Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 115: Tần thần đối xử với thiếu niên không giống bình thường




Phó Cửu sửng sốt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, sau đó câu môi cười: "Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là hơi đau một chút."

Tiếp đãi sinh đứng bên cạnh cũng cảm thấy Tần thiếu có chỗ nào giống đối đãi với em trai, nói là đối đãi với búp bê sứ thì đúng hơn.

Trước kia Tần thiếu đánh bóng còn ác hơn, nhưng đến bây giờ chưa gặp qua anh ấy tự mình chườm đá cho người khác...

Ngón tay thon dài của Tần Mạc dùng thêm chút sức, tiếng nói rất nhạt: “Lại loạn phóng điện, lần sau sẽ càng đau.” Anh vừa nói vừa nắm cằm thiếu niên, lòng bàn tay khẽ nhíu: “Xoay mặt qua đây, đừng nhìn chỗ khác.”

Thật ra Phó Cửu không cảm thấy có gì không ổn, thời gian cô ngẩng mặt để Tần Mạc chườm đá giúp khoảng chừng một phút đồng hồ.

Tiết Dao Dao đang chơi game không được tự nhiên giật mình, cảm thấy mình ngồi ở nơi này có chút dư thừa.

Cô vẫn không nên ngắm sang hướng trên sân bóng, tận lực giảm cảm giác tồn tại của mình sẽ tốt hơn.

Sau khi chườm đá giúp, Tần Mạc tự mình phát bóng, lực đạo nhẹ hơn rất nhiều so với vừa rồi.

Thời điểm Phó Cửu chơi bóng còn đẹp trai hơn ngày thường, đặc biệt lúc này cơ hồ cô không dừng lại, không ngừng chạy qua chạy lại, sức bật kinh người phối hợp với khuôn mặt cô, tuổi trẻ sục sôi làm người cực kỳ hâm mộ.

Kỹ thuật của hai người đều không tồi, đặc biệt là Tần Mạc. Anh chỉ đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xung quanh rồi đi tới phía trước, chạy qua trái sang phải, không chút để ý giơ vợt chụp, kỹ thuật đánh bóng kinh người cùng với dáng người hoàn mỹ tràn ngập cảm giác làm chủ, dẫn tới từng đợt kinh hô từ người ở sân bóng khác.

“Đây đều là vận động viên chuyên nghiệp sao? Người đánh bóng là ai nhỉ?”

“Anh không biết cậu ấy ư? Anh hẳn là đã nghe nói qua nhà họ Tần?”

“Cậu chỉ nói vô nghĩa, không phải tôi hỏi Tần thiếu, người tôi hỏi chính là thiếu niên đánh bóng cùng cậu ấy!”

“Không biết, chắc hẳn là vị thiếu gia nào đó trong đại viện khu quân đội.”

Loại sân bóng này dù sao cũng rất lớn, hết sức chú trọng riêng tư, đặc biệt là khách quý như Tần Mạc.

Lúc người bên kia quan sát bên này chỉ có thể nhìn thấy dáng người, không thấy được khuôn mặt.

“Ai nha, Phó thiếu, cậu lại đây nhìn xem có thể thấy rõ hay không.”

Phó Hi Minh lớn lên khá thấp, ba đối tác làm ăn kia đều không nhìn được thì cậu càng không thấy rõ, đùa nghịch vợt tennis trên tay một chút, nói: “Tôi đã gặp Tần thiếu vài lần, bên người anh ấy ngoại trừ vài vị trong đại viện khu quân đội kia cũng sẽ không có ai khác, thân phận của đối phương hẳn là không cần đoán đâu.”

Mấy người kia vừa nghe, lập tức nở nụ cười, nịnh nọt nói: “Nói vậy cũng đúng, nhưng mà tôi còn chưa gặp được Tần thiếu trong đời sống hiện thực lần nào cả, Phó thiếu quả nhiên lợi hại.”

“Không có gì.” Phó Hi Minh thản nhiên nâng cằm, nhưng thật ra trong lòng rất kiêu ngạo.

Phó Trung Nghĩa nghe thấy con trai được khen, vô cùng cao hứng: “Đứa con trai này của tôi ngày thường thoạt nhìn như không thích nói chuyện cho lắm, nhưng chơi game lại lợi hại, Tần thiếu cũng có chơi, thường xuyên qua lại như thế nên quen biết được.”

“Nếu quen biết vậy chúng ta cần phải đi qua kia chào hỏi một tiếng nhỉ?” Mấy người khác nghe đến đó liền động tâm tư.

Phó Hi Minh lại nhíu mày một chút: “Tần thiếu không thích bị người quấy rầy lúc chơi bóng, vẫn nên chờ cơ hội lần sau.”

“Lần sau à…” Thái độ mất mát rất rõ ràng, nhưng mà ít nhất còn có hi vọng: “Vậy nhờ Phó thiếu dẫn dắt.”

Phó Hi Minh “Ừ” một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua hướng bên kia.

Thật ra cậu cũng nghĩ đến việc có nên chờ một lát hay không, tìm cơ hội ngẫu nhiên gặp được rồi trò chuyện đôi câu với Tần thiếu.

Lý do cậu đến nơi này đánh tennis cũng là vì nghe nói Tần thiếu thường xuyên tới đây vận động.

Trước kia đúng thật là cậu đã gặp mặt Tần thiếu vài lần, tất cả đều ở trước cổng lớn kia, cũng chưa từng nói với nhau câu nào.

Lúc này đây, cậu nhất định phải nỗ lực, nỗ lực...