Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 169: Ại thần phát hiện đồ Vật




Editor: Dao Linh, Giao Nguyễn

Giờ phút này Tần Mạc nhìn qua so với ngày thường còn nguy hiểm hơn, ngày thường anh còn dùng sự ưu nhã để che dấu, nhưng hiện tại, ánh mắt anh nhìn tới đầu giường, âm trầm không thể đoán biết.

Trên thực tế khi nhìn thấy Phó Cửu mang theo Phong Thượng say khướt lên lầu, ánh mắt Tần Mạc đã không còn khả năng ấm lại. 

Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, lúc anh chờ thiếu niên, cậu ta vậy mà còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, điểm này là sự thật…… 

Nghĩ đến đây, cặp con ngươi Tần Mạc lại lạnh đi vài phần. Hắn hướng tới đầu giường, tầm mắt xẹt qua phía trên, cuối cùng dừng lại ở ngăn kéo phía dưới. 

Ánh mắt cùng khả năng trinh thám đặc biệt như thế, nào giống với người chỉ đọc qua vài cuốn sách tâm lý học, thật giống như là pháp y đang tìm chứng cứ. 

Phó Cửu chỉ mắt thấy bàn tay thon dài cảu anh chỉ “Bá “ một tiếng, kéo ra cái ngăn kéo kia! 

Vài món đồ dùng thiếu nữ, đặc biệt là áo ngực, kiểu dáng thật đa dạng…… Vải sa dệt, đường viền ren, thêu hoa..... cực nhiều, một tủ đồ toàn bộ đều theo động tác này của hắn mà bắn ra ngoài. 

Ở một khắc kia, Phó Cửu trong lòng chỉ có một ý niệm. Đó chính là…… Cô xong đời rồi!

Tần Mạc tuy rằng tính cách đạm mạc, nhưng lúc nhìn đến một màn này, cũng ngoài ý muốn dừng lại một chút.

Tiếp theo, anh dùng cây bút chì than trên tay khơi lên một kiện màu đen trong đó, ánh mắt lạnh băng nhìn Phó Cửu, cả người tản ra khí thế của quân nhân, có mùi chết chóc: “Tôi thật không nghĩ tới thú vui của cậu lại đa dạng như vậy, cậu có phải hay không nên giải thích một chút cho tôi, vì cái gì trong phòng của cậu lại xuất hiện cái loại đồ vật này?!"

Hai hàng mày Phó Cửu nhíu lại, ánh mắt hoang mang hiện lên, rất nhanh liền trở lại bình thường, khóe miệng vẫn là nở nụ cười, nhìn qua như không có gì "Anh Mạc, anh là đàn ông, chắc hẳn là hiểu, đàn ông mà, có một hai hồng nhan tri kỷ như vậy là bình thường.” 

“Hồng nhan tri kỷ?” 

Ý cười của Tần Mạc càng lạnh hơn, đem vật kia ném đi, trên mặt đều mang theo vẻ ghét bỏ nồng đậm: “Cậu không sợ nhiễm bệnh sao?” 

Phó Cửu không cảm thấy như vậy là có chuyện gì lạ, như là thật sự tin chẳng có gì khác biệt: “Anh Mạc, chúng tôi cái gì cũng không có làm, cô gái kia bất quá chính là ở phòng ngủ của tôi hai ngày, để lại chút đồ vật, nói là lần sau đến đây, có thể thuận tiện một chút”. 

Khuôn mặt cấm dục của Tần Mạc, cũng không bởi vì lời giải thích này mà tốt hơn, ngược lại ánh mắt dường như mang theo nhiều sương đen