Đế Sư Xuất Sơn

Chương 89: Cuộc sống bình thường mới là ý nghĩa đích thực của hạnh phúc




Diệp Phùng trở về nhà, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Sau đó, một ánh sáng ấm áp, lộ ra từ khe cửa khẽ chiếu tới.

Diệp Phùng nhất thời sửng sốt!

Đã gần mười giờ rồi, chẳng lẽ Hà Tố Nghi còn chưa ngủ sao?

Lúc này, có tiếng động phát ra. sau đó, Hà Tố Nghi đang mặc quần áo ở nhà, xoa xoa con mắt có chút buồn ngủ xuất hiện. Lúc nhìn __ thấy Diệp Phùng liền nở nụ cười ấm áp: “Anh về rồi?”

“Em có để lại đồ ăn cho anh này, anh mau ăn đi!”

Đi vào nhà, liếc mắt nhìn thấy trên bàn bày hai đĩa thức ăn, bên trên còn dùng chén đậy lại.

Sau đó, Hà Tố Nghi cẩn thận lấy ra từ trong phòng bếp một cái đĩa khác, bên trên phủ một lớp vải bông dày, vén tấm vải bông lên, lập tức lộ ra hai cái bánh bao đang bốc khói nghi ngút.

“Em đã hâm nóng ba lần cho anh rồi, nếu mà anh không về thì không thể nào ăn được rồi!”

Nhìn cảnh trước mắt, đáy lòng lặng lẽ rung động, tim đập rộn ràng.

Anh được tôn là Đế sư, đã từng nếm qua của ngon vật lạ trên đời, thế nhưng vào giờ phút này, anh lại cảm thấy, hai cái bánh bao trước mặt mới là món ăn ngon nhất trên đời!

Đây là một người vợ, là tình yêu dành cho chồng, là gia đình, là nỗi nhớ thương dành cho anh.

Lúc này, anh không phải là Đế sư cao cao †ại thương mà chỉ là một người đàn ông bình thường.

Giờ phút này, anh có thể tháo tất cả lớp ngụy trang của mình xuống, hoàn toàn tận hưởng sự ấm áp mà gia đình mang lại!

“Tố Nghi…”

Diệp Phùng đột nhiên xúc động nhìn cô, bên trong ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Cảm ơn eml”

Hà Tố Nghi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng quay đầu đi: “Anh…Anh nhanh ăn đi!”

“Em đi ngủ trước đây!”

Nhìn thấy dáng vẻ bỏ chạy đáng yêu của cô, từ đáy lòng Diệp Phùng cười ra tiếng.

Nhẹ nhàng cắn một miếng bánh bao, miệng đầy hương vị êm dịu, không còn gì ngon hơn!

Thực ra, hạnh phúc chính là bình thường và đơn giản như vậy!

Đêm nay, Diệp Phùng ngủ rất thoải mái.

Ngày hôm sau, khi thức dậy, bỗng nhiên phát hiện bên giường có một bóng dáng lanh lợi dễ thương.

“Ba, ba tỉnh dậy rồi?”

Đôi mắt to, trong veo như nước của Thi Nguyệt nhìn anh, mang theo chút nịnh nọt.

Diệp Phùng cười, phết cái mũi nhỏ của cô bé: “Nói đi, nhóc con nghịch ngợm, con lại đang suy nghĩ cái gì xấu xa đó?”

“Ba ơi, hôm nay trường học cho nghỉ, con muốn đi ra ngoài chơi…”

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô bé, trái tim Diệp Phùng như muốn tan chảy. Anh ôm Thi Nguyệt vào trong lòng, cười nói: ‘Được rồi, vừa lúc hôm nay ba không có giờ dạy, ba sẽ dẫn con ra ngoài chơi!”

“Vâng ạ! Tuyệt quái”

Ngay lập tức, Thi Nguyệt vui sướng reo lên: “Mẹ ơi, ba đồng ý rồi. Chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài chơi rồi!”

Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đẩy cửa đi vào, Diệp Phùng vừa ngẩng đầu nhìn, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời!

Giờ phút này, Hà Tố Nghi cởi bỏ bộ trang phục công sở nghiêm túc, mặc một bộ váy liền màu trắng, vừa thoải mái vừa trang nhã lại thanh thuần, bên trong mang theo một chút kiều mị, giống như tiên nữ hạ phàm, lộ ra vẻ đẹp khiến người khác say mê.

Diệp Phùng hơi có chút thất thần, mãi đến khi Thi Nguyệt kéo cánh tay của anh, mới kịp phản ứng lại, mở miệng hỏi: “Tố Nghi, hôm nay em không phải đi làm sao?”

Hà Tố Nghi vuốt vuốt, vén tóc mái, dịu dàng mở miệng nói: “Công ty gần đây có một dự án sắp hoàn thành. Giám đốc Nghiêm thấy em mấy ngày nay mệt mỏi quá nên đã cho em nghỉ hai ngày!”

Có lẽ là một nhà ba người bọn họ chưa từng chính thức ra ngoài đi chơi cùng nhau cho nên suốt dọc đường đi, Thi Nguyệt một †ay năm tay ba, một tay nắm tay mẹ, trông có vẻ vui sướng lạ thường!

Mà Diệp Phùng và Hà Tố Nghi cũng đã lâu rồi mới cảm nhận được. Tuy rằng cả hai không nói những lời quá ngọt ngào nhưng rõ ràng tình cảm giữa hai người lại có chút thay đổi vi diệu.

Bọn họ đi tới một trung tâm mua sắm lớn nổi tiếng ở thủ đô, hàng hóa đa dạng, phong phú, đầy màu sắc, khiến cho Thi Nguyệt nhìn mà thấy hoa cả mắt.

“Ba ơi, đó là cái gì vậy? Nhìn ngon quá đi!”

Trên tầng ba, Thi Nguyệt đột nhiên túm lấy tay áo Diệp Phùng, chỉ vào hàng người dài đang xếp hàng phía trước một cửa hàng, trong mắt lấp lánh vẻ tham ăn.

“Không phải con vừa mới ăn sáng xong sao?”

Diệp Phùng giả vờ tức giận nhìn cô bé.

“Ba ơi, ba ơi, ba là tốt nhất, con muốn ăn!”

Không một ai có thể chịu được dáng vẻ làm nũng dễ thương của con nhóc tinh ranh này, và Diệp Phùng cũng không ngoại lệ, tức khắc liền tan vỡ, trên mặt nở một nụ cười yêu thương: “Thôi được rồi, ba đi mua cho con.”

Hà Tố Nghi khế trừng mắt nhìn con bé một cái: “Lúc ăn cơm thì không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, bây giờ lại đòi ăn đồ ăn vặt.

Anh không thể để nuông chiều nó như vậy được.”

Thi Nguyệt lập tức đáng thương nhìn Diệp Phùng.

Sau đó anh liền ôm lấy con bé, cười nói: “Chỉ được lần này thôi. Lần sau không được như vậy nữa!”

“Vâng. Ba là tuyệt nhất!”

Thi Nguyệt hôn một cái “bẹp” lên mặt Diệp Phùng. Hai cha con chơi đùa ầm ï. Nhìn thấy cảnh ấm áp như thế này, Hà Tố Nghi cũng chỉ biết bất lực lắc đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười nồng đậm.

Đây mới là dáng vẻ mà người một nhà nên có…

Món kem ốc quế của cửa hàng này kinh doanh vô cùng tốt, ba phải xếp hàng gần nữa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt của mình.

Người mua ở phía trước vừa mới rời đi, Diệp Phùng còn chưa kịp lên tiếng thì bóng dáng đột nhiên vụt qua tới phía trước anh, âm thanh kiêu ngạo ngang ngược vang lên: “Ông chủ! Cho một cây kem ốc quế!”

Vẻ mặt mong đợi của Thi Nguyệt liền biến thành thất vọng, hết sức tủi thân nhìn Diệp Phùng, dùng âm thanh đáng thương, rụt rè kêu lên: ‘Ba….”

Sắc mặt Diệp Phùng nhất thời đanh lại, vỗ võ bả vai chàng trai chen hàng kia.

Chàng trai quay đầu lại, vẻ mặt nghỉ ngờ nhìn anh.

“Người anh em, tự giác xếp hàng, đến trước xếp trước đến sau xếp sau. Điều đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?”

Chàng trai trẻ tuổi cũng không lớn, không kiên nhẫn, khoát tay nói: “Đi đi, đừng làm phiền tôi. Anh mua cái sau là được rồi!”

Nghe giọng điệu lý lẽ chính đáng của cậu †a, Diệp Phùng nhất thời vui vẻ: “Nếu cậu đã sốt ruột, có thể nói rõ lý do, tôi có thể lựa chọn nhường cho cậu. Nhưng cậu cứ làm như là vẻ dĩ nhiên mà chen vào trước mặt tôi như thế này, không phù hợp lắm.”

“Ai da! Có gì mà không thích hợp chứ!”

“Tôi đi mua đồ, từ trước đến nay đều không biết xếp hàng là gì.”

Ánh mắt Diệp Phùng chợt đông lại, bàn †ay đang ôm lấy vai cậu kia đột nhiên đập mạnh một cái, thân hình gầy yếu của thiếu niên trực tiếp bay ra ngoài, té lăn phù phù trên đất.

Tuy rằng anh là một giáo viên, nhưng cho tới bây giờ anh cũng không phải là một tên †hư sinh nho nhã yếu ớt…

“Tuyệt quái”

“Loại người không có văn hóa như nó phải dạy dỗ như vậy mới được!”

Tất cả mọi người đang xếp hàng đều võ †ay tán thưởng. Tất cả mọi người đều cực khổ xếp hàng, dựa vào cái gì nói chen liền chen hàng vào?

Tuy rằng đây chỉ là một việc nhỏ nhặt nhưng cũng đủ để thể hiện ra văn hóa của một người!

“Anh… Anh dám đánh tôi?”

Chàng trai đứng lên, cảm nhận được ánh mắt trào phúng của mọi người nhìn về phía hắn, thẹn quá hóa giận, quát Diệp Phùng.

Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Sửa cách dùng từ của cậu lại đi, tôi không có đánh cậu. Tôi chỉ dạy cậu học thế nào là tự giác xếp hàng thôi!”

“Đây là nơi công cộng, không phải nhà của anhl”

“Chúng tôi cũng không phải là cha mẹ của cậu, chúng tôi không có nghĩa vụ nuông chiều cậu!”

“Được! Anh chờ tôi đó!”

Chàng trai nổi giận đùng đùng bỏ đi. Diệp Phùng không để ý tới hắn ta nữa. Sau khi mua kem xong, chàng trai lại kia quay lại, phía sau, còn có mấy nhân viên bảo vệ tay cầm theo dùi Cui.

Quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy dáng vẻ này lập tức tản ra. Chàng trai khoanh hai tay trước ngực, dương dương tự đắc nói: “Tôi cũng phải sửa từ của anh một chút, nơi này, thật đúng là nhà của tôi!”

“Ba tôi, chính là chủ tịch của trung tâm thương mại này!”

Diệp Phùng khế nhướng mày một chút, cười nói: “Thì sao?”

“Thì sao?”Chàng trai tức giận hừ một tiếng: “Xin lỗi tôi ngay bây giờ!”

“Tại sao tôi phải xin lỗi cậu?”

“Dựa vào việc anh đánh ngã tôi!”

“Đó không phải là đáng đời cậu hay sao?”

Nghe giọng điệu lý lẽ hiển nhiên của Diệp Phùng, chàng trai lập tức tức giận, mũi cũng xiêu vẹo, ngón tay run rẩy chỉ vào anh: “Anh…Anh thật sự láo xược!”

“Nếu tôi không dạy cho anh một bài học, anh sẽ không biết Mạnh Long Tường tôi lợi hại như thế nào!”

“Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Ồn ào ầm ï, có chú ý xung quanh hay không!”

Ngay khi nhân viên bảo vệ chuẩn bị ra tay, một giọng nói uy nghiêm từ phía sau vang lên.

Vẻ mặt hung tợn của nhân viên bảo vệ lập tức trở nên kính cẩn, xoay người cúi chào: “Xin chào chủ tịch!”

Mạnh Long Tường vội vàng chạy tới, trên mặt mang theo nụ cười lấp liếm: “Ba, sao ba lại ở đây?”

“Chẳng có gì to tát cả. Chỉ có thằng cha không có mắt dám đánh ngã con! Con đã bảo nhân viên bảo an đuổi hắn ra ngoài!”

Người vừa tới có bộ dạng hiên ngang, phong độ, cao quý, tùy ý nhìn quanh cũng không hề gì, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Phùng, vẻ mặt bình thản của ông ta đột nhiên sửng sốt!

Sau đó, ông ta lại nhìn đứa con trai của mình, sắc mặt kỳ lạ nói: ‘Vì sao anh ta lại đánh mày?”

“Bởi vì anh ta không cho con chen hàng!”

“Bốp Một cái bạt tai giáng xuống khiến Mạnh Long Tường xoay ba vòng, trực tiếp khiến hắn ngã xuống!

“Ba, tại sao ba lại đánh con chứ?”

Mạnh Long Tường oan ức nói.

“Ở nơi công cộng lại ngang ngược chen hàng, không phải nên bị đánh sao?”

“Đổi lại là tao, tao không chỉ đánh mày mà còn đánh vào cái miệng không đúng của mày nữa!”

Nói xong, ông ta xách lỗ tai Mạnh Long Tường lên, đi đến trước mặt Diệp Phùng, vẻ mặt đầy vẻ cung kính, tươi cười nói: “Thầy giáo, đã làm thầy phải chê cười rồi!”