Để Ta Làm Thế Thân

Chương 25






Ngày hôm sau, lúc Tuấn Tú tỉnh lại, chỉ thấy Lương Nhi đang ở trong phòng cầu thu thập đồ đồ đạc.


.


Tuấn Tú miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn Lương Nhi tất bật chạy đông chạy tây, cậu thấy vô cùng nghi hoặc.


.


"Lương Nhi!" – Tuấn Tú khẽ gọi một tiếng.


.


Lương Nhi nghe thấy tiếng gọi của Tuấn Tú liền quay đầu lại, nhìn về phía giường, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cẩn thận đi đến "Tuấn Tú công tử, công tử tỉnh rồi!"


.


"Mới sáng sớm người đã tất bật làm gì a?" – Tuấn Tú thuận miệng hỏi.


.


"Ách~~" – Lương Nhi nhìn Tuấn Tú, biểu tình bối rối do dự.


.


Sớm nay mặt trời còn chưa ló rạng, Các chủ đã gọi ta đến, phân phó ta giúp Tuấn Tú công tử thu thập đồ đạc, còn muốn a chuyển lời đến công tử, rằng mấy ngày nữa công tử phải quay về Minh trang! Nhưng hiện tại đối diện với công tử thế này, ta sao có thể mở miệng nói những lời kia!?


.


Ta thực thực sự không dám tưởng tượng người đã yêu Các chủ đến mê muội khi nghe được những lời tuyệt tình đó sẽ có phản ứng gì!


.


"Đến tột cùng là làm sao? Mau nói đi!" – Vừa thấy biểu tình của Lương Nhi, Tuấn Tú lập tức minh bạch đã có chuyện xảy ra, ánh mắt không khỏi trở nên sắc bén.


.


Lương Nhi ngẩn người, chỉ cảm thấy người ở ngay trước mắt khí thể như vậy, quả thực không còn giống với Tuấn Tú mảy may, mà đã biến thành Tại Trung, bất tri bất giác mở miệng.


.


"Là... Là Các chủ đã phân phó ta đến giúp công tử thu thập đồ đạc! Các chủ còn nói đợi mấy ngày nữa sẽ đưa công tử về Minh trang!"


.


"Ngươi nói cái gì?!" – Nghe Lương Nhi nói xong, Tuấn Tú cả người đều ngây dại, chỉ cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu tựa như đổ sụp xuống.


.


Hữu Thiên cư nhiên... cư nhiên muốn đuổi ta đi?!


.


Tuấn Tú lặng yên một hồi, nhưng sau giây lát giống như giật mình choàng tỉnh, khẩn trương xuống giường, tiện tay cầm theo ngoại y khoác lên người rồi chạy khỏi phòng.


.


Lương Nhi thấy thế vội vàng đuổi theo Tuấn Tú, trong mắt tràn đầy lo lắng "Tuấn Tú công tử, công tử muốn đi đâu? Các chủ không có ở trong các!"


.


Tuấn Tú nghe xong dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lương Nhi.


.


"Không ở trong các? Hữu Thiên đi đâu?!" – Tuấn Tú lạnh lùng chất vấn.


.


"Việc này... Lúc xuất môn Các chủ nói là muốn đến Biệt uyển! Bất quá..."


.


"Biệt uyển?" – Tuấn Tú nhíu mày, cắt ngang lời Lương Nhi "Chính là nơi ở của tên tiểu quan kia?"


.


"Ách! Đúng, bất quá..."


.


"Được rồi, ta đã biết!" – Tuấn Tú không nhịn được lần thứ hai cắt ngang lời Lương Nhi. Hít sâu một hơi, muốn đem toàn bộ phần nộ cùng ủy khuất cháy bùng trong lòng đè nén xuống, nhưng càng muốn áp chế, cảm giác tủi thân càng dâng lên.


.


Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?!


.


Lẽ nào ta đã trả giá đến mức này vẫn chưa đủ ư?! Để nhận được một chút thương hại tử Hữu Thiên mà ngay cả bản thân ta cũng từ bỏ, thế nhưng đổi lại Kim Tuấn Tú này được cái gì? Kết cục là bị huynh ấy đánh đuổi?! Vì sao?


.


Vì sao lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy?!


.


Thua bởi Tại Trung ca, ta không có lời nào để nói, thế nhưng, ngay cả một tiểu quan, loại người mà chính miệng Hữu Thiên nói là đê tiện dơ bẩn, Kim Tuấn Tú ta cũng không bằng?!


.


Nghĩ tới đây, Tuấn Tú chỉ cảm thấy tâm can như bị hỏa thiêu, phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ nhưng không có chỗ nào để phát tiết. Ngay sau đó, Tuấn Tú rảo bước về phía đại môn "Ta muốn đi tìm Hữu Thiên! Ta phải đi tìm Hữu Thiên để hỏi cho rõ ràng! Ta không thể chấp nhận việc bản thân cứ thế này mà quay về Minh trang!"


.


"Tuấn Tú công tử, công tử muốn đi đâu? Các chủ đã dặn, công tử không được đi ra ngoài, cho đến khi..."


.


"Cho đến khi ta rời khỏi đây, có đúng không?!" – Tuấn Tú nói thay Lương Nhi, sau đó cười nhạt, trong mắt tràn đầy đau đớn "Ngươi đừng quên, ta không phải người của Yên Vũ các, không cần phải nghe theo mọi lời Hữu Thiên nói! Kim Tuấn Tú ta cũng là người, không phải con rối để mặc cho các người sắp đặt!" – Tuấn Tú nói xong, không để ý đến sự ngăn cản của Lương Nhi chạy khỏi Yên Vũ các.


.


Ra khỏi Yên Vũ các, Tuấn Tú một mạch chạy đến Biệt uyển. Dọc theo đường đi, trong đầu cậu không ngừng hiện lên những ký ức suốt thời gian qua, ngực tràn đầy cay đắng.


.


Hữu Thiên, từ khi nhận thức nhau ta đã biết, huynh một chút cũng không thương ta! Huynh muốn cùng ta thành thân hoàn toàn là để Tại Trung ca an lòng rời đi!


.


Ta cũng biết huynh chỉ muốn lợi dụng ta, nhưng như thế đâu có sao, Kim Tuấn Tú ta cam tâm tình nguyện!


.


Ta từ đầu đến cuối không dám cầu mong huynh yêu ta! Ta chỉ hy vọng hai người chúng ta có thể ở bên nhau như lúc mới nhận thức đã là tốt lắm rồi! Chí ít huynh không hề yêu ta, nhưng quan tâm đến ta! Ta vẫn nghĩ rằng, chỉ cần như vậy thôi đã có thể thỏa mãn mà sống đến hết đời!


.


Thế nhưng mấy năm qua càng ngày huynh càng đối xử lãnh đạm với ta! Ta vì thế mà sợ, ta thực sự rất sợ! Ta sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày huynh không còn để ý đến một người tên Kim Tuấn Tứ nữa...


.


Ta không muốn, vạn lần cũng không muốn nghĩ đến chuyện, mặc dù huynh và ta cùng sống dưới một mái nhà, thế nhưng chẳng khác gì những người xa lạ! Bởi vì thế, ta đã thử thay đổi bản thân! Bởi vì thế mà ta đã cố gắng mô phỏng theo Tại Trung ca! Hữu Thiên ta chỉ mong huynh để ý đến ta nhiều hơn một chút, chẳng lẽ điều đó cũng sai sao?


...


.


Rất nhanh, Tuấn Tú đã đến trước đại môn Biệt uyển. Ngẩng đầu nhìn lên đại môn sơn son, Tuấn Tú không hề dừng lại mà tiến về phía trước đá văng cửa rồi cứ thế tiến vào.


.


Hạ nhân trông coi thấy có người đạp cửa xông vào, trong ngực cả kinh, vừa muốn phát hỏa, nhận ra đó Tuấn Tú, một tiếng cũng không dám kêu lên. Một hạ nhân lanh lợi khác vừa trông thấy Tuấn Tú sắc mặt âm trầm, lập tức cấp tốc chạy ra hậu viện báo cho Ảnh Tùy.


.


Tuấn Tú không hề chú ý đến việc làm mờ ám của hạ nhân kia, trực tiếp đi vào. Vừa qua tiền viện, lập tức trông thấy một bạch y nam tử từ trong đại sảnh bước ra, đứng trước mặt cậu.


.


"Ngươi chính là Tuấn Tú công tử? Ta là Ảnh Tùy!"


_________________________