Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 103: Ồ, có người thổi bể da trâu




Kiều Thừa Huân yên lặng cầm đũa lên, kẹp một miếng thịt, bỏ vào trong chén của Ôn Đề Nhi.

"Người làm nói em nửa tháng này đều ăn không ngon miệng, ăn nhiều một chút, đừng để bị đói." Giọng nói lãnh đạm, nghe không ra được là có quan tâm, lại hơn hẳn quan tâm.

Ôn Đề Nhi sửng sốt một chút, phối hợp mỉm cười: "Anh không có ở nhà em không muốn ăn, sau này anh cũng đừng tăng ca trễ như vậy, em muốn cùng anh ăn, hai người cùng nhau ăn cơm mới ngon."

"Ừm." Kiều Thừa Huân lạnh lùng gật đầu.

Trả qua kinh nghiệm xương máu của Khương Hán Uy, những người khác cũng không còn dám mạo muội nịnh bợ Kiều Thừa Huân.

Cứ như vậy, bầu không khí lạnh xuống.

Hoàng Ngọc Linh u oán nhìn thoáng qua Ôn Đề Nhi, đồ đê tiện này, lúc nãy gây náo động trong hôn lễ của Lệ Nhi, làm hại bà cùng Lệ Nhi mất hết mặt mũi, làm sao mà bà nuốt trôi được cơn giận này chứ!

Nghĩ đến đây, liền thừa cơ hội nã pháo về hướng Ôn Đề Nhi.

"Hôm nay là ngày vui của Lệ Nhi và Thiện Vũ, đừng mãi nói những chuyện râu ria, nói về vấn đề chính đi, tỷ như nói cuộc hôn lễ này đi, chỉ là hôm nay làm 800 bàn tiệc ở khách sạn Ốc Nhĩ Thánh, phô trương lớn như vậy, mấy năm này trong Thủ đô cũng không tìm được nhà thứ hai dám làm như vậy, Lệ Nhi của chúng tôi quả thật rất có phúc khí!"

Ý trong mặt chữ, rõ ràng nhằm vào chuyện Ôn Đề Nhi gả vào nhà họ Kiều, nhà họ Kiều ngay cả hôn lễ cũng không tổ chức.

Vợ của Khương Hán Uy, Vương Tố Linh hận thấu xương chuyện Ôn Đề Nhi náo loạn hôn lễ của con trai mình, có người châm ngòi, bà ta đương nhiên không thể bỏ qua.

"Còn không phải sao, Khương - Ôn hai nhà chúng ta dù sao cũng là nhà giàu số một số hai ở Thủ đô, hai nhà vừa kết hợp, có thể chống vững một mảnh trời của Thủ đô, tiền đồ vô lượng! Hơn nữa Lệ Nhi làm dâu nhà họ Khương, tôi cam đoan sẽ không để cho nó phải chịu oan ức, dù chỉ là một chút xíu nào, 800 bàn rượu mừng này chính là lễ gặp mặt mà nhà họ Khương tặng cho Lệ Nhi."

"Bà thông gia, có câu nói này của bà, tôi liền yên tâm giao Lệ Nhi cho bà." Hoàng Ngọc Linh cảm động đến lệ nóng tràn mi.

Giả vờ...

Ôn Đề Nhi nói thầm trong lòng, giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm.

Suy cho cùng thì Kiều Thừa Huân vẫn là một người đàn ông, nghe thấy người khác nói vợ mình như vậy, đương nhiên không thể ngồi xem không để ý tới. Ánh mắt u ám, thâm thúy thoáng lộ ra một ít tà mị, từ từ nhìn về phía hai bác gái đang một xướng một họa kia.

Từ từ mở miệng, lời nói không đáng sợ, lại làm cho người ta kinh hãi không ngừng: "Ốc Nhĩ Thánh khách sạn hết thảy có 366 phòng hạng sang, 8 cái sảnh lớn, nhiều nhất có thể đủ chỗ cho 6666 vị khách đến ăn cơm, dựa theo một bàn 15 người mà tính, tối đa cũng chỉ là 444 bàn, nhưng theo tôi được biết, hôm nay còn có một đôi tình nhân khác cử hành hôn lễ trong khách sạn này. Toán học của tôi không được tốt lắm, không biết 800 bàn mà hai vị vừa nói là ở đâu ra, có thể giải đáp cho tôi một chút không?"

"Phụt..." Ôn Đề Nhi không nhịn được cười lớn, ha ha ha ha...

Ồ, có người thổi nát da trâu rồi, thật tuyệt vời.

Ha ha ha ha... Không được, không được!

Nhịn xuống! Không được cười!

Kiều Diêm Vương, anh là người của hành tinh Học Bá phái tới hay sao?

Ha ha ha...

Ôn Đề Nhi, nhịn xuống!

Đây là một nơi rất thần thánh, tuyệt đối không thể cười!

Thế là, Ôn Đề Nhi kém chút vì nhịn cười mà bị nội thương.

Hoàng Ngọc Linh và Vương Tố Linh mặt mo đỏ bừng, hai người đều lộ ra dáng vẻ quẫn bách.

Lúc đầu chỉ là muốn khoe khoang một chút, cố ý đem không đến 100 bàn khuếch đại đến 800 bàn.

Không nghĩ tới Kiều Thừa Huân lại hiểu rõ ràng cấu tạo của khách sạn Ốc Nhĩ Thánh như vậy, chỉ một đề toán đã dễ dàng phá hủy ảo tưởng của hai người.

Ghê tởm!

Hoàng Ngọc Linh tự cho là thông minh phản bác: "800 bàn là tổng số, hôm nay làm 200 bàn, ngày mai lại làm 200 bàn, làm bốn ngày là đủ rồi."