận hậu cần quân nhu lương thảo, cùng với phòng ngừa giặc cướp tập kích quấy rối.

Vì vậy, Thân Sở Tài đã từng trình thư lên Hoàng đế, kêu rằng thành Thanh Dã gánh vác trách nhiệm quá nặng nề, thỉnh cầu được miễn giảm thuế má.

Cân nhắc đến tác dụng đặc biệt và trọng trách mà thành Thanh Dã phải gánh vác, Hoàng đế Thương Dã Vọng quả thật đã đồng ý giảm thuế một lần.

Vài năm gần đây, Đế quốc mưa thuận gió hoà, thu hoạch lương thực khấm khá, mặc dù Đế quốc đang trong thời kỳ chinh chiến, nhưng dân chúng lại có cuộc sống an khang, kho bạc các nơi cũng đầy ắp. Duy chỉ có Thân Sở

Tài gần như năm nào cũng báo lên Hoàng đế rằng, thành Thanh Dã gánh vách trách nhiệm quá nặng nề, lại thêm giặc cướp hung hăng ngang ngược quấy phá, dân chúng vô cùng khổ sở, nên kho bạc ngày càng cạn kiệt.

Ý mà Thân Sở Tài muốn nói với Thiển Thuỷ Thanh chính là hắn biết rõ chuyện công cần thiết, nhưng hắn lại quá khổ sở, hàng năm thành Thanh Dã cống hiến cho đại quân Đế quốc Thiên Phong và lo việc trị an ở địa phương, chuyện đó là lẽ đương nhiên. Nhưng chuyện quan trọng nhất là tiền nộp lên trên càng ít thì hắn lại càng cực khổ nhiều hơn!

Nhưng bây giờ quân Đế quốc Thiên Phong lại tìm đến hắn vay mượn.

Nếu như hắn cho mượn, chẳng phải là tự vả vào miệng mình sao?

Cho nên giờ phút này Thân Sở Tài mới nói bằng giọng mũi vô cùng lạnh lẽo:

- Chuyện trên quan trường ngươi không hiểu được, ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi! Ta nói với ngươi không có đã là vô cùng khách sáo, cho dù là có, ta cũng không thể cho ngươi mượn được! Tóm lại Thiển Tướng quân, nếu như nên cho, ta sẽ cho không ít, nếu không nên, vậy ngươi cũng đừng hy vọng. Dù sao khoản quân lương của Đế quốc trước sau gì cũng tới, đơn giản là các ngươi chịu khó chờ thêm vài ngày nữa mà thôi.

Phương Báo lập tức nổi giận:

- Thân đại nhân, ngươi có từng nghe qua quân Đế quốc Thiên Phong ta xin khất nợ lương của quân nhân bao giờ chưa?

Thân Sở Tài trợn mắt tỏ vẻ khinh thường:

- Trước đây không có, không có nghĩa là sau này không có!

- Ngươi...

Phương Báo đứng bật dậy.

Thiển Thuỷ Thanh đưa tay kéo Phương Báo lại:

- Phương Báo, đừng manh động!

Liếc nhìn Thân Sở Tài một cái thật sâu, Thiển Thuỷ Thanh nói:

- Nếu là như vậy, ta cũng không dám miễn cưỡng, chỉ là thế này, chúng ta từ xa tới, ngay cả nước cũng chưa được uống một ngụm nào, đại nhân không định mời chúng ta ngồi lại uống một chén rượu hay sao?

Thân Sở Tài ngẩn người:

- Hay lắm, nếu như Thiển Tướng quân có nhã hứng, đương nhiên ta sẽ phụng bồi, chỉ là hai chén rượu mà thôi, Thân mỗ vẫn thừa sức mời hai vị. Người đâu, mang rượu cho hai vị Tướng quân, dọn thêm vài món ngon lên đây!

Chuyện vay tiền không thành dường như không hề ảnh hưởng tới Thiển Thuỷ Thanh, ngược lại hắn nhân cơ hội này bắt đầu ăn uống. Tư thế của hắn khi ăn cũng coi như nhã nhặn, nhưng tư thế của Phương Báo thì quả thật không dám ngỏ lời khen...Tuy Phương Báo chỉ còn một tay, nhưng tốc độ gắp thức ăn lại không chậm chút nào, đũa múa như bay, chỉ trong nháy mắt đã dọn dẹp hơn phân nửa đồ ăn thức uống trên bàn.

Chuyện này làm cho tất cả mọi người ngồi trong bàn phải cau mày, Mẫn Giang Xuyên càng thấy Phương Báo quả là kẻ không đọc qua sách vở. Hắn thấy có lẽ nên lên tiếng nhắc nhở đối phương, cho chúng biết đây là chỗ nào, mỗi một miếng thức ăn mà chúng cho vào miệng là cái gì...

- Từ từ ăn thôi, đây không phải là tiền tuyến, không ai tranh với ngươi đâu!

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Thiển Thuỷ Thanh vỗ vỗ vào vai Phương Báo nhắc nhở hắn.

Các nhân vật tai to mặt lớn ngồi cùng bàn đồng thanh phát ra tiếng cười khinh miệt.

Thiển Thuỷ Thanh thành thật giải thích với mọi người:

- Đánh giặc đã lâu, nên thói quen ăn uống cũng không dễ dàng sửa được. Bình thường ăn cơm ngoài tiền tuyến, không ai biết được chiến sự sẽ bắt đầu vào lúc nào, địch nhân có tập kích bất ngờ hay không. Một khi có tiếng trống vang lên, mọi người phải lập tức bỏ bát cơm xuống, vội vàng cầm vũ khí lên chiến đấu. Cho nên rất nhiều huynh đệ đã quen quét sạch đồ ăn trong một thời gian ngắn ngủi, đôi khi trận chiến kéo dài cả ngày trời, cũng không có thời gian ăn uống. Cho nên những khi có thời gian nhất định phải ăn cho thật nhiều, cố gắng chứa cho đầy bụng để tránh bị đói. Cứ như vậy, rất nhiều huynh đệ sau một thời gian đã trở nên quen với cách ăn uống như vậy, không khỏi có vẻ khó coi, xin các vị thứ lỗi.

Tiếng cười khinh miệt ngưng bặt.

Chỉ vài lời đơn giản, nhưng đã nói hết cuộc sống gian khổ nơi tiền tuyến.

Bọn họ liều mạng trên chiến trường, đổi lấy sự yên bình ở hậu phương, kẻ nào dám khinh bỉ bọn họ, coi thường bọn họ?

Nhạc Thanh Âm nhẹ giọng hỏi:

- Vì sao Tướng quân lại không có thói quen như vậy?

- Ta chỉ mới nhập ngũ khoảng chừng trăm ngày, đánh trận cũng không nhiều, cho nên có rất nhiều thói quen vốn có của quân nhân vẫn chưa quen thuộc.

Nhạc Thanh Âm cười thành tiếng:

- Phải nói rằng tốc độ lên chức của Tướng quân trong Đế quốc có thể coi là cực nhanh, chỉ trong vòng hơn ba tháng đã làm đến chức Doanh Chủ, ngày sau Tướng quân lập thêm nhiều công lớn, tiền đồ của Tướng quân có thể nói là vô hạn!

Lúc nàng nói những lời này, mắt liếc xéo qua Thân Sở Tài, hiển nhiên muốn khéo léo nhắc nhở hắn, tên Tướng quân trước mặt này tạm thời chỉ là một Doanh Chủ nho nhỏ, nhưng ai mà biết được thành tựu sau này của hắn đến mức nào, bây giờ đắc tội với hắn không được khôn ngoan cho lắm...

Hiển nhiên Thiển Thuỷ Thanh cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của Nhạc Thanh Âm, chỉ cười cười:

- Công lớn thì phải chờ đến khi đại chiến mới có hy vọng lập được, còn những lúc bình thường, những quân nhân như chúng ta không sợ đánh giặc, chỉ sợ không kịp ăn cơm. Các binh sĩ cả đời vất vả, lăn lộn trên chiến trường, vào sinh ra tử, đến khi xuất ngũ về quê, ngay cả tiền mang về nhà cũng không được bao nhiêu, Đế quốc cũng cảm thấy có điều xấu hổ. Đế quốc Thiên Phong vốn dùng võ lập quốc, dùng võ giữ nước, cho nên không muốn làm chuyện có lỗi với quân nhân, ta tin tưởng Thân Thành chủ nhất định sẽ vì những binh sĩ nơi tiền tuyến như chúng ta mà khẳng khái giúp đỡ chuyện quân lương!

Thân Sở Tài hừ một tiếng bực bội, làm như không nghe thấy.

Vài lời đẩy đưa qua lại, không khí trong bàn chợt trở nên mất tự nhiên, Mẫn Giang Xuyên bật cười ha hả:

- Mời, mời các vị dùng đi, đây là cá Phượng Vĩ của lầu Tuý Hoa, chính là Thiên Phong nhất tuyệt, tất cả mọi người hãy dùng thử!

Thiển Thuỷ Thanh dùng đũa gắp một miếng ăn thử, sau đó gật đầu khen ngợi:

- Quả nhiên tài nấu nướng tuyệt vời, không biết nấu như thế nào, cho vào miệng thấy vừa chua vừa ngọt, mùi vị vô cùng thơm tho, nuốt xuống khỏi cổ vẫn còn thấy thơm ngon, dư hương không dứt...Về sau có cơ hội, nhất định phải tới đây ăn vài lần nữa!

Mẫn Giang Xuyên cười ha hả:

- Chuyện này e rằng hơi khó khăn một chút, món cá Phượng Vĩ mỗi năm chỉ có thể ăn được vào tháng này mà thôi. Món này sử dụng cá Tứ Tai Xà (bốn mang) trong sông Nguyệt Nha nấu thành, phải sử dụng cá sống tròn một năm tuổi, nặng ba cân mới có thể nấu được, nếu cá lớn quá thịt sẽ dai, nhỏ quá thịt không ngọt. Nấu chung với món cá Phượng Vĩ này còn có tuyết lấy trên đỉnh núi Tiếp Thiên, hương liệu của hành lang Thánh Khiết, cùng với canh gà nguyên chất thượng hạng của đế quốc Kinh Hồng phối hợp lại mà thành, còn phải có đầu bếp tay nghề hạng nhất mới có thể nấu được. Lúc chế biến món này, trước đó phải dùng nước tuyết trên đỉnh núi Tiếp Thiên nuôi cá ba ngày để khử mùi tanh, dùng loại rượu vàng thượng hạng rửa bụng nó cho sạch sẽ. Không được đánh vảy trước, chỉ moi hết ruột bỏ đi, cho vào trong thố hấp cách thuỷ cùng các loại hương liệu như tiêu, quế, hồi...Đến khi cá chín được tám phần thì lấy ra, gỡ bỏ vảy đi, sau đó bỏ vào thố chưng thêm lần nữa, lúc ấy mới tạm gọi là xong...

Lúc hắn nói những lời này có vẻ gật gù đắc ý, thầm nghĩ có lẽ bây giờ các ngươi đã hiểu món ăn lúc nãy các ngươi ăn ngấu nghiến là món gì rồi! Món ăn ngon phải ăn từng chút mới có thể thưởng thức hết hương vị của nó, đằng này các ngươi lại nuốt như lang như hổ! Đương nhiên những lời này hắn không thể nói ra ngoài miệng, nhưng dù chỉ nghĩ trong lòng thì nó cũng đã hiện rõ ra ngoài mặt.

Quả thật Thiển Thuỷ Thanh sững sờ kinh ngạc.

Cá Tứ Tai Xà ở sông Nguyệt Nha vốn là báu vật hiếm có rất khó bắt được, vì trời sinh tính của chúng vô cùng láu lỉnh. Phần tới thời gian chúng chỉ sống quanh quẩn ở những chỗ nước sâu, di chuyển không ngừng, gần như không hề trồi lên mặt nước. Chỉ có hàng năm vào mùa mưa đầu Xuân, bởi vì dưỡng khí xuống quá thấp nên chúng mới ngoi lên từng đàn trên mặt nước để thở, cũng chỉ có đúng vào thời điểm này, ngư dân mới có thể bắt được chúng.

Nhưng dù là như vậy, số lượng thu hoạch được cũng vô cùng ít ỏi.

Vậy mà Mẫn Giang Xuyên còn nói phải chọn những con đúng một năm tuổi mới dùng được!

Quá trình chế biến phức tạp rườm rà không nói, còn phải dùng cái gì tuyết trên đỉnh núi Tiếp Thiên cùng hương liệu của hành lang Thánh Khiết. Toàn là những thứ nguyên liệu hạng nhất, công đoạn chế biến phức tạp như vậy quả thật làm cho người ta phải chắc lưỡi. Hiện tại hành lang Thánh Khiết đã bị Công quốc Thánh Uy Nhĩ phong toả, còn người của đế quốc Kinh Hồng vốn đã bất hoà với Đế quốc Thiên Phong nhiều năm. Những nguyên liệu này không dễ tìm chút nào, bình thường muốn ăn, gần như tuyệt không thể được.

Lúc này Mẫn Giang Xuyên có vẻ còn chưa tận hứng, bèn tiếp tục giới thiệu vài món ăn khác:

- Đây là món lưỡi Quái Anh, cần dùng ít nhất hai trăm cái lưỡi chim Anh Vũ mới có thể nấu được một phần. Đây là Băng Nhĩ Ngư Tử, dùng trứng cá biển ở Mâu Hải nấu với băng vùng địa cực. Đây là canh Tử Huyết Phù Dung, có công hiệu thanh đàm, đó là Bách Điểu Triều Phụng, phải dùng đến hai mươi mấy loại chim mới có thể chế biến thành...

Các loại thức ăn quý lạ từ miệng Mẫn Giang Xuyên thốt ra, món nào cũng có cái tên dễ nghe, cách thức chế biến cầu kỳ độc đáo, món nào món nấy làm cho người ta chỉ mới nghe qua đã thấy thèm, làm cho người ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy lạ kỳ, lại càng cảm khái.

Không ai để ý rằng, trong khi nghe Mẫn Giang Xuyên giới thiệu một loạt các món ăn trên bàn, động tác của Phương Báo dần dần chậm lại, còn vẻ mặt Thiển Thuỷ Thanh dần dần trở nên nghiêm trọng, cuối cùng trở nên hết sức khó coi.

Mẫn Giang Xuyên lấy làm kỳ, hỏi:

- Vì sao hai vị Tướng quân không ăn nữa? Chẳng lẽ còn sợ không ngon hay sao?

Sắc mặt của Thân Sở Tài ngồi bên cạnh hắn dường như muốn sắp sửa giết người, trong lòng thầm mắng tên này là xuẩn ngốc.

Phương Báo ặc một tiếng:

- Không phải không ngon, mà là không dám ăn tiếp! Giá của bữa tiệc này, sợ rằng một năm quân lương của lão tử cũng không trả nổi!

Thiển Thuỷ Thanh cũng trầm giọng hừ lạnh:

- Chúng ta tham gia vào quân ngũ bấy lâu nay, chưa từng thấy qua mấy thứ này. Đối với chúng ta mà nói, cái gọi là đồ ăn ngon chính là lấy đồ sống nấu thành đồ chín, sau đó bỏ thêm muối vào. Một bát thịt nấu chín với tương, mùi vị của nó cũng đủ làm cho các huynh đệ của ta ai nấy thèm nhỏ dãi, nếu như có thể đủ ăn cho no bụng, ấy là hạnh phúc lớn nhất trên đời. Mỗi lần trước đại chiến, Quân bộ luôn phát rượu thịt thưởng cho ba quân, mọi người ai cũng có rượu uống, có thịt ăn cũng đã vô cùng thoả mãn, sau đó ra trận liền liều mạng chiến đấu, không hề sợ chết. Nhưng ở nơi đây, một chén cơm bằng mười ngày quân lương, một món đồ ăn có thể đổi được hàng chục mạng, chúng ta đều là những người có tính mạng ti tiện, thực sự không xứng với đồ ngon như vậy! Nếu để chúng ta ăn thật sự vô cùng lãng phí, các vị cứ chậm rãi mà thưởng thức đi thôi!

Vốn Mẫn Giang Xuyên đang đắc ý về tài ăn nói thao thao bất tuyệt của mình qua những lời giới thiệu, giờ phút này lại bị Thiển Thuỷ Thanh nói như vậy, vô cùng xấu hổ. Hắn quay đầu lại nhìn Thân Sở Tài, thấy đối phương đã nổi giận đến mức không thèm nhìn hắn dù chỉ bằng nửa mắt.

Không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, khẩn trương.

Tiếng đàn rung động lòng người đột ngột vang lên đúng lúc này, tiếng nhạc du dương dễ nghe như thác đổ lưng trời, rửa sạch lòng người, thu hút sự chú ý của tất cả.

Khúc nhạc vừa chấm dứt, lúc này mọi người mới bừng tỉnh lại, chợt hiểu ra đây là khúc nhạc do Nhạc Thanh Âm đàn tấu, dùng tiếng nhạc êm dịu dễ nghe để phá tan bầu không khí ngột ngạt vừa rồi.

Thiển Thuỷ Thanh hơi biến sắc:

- Nhạc hay quá, không biết khúc này có tên là gì vậy?

Nhạc Thanh Âm trả lời:

- Đây là khúc Băng Tâm tụng.

- Băng Tâm tụng...Tên hay quá!

Thiển Thuỷ Thanh cúi đầu trầm ngâm, đột nhiên cười lạnh lẽo:

- Cô nương vốn là người cao quý, lan tâm huệ chất, thanh khiết như băng, cầm nghệ vô song, Thiển Thuỷ Thanh bội phục! Chỉ là quân nhân Đế quốc Thiên Phong chúng ta đã quen tung hoành chốn sa trường, chính khí cùng một bầu máu nóng ngập tràn trong lồng ngực, khúc Băng Tâm tụng này không thích hợp với các quân nhân như chúng ta chút nào. Nếu như cô nương bằng lòng, ta cũng không ngại nghe thử cô nương hát quân ca, cho biết cái hay của nó một phen!

Hắn vừa dứt lời, tất cả những người ngồi trong bàn tức thì biến sắc.

Trong tình cảnh này, Thiển Thuỷ Thanh bảo Nhạc Thanh Âm hát quân ca, hiển nhiên hắn có dụng ý gì khác.

Thấy mọi người đều biến sắc không nói gì, Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười nói tiếp:

- Xem ra không được, nếu là như vậy, không hát là hơn. Ta vẫn còn nhiều chuyện phải làm, cũng không thể ở lại đây lâu, xin cáo từ!

Thiển Thuỷ Thanh lại nhìn một vòng tất cả mọi người, nói với giọng thâm sâu:

- Tiền phương khổ chiến đẫm máu, hậu phương ca múa mừng cảnh thái bình. Chỉ mong trong lúc các vị hưởng thụ những lạc thú của đời người, chớ quên còn có những người đang cực khổ đấu tranh nơi tiền tuyến. Lương thảo đại quân không thể chậm trễ dù chỉ một ngày, quân lương cũng không thể nợ binh sĩ quá lâu, Thân thành chủ thạo đời hiểu chuyện, xử sự khôn khéo, chút việc nhỏ nhặt này chắc cũng không làm khó được ngươi! Dù sao quân lương của sáu vạn quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta chỉ bằng giá của mấy phần lưỡi Quái Anh và cá Phượng Vĩ mà thôi. Chúc các vị may mắn!

Hắn nói dứt lời liền dẫn theo Phương Báo phất tay áo rời khỏi, để lại sau lưng một bàn tiệc, ai nấy trợn mắt nhìn nhau không nói được lời nào.

Thân Sở Tài căm tức vỗ bàn đánh rầm, mắng ầm cả lên:

- Một tên Doanh Chủ nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo như vậy sao?

Mẫn Giang Xuyên tức tối hừ một tiếng:

- Chỉ là loại không biết cư xử mà thôi!

Dưới lầu vang lên một tràng tiếng động ầm ầm, đó là tiếng mà Thiển Thuỷ Thanh trước khi ra khỏi lầu Tuý Hoa đá ngã một cái bàn. Lại một tiếng ngựa hí sắc bén vang lên, Thiển Thuỷ Thanh đã dẫn theo người của hắn rời khỏi. Thân Sở Tài hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Quả nhiên vô cùng ngang ngược kiêu ngạo, hừ, để ta xem Thiển Thuỷ Thanh ngươi có thể đắc ý được đến khi nào!

- Đại nhân, Thiển Thuỷ Thanh bất quá chỉ là một võ quan lục phẩm, không ngờ hắn dám đối xử với ngài như vậy, có nên...

Một tên áo đen đứng sau lưng Thân Sở Tài khom người hỏi.

Ánh mắt Thân Sở Tài thoáng qua vẻ âm độc vô cùng:

- Hừ, chỉ là một tên vũ phu nho nhỏ, nhất thời đắc ý, ngang ngược càn rỡ. Xem ra phải làm cho hắn hiểu một chút, thành Thanh Dã không phải là Tam Trùng Thiên, phải cho hắn hiểu ai mới là chủ nhân của nơi này!

Ra khỏi lầu Tuý Hoa dường như đi khỏi một khoảng không gian làm cho người ta cảm thấy ngạt thở, Thiển Thuỷ Thanh và Phương Báo cùng ngửa mặt lên trời hít thở thật sâu.

Bọn Cẩu Tử tiến lại hỏi thăm sự tình thế nào, Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:

- Có chút phiền phức nhỏ, tuy nhiên cũng không trở ngại gì lớn lắm, ta sẽ xử lý cho tốt.

Hiện tại các binh sĩ thuộc hạ của hắn đều có một tình cảm tôn sùng gần như là mù quáng đối với hắn. Nếu Thiển Thuỷ Thanh đã nói hắn có thể xử lý tốt, vậy tự nhiên là không có vấn đề gì.

Cẩu Tử vỗ bụng kêu đói, mấy tên binh sĩ khác cũng vậy, Thiển Thuỷ Thanh nhìn sang Phương Báo:

- Thế nào, lúc nãy ngươi ăn no chưa?

Phương Báo hừ lạnh:

- Thức ăn dành cho bọn nữ nhân trong chốn thanh lâu ấy, ngon thì ngon thật, nhưng dù có ăn cả chén đĩa cũng không no được!

Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:

- Đi, các huynh đệ, chúng ta tìm chỗ nào ăn một bữa cho tử tế, hôm nay ta mời!

Cả bọn đều mừng rỡ.

Ra khỏi phố Niểu Hoa, gần cửa Đông của thành Thanh Dã có một tửu lâu gọi là lầu Đông Phong.

Trước khi Thiển Thuỷ Thanh nhập ngũ đã từng ăn ở chỗ này, ký ức đối với món chân giò kho của hắn vẫn còn mới mẻ, theo như hắn đã từng diễn tả thì: "Đó quả là một món ăn ngon, béo mà không ngán, ăn rất vừa miệng, chuyện quan trọng nhất chính là chỉ cần ăn vào hai cái chân giò, tuyệt đối no bụng"

Mọi người cùng nhau chậm rãi đi về phía lầu Đông Phong.

Trên đường, Phương Báo đem chuyện mà mình và Thiển Thuỷ Thanh gặp phải trên lầu Tuý Hoa kể lại, bọn Cẩu Tử nghe xong ai nấy ngập tràn lửa giận. Một tên binh sĩ mắng ầm lên:

- Con bà nó đám quan chó chết, bọn lão tử liều sống liều chết ngoài sa trường, đám chó này lại ăn chơi đàng điếm ở hậu phương! Đừng để lão tử gặp hắn, bằng không lập tức sẽ cho hắn một đao!

Phương Báo hừ hừ:

- Sau đó thì sao? Ngươi cũng mang theo một ngàn người đi đánh thành Kinh Viễn chuộc tội hả?

Tên binh sĩ kia lập tức nghẹn lời.

Mọi người lên lầu Đông Phong, kiếm đại một chỗ ngồi xuống, kêu một vò rượu, vài món ăn, hai bát giò thật lớn, món ăn vừa dọn ra lập tức ăn như lang như hổ. Cả bọn vừa ăn uống ngấu nghiến vừa mắng Thân Sở Tài là tên khốn kiếp đáng chết.

Nơi đây là thành Thanh Dã, là địa bàn của Thân Sở Tài, vài thực khách vừa bước vào lầu Đông Phong đã nghe có mấy quân nhân đang ngồi mắng chửi Thành chủ, ai nấy thất kinh hồn vía, không còn lòng dạ nào ăn uống nữa, đều quay đầu bỏ chạy.

Lập tức lầu Đông Phong trở nên ế ẩm hơn thường lệ, chủ lầu mang thức ăn lên với vẻ mặt vô cùng đau khổ, nhưng không hề dám thốt lên nửa câu oán trách.

Lúc cả bọn còn đang mắng chửi vô cùng cao hứng, một con khoái mã đột nhiên chạy vội đến, kỵ sĩ đứng dưới lầu lớn tiếng kêu lên:

- Vị nào là Thiển Thuỷ Thanh Thiển Tướng quân?

Thiển Thuỷ Thanh bước ra xem thử, thấy là một tên tiểu tốt, bèn cười hỏi:

- Chính là ta, xin hỏi có chuyện gì vậy?

Tên tiểu tốt kia ngạo nghễ đáp:

- Ta phụng mệnh Thành chủ đại nhân tới đây!