Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 107: Sự việc không như những gì em thấy đâu




Trên tầng hai của khách sạn, Ôn Lệ Nhi tìm kiếm khắp đại sảnh nhưng vẫn không thể tìm thấy chồng mới cưới của cô ta.

Thiện Vũ vừa mới uống rượu cùng với rất nhiều người, chẳng lẽ đã say đến mức choáng váng, mê man bất tỉnh trong WC rồi?

Nghĩ đến điều này, gương mặt với lớp trang điểm dày của Ôn Lệ Nhi lộ ra vẻ lo lắng, cô ta xoay người đi đến phía WC.

Đi qua một hành lang dài, cô ta nghe thấy một thứ âm thanh kì lạ, yếu ớt vọng lại.

"Không cần, đừng như thế... Thiện Vũ... anh... thật xấu..."

"Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu..."

Âm thanh ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Sắc mặt Ôn Lệ Nhi trở nên tái mét khó coi, đó là giọng của Thiện Vũ và Hiểu Hiểu.

Bọn họ...

Bọn họ đang làm cái gì???  

Trái tim Ôn Lệ Nhi giống như bị ngàn vạn cây đao đâm một nhát, lúc đầu là một cơn đau đớn dữ dội, rồi dần dần chuyển thành cơn tức giận ngập trời.

Tiện nhân Ôn Hiểu Hiểu này, dám dụ dỗ Thiện Vũ, cô ta muốn chết rồi sao!

Chân đang mang giày cao gót có chút bất tiện, Ôn Lệ Nhi nhanh chóng cởi bỏ giày và cầm theo nó, bước nhanh đến cửa phòng chứa đồ.

Âm thanh kia ngày càng trở nên rõ ràng, ngay cả tiếng thở dốc của đôi nam nữ đều có thể nghe rõ được.

"Anh Thiện Vũ, anh thật tuyệt..."

"Thích không?"

"Uhm... em đã là người phụ nữ của anh Thiện Vũ rồi, rất thích..."

"Sau này còn muốn nữa không?"

"Sau này có thể tìm anh Thiên Vũ nữa sao?"

"Anh đã kết hôn rồi."

"Là chị hai, không phải em..."

Rầm----

Tiếng cánh cửa đập vào tường làm lời thì thầm yêu đương vụng trộm của đôi nam nữ bị cắt ngang.

Bởi vì Khương Thiện Vũ quay lưng về phía cửa nên anh ta không biết rõ ai là người vừa mở cửa vào, nhưng Ôn Hiểu Hiểu thì thấy rõ người vừa vào chính là Ôn Lệ Nhi, khuôn mặt cô chợt đỏ bừng rồi lại trở nên trắng bệch.

"Chị hai, chuyện không phải như chị nghĩ đâu, em và anh Thiện Vũ không hề làm gì cả!"

"Không hề làm gì cả? Thế mắt tôi mù rồi sao? Còn không mau cút đi?" Ôn Lệ Nhi tức giận đến độ hai mắt đều trở nên đỏ ngầu, trên trán và mu bàn tay đều nổi đầy gân xanh.

Dù có mạnh mẽ đến đâu, giờ phút này, nhìn chính người chồng mới cưới của mình cùng em họ làm ra loại chuyện như vậy, cô ta vẫn vô cùng đau đớn, nước mắt không ngừng rơi.

"Chị hai, chuyện không phải như chị thấy đâu, anh Thiện Vũ, a..."

"Đừng nói nữa, cho anh trước đi, anh không thể chịu đựng được nữa..."

.........

"Khương Thiện Vũ!" Ôn Lệ Nhi dường như đã hết chịu nổi, tiến đến kéo hai người kia ra.

Người phụ nữ một khi đã mất đi lý trí của mình thì sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ. Ôn Lệ Nhi dùng sức kéo Khương Thiện Vũ ra.

Đột nhiên bị người ta kéo ra khỏi cơ thể Ôn Hiểu Hiểu, Khương Thiện Vũ có chút không thích ứng được, vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng hiện tại xảy ra chuyện này, anh ta không thể không nhịn xuống.

Ôn Lệ Nhi đang muốn tìm chồng mới cưới tính sổ thì Khương Thiên Vũ bất ngờ lao vào ôm lấy Ôn Lệ Nhi.

"Anh bị người khác bỏ thuốc kích thích, mau cho anh đi, anh mặc kệ, cho anh... Ah" -.-!

"Cái, cái gì????"

Ôn Lệ Nhi ngạc nhiên trợn tròn mắt. Sao lại có thể như thế???

......

Cảm thấy không có chuyện gì của mình nữa, Ôn Hiểu Hiểu cắn môi rất không cam lòng!

Vừa mới thôi, anh Thiện Vũ còn thuộc về cô ta, vậy mà hiện tại lại bị chị hai cướp đi rồi!

Cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ này...

Thời gian sau này còn dài, cô ta nhất định sẽ cướp lại anh Thiện Vũ!

"Chuyện này, chị hai, thật xin lỗi, em sẽ nói với bác cả là cơ thể chị thấy không thoải mái, anh Thiện Vũ đang ở lại chăm sóc chị, hai người phải nhanh nhanh một chút nha."

Giả mù sa mưa làm người tốt xong, Ôn Hiểu Hiểu mới rời đi.

...

Trong đại sảnh, chỉ còn lại một đống hỗn độn trên các bàn ăn, khách mời sau khi ăn uống no nê dường như cũng không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa.

"Chú rể và cô dâu sao vẫn còn chưa ra mời rượu, đã quá giờ tốt hai tiếng rồi, cuối cùng có tới để mời rượu hay không???"

"Chúng tôi còn có việc, không thể đợi thêm nữa, khi cô dâu và chú rể đến đây, phiền các vị báo lại giúp một câu."

"Tôi cũng có việc phải đi trước."

Vừa hay có người dẫn đầu, những người khác lập tức hưởng ứng theo, chớp mắt đã ra về quá nửa.