Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 145: Cô tiễn anh đi làm




Ôn Đề Nhi cảm thấy được ánh mắt kỳ quái của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nóng lên, đỏ mặt nói: "Không được dùng ánh mắt sắc tình đó nhìn tôi!"

"Nếu không thì tôi nên dùng ánh mắt gì?"

"Dùng ánh mắt của người mù."

Kiều Thừa Huân không nói gì.

Cô gái này, thật đúng là ngốc nghếch đáng yêu.

Ôn Đề Nhi buồn bực dùng thìa chọc chọc bát, giống như cái bát có thâm cừu đại hận với mình, chọc mấy lần mới bỏ qua.

Múc một thìa cháo, đưa vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: "Tôi thay đổi ý định, tôi muốn ăn thành một người béo ú, để anh nhìn một người phụ nữ béo phì trong 5 năm, xem anh có ghê tởm hay không! Xem anh có bất ngờ không!"

Khóe miệng Kiều Thừa Huân hiện lên nụ cười nhạt, nếu cô thật sự ăn để biến mình thành một người béo phì, cô cho rằng anh không có cách để cô gầy trở lại sao?

Cũng không nghĩ đến anh tại sao lại có cơ bắp như vậy.

"Ăn cả tổ yến đi, cô có thể được ăn thịt."

"Không ăn!"

"Không ăn không có thịt!"

"Anh để cho tôi cắn một cái, tôi sẽ ăn."

Vừa dứt lời, Kiều Thừa Huân rõ ràng khí phách đưa tay trái duỗi sang.

Ôn Đề Nhi sửng sốt, hoài nghi nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh, "Đầu anh bị nhúng nước à?"

Kiều Thừa Huân đen mặt, rất nhanh thu tay về, trầm giọng nói: "Nhàn rỗi nhàm chán, chơi cùng cô mà thôi, cô đừng quá coi trọng bản thân mình."

Ôn Đề Nhi: "........"

Chơi cùng cô cũng rất kỳ quái có được không?

Chẳng lẽ băng trên người Kiều Diêm Vương tan hết rồi?

Không bị bệnh.

Sắc mặt Kiều Thừa Huân nghiêm chỉnh, quay lại vấn đề chính: "Đêm nay đợi tôi về, mẹ tôi muốn tôi đưa cô tới hội sở Đế Kiêu."

"Không cần, tự tôi đến được."

"Hội sở Đế Kiêu rất phức tạp, cô chắc chắn mình có thể tìm được?"

Ôn Đề Nhi nghe vậy nhíu mày, cái loại hôi sở cao cấp như này cô chưa bao giờ đi, nhưng chỉ cần trên tay có di động, vậy hoàn toàn không vấn đề.

Nhưng nói lại, nếu Kiều Diêm Vương muốn đưa cô đến đó, cô tại sao lại phải từ chối? Không chừng có thể lợi dụng anh để hung hăng đánh vào mặt Vạn Mỹ Trân.

Nghĩ đến đây, Ôn Đề Nhi thay đổi ý định, cười tủm tỉm nói: "Được thôi, cảm ơn chồng."

Kiều Thừa Huân liếc mắt nhìn cô một cái, không nói tiếp.

Ưu nhã đứng dậy, đi đến móc áo ở phòng khách, lấy xuống áo khoác tây trang, xoay người đi đến cửa.

Ôn Đề Nhi mắt không chuyển nhìn chằm chằm bóng dáng anh, tâm nhanh chóng rơi vào một khoảng trống rỗng mất mát, không thể tự kiềm chế.

Đây là lần đầu tiên từ khi bọn họ kết hôn đến nay, cô nhìn anh đi làm.

Hóa ra, cô lại không nỡ.

Kiều Thừa Huân thay giày da, định ra mở cửa.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nhìn về phía nhà ăn, trầm giọng nói: "Lại đây. "

"Làm gì?" Trong lòng Ôn Đề Nhi ngờ vực, cơ thể không nghe khống chế đã đi đến cửa.

Rất nhanh đã đến trước mặt anh, dừng lại cách anh khoảng nửa mét.

Kiều Thừa Huân đi lên trước một bước, duỗi tay ôm đầu cô, môi mỏng ghé bên tai cô, thấp giọng nói: "Chồng muốn đi làm, chẳng lẽ vợ không đi tiễn một chút sao?"

Vừa dứt lời, trên khuôn mặt sạch sẽ của người đàn ông, bỗng nhiên bị một thứ mềm mại gì đó chạm vào.

Một loại cảm giác ngọt ngào hạnh phúc xuyên thấu đáy lòng, quấy nhiễu nội tâm đến rối loạn, không có chỗ trốn.

Đó là nụ hôn tạm biệt của cô gái nhỏ.

"Tạm biệt, không tiễn. " Cô gái tự nhiên nói xong, xoay người đi lên lầu.

Như vậy, có chút giống chạy trối chết.

Kiều Thừa Huân sững sờ tại chỗ, trên mặt giống như còn lưu lại sự mềm mại của cô gái, thật lâu không thể tan đi.

Cô gái này, quả nhiên nguy hiểm.

,,,,,,

Ôn Đề Nhi một mình ngồi trong phòng, chơi trò chơi được nửa ngày, chơi đến cả người đều bay lên.

Thời gian sắp đến 6 giờ, Ôn Đề Nhi càng chơi càng thấy chán.

Không biết vì sao, bỗng nhiên có chút nhớ anh.