Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 307: Tần thần kiên nhẫn




“Đừng che giấu khó chịu” Phó Cửu thở dài một hơi, quả nhiên không qua được mắt đại thần.

Tần Mạc không nghe thiếu niên, sau đó nhỏ giọt thứ hai vào mắt phải. 

Phó Cửu trốn cũng không thoát, đành cắn răng chịu đựng.

“Đau cho thấy có hiệu quả.” Tần Mạc vừa nói, vừa xoa đầu thiếu niên.

Phó Cửu ừ một tiếng. Nàng cũng làm khó đại thần, rốt cuộc trình độ an ủi người khác của đại thần có hạn.

Tần Mạc thật ra không muốn nhìn thấy bộ dạng này của thiếu niên.

Âm thầm quyết định, về sau cho thiếu niên ăn nhiều một chút.

Thoạt nhìn cậu giống như bây giờ rất không có sức sống..

Giọt thuốc thứ ba, là nhỏ lên mắt trái.

Mắt trái cũng không phải nghiêm trọng, cho nên một giọt có thể khỏi.

Sau đó là thuốc mỡ tra mắt, ở Tokyo có thể mua được cái này cũng là không dễ dàng.

Sau khi tra thuốc mỡ mắt lên, trước mắt sẽ bị bao trùm hoàn toàn. Dính dính.

Phó Cửu còn muốn mở mắt ra, nhìn ánh đèn gì đó.

“Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.”

Tần mạc tiếng nói thật nhẹ, ngón tay còn xoa khóe mắt Phó Cửu.

Như vậy sẽ làm nàng không khó chịu nữa.

Chỉ là ý thức bẩm sinh của Phó Cửu về sự phòng bị mạnh hơn so với người khác.

Như vậy không thể thấy rõ tình hình của đối phương. 

Điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Đặc biệt khi nàng là hacker, nàng thích nhìn mọi tình huống ở trong mắt.

Cô từ nhiều năm trước tới nay, đây là nguyên nhân duy nhất đủ để toàn thân cô trở ra

Ngoài Tinh Dã, nàng chưa từng gặp bất kì ai.

Cũng không tin tưởng bất cứ kẻ nào.

Nhưng lúc trọng sinh, nàng dường như trở nên không giống trước đây.

Nói như thế nào nhỉ? Càng bình thường?

Nhưng đây là bóng tối, vẫn là làm Phó Cửu có chút đề phòng trong lòng.

Hơi thở xung quanh tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Là từ trên người đại thần.

Đây là cách duy nhất để Phó Cửu có thể biết vị trí của đại thần.

Trái tim tựa hồ cũng bị quấy rầy.

Phó Cửu cố gắng để mình không đụng tới Tần Mạc, vạn nhất bị đại thần hiểu lầm nàng muốn trêu chọc hắn, đó là điều oan uổng nhất.

Hơn nữa, không nhìn thấy ánh mắt của đại thần.

Nàng cảm thấy thân phận của mình thật không an toàn.

Bởi vì nàng không chắc chắn, đại thần sẽ tận dụng dịp này nhìn ra điểm gì.

Cho nên nàng không thể thả lỏng cảnh giác.

“Rất lo lắng?” Tiếng nói trầm thấp ung dung từ bên cạnh vang lên.

Phó Cửu cười một chút: “Làm sao có thể?”

“Lưng đều căng thẳng, không phải lo lắng là cái gì?”

Phó Cửu chỉ cảm thấy đầu mình bị người xoa một chút.

Lại nghe đại thần thấp giọng nói: “Đã quên rồi sao? Ta chính là học tâm lý.”

Phó chín dứt khoát thừa nhận: “Vâng, ta rất lo lắng vì không nhìn thấy gì.”

Tần Mạc hạ mắt, nhìn về thiếu niên đang phàn nàn, khóe miệng nửa cong lên, đại khái là cảm thấy thú vị.

“Mạc ca, hiện tại anh là đang cười sao?” Phó Cửu gật đầu, lỗ tai giật giật.

Tần Mạc ừ một tiếng nhàn nhạt.

Thật là không che dấu chút nào, Phó Cửu cảm thấy người học tâm lý học, đều là cao thủ nói chuyện phiếm.

Nàng càng cảm thấy bất an.

Chỉ cảm thấy ngón tay đụng phải tai nàng, hơi lạnh lẽo, làm nàng muốn trốn.

Lại bị hắn kéo trở về.

Thì ra là tai nghe.

Tại sao đeo tai nghe cho nàng?

Tần mạc nhìn biểu cảm khó hiểu của thiếu niên, đầu ngón tay ấn nút điện thoại, đem âm thanh mở đến tối đa.

Xuyên qua tai nghe, âm nhạc nhẹ nhàng lập tức liền đánh vỡ bóng tối, giọng không cao không thấp, quanh quẩn ở trong tai, là bài hát của Trần Dịch Tấn, rất thích hợp giảm bớt cảm xúc……