Đế Tôn

Chương 779: Thần kiếm xuất thế (2)




- Chủ công, ngươi cũng nhanh lên một chút!

Ở ngoài Thần Khư, đột nhiên truyền tới một thanh âm chói tai om sòm, chỉ thấy giữa không trung một đầu cự kiêu màu vàng vỗ cánh bay tới, ngốc ưng này cúi đầu kêu lên:

- Chủ công, chúng ta nhận được tin tức vốn là chậm một bước, ngươi còn quá chậm, đừng nói thần kiếm, dù là nước chà nồi người khác cũng không lưu lại cho ngươi!

Mà bên trong quần sơn phía dưới, chỉ thấy một người tuổi còn trẻ cất bước đi thẳng về phía trước, vừa sải bước là trăm dặm, thân thể thậm chí trực tiếp đem hư không áp sập, chen chúc đến Lôi Đình sụp đổ, mọi nơi chém loạn, đợi lúc rơi xuống đất, chỉ nghe một tiếng ầm vang, đại địa lại bị người này áp ra một cái rãnh to chu vi hơn mười dặm!

Chỉ thấy Đạo Nhân này mỗi bước ra một bước, mặt đất liền nhiều ra một cái rãnh to, thậm chí cước bộ của hắn rơi vào trên một ngọn núi, trực tiếp đem tòa núi lớn kia đạp vào trong đất, chỉ còn lại có đỉnh núi dựng thẳng ở bên ngoài, trên đỉnh núi lưu lại một dấu chân thật sâu.

Đạo Nhân này chính là Giang Nam, lần này hắn từ tinh môn chạy tới, cũng nghe nói chuyện thần kiếm xuất thế, lúc này mới vội vàng đuổi tới đây, bất quá bởi vì Giang mỗ mỗ đem Hồng Mông Tử Khí luyện vào trong xương cốt của mình, đưa đến thân thể quá nặng, bay cũng không nổi, chỉ có thể dựa vào cặp chân đi bộ.

Tốc độ phi hành mà hắn vốn vẫn lấy làm kiêu ngạo không còn sót lại chút gì, cước bộ của Giang Nam mặc dù không chậm, nhưng dù sao so ra kém phi hành, hôm nay đã đi hai ngày, cuối cùng mới tới Thần Khư.

Huyền Thiên Thánh Tông trừ hắn ra, những người khác cũng không có theo tới, dù sao Huyền Thiên Thánh Tông còn cần cao thủ trấn giữ, đối kháng cường giả đại lục khác ở Trấn Thiên Tinh Vực. Cho dù là ngũ đại hóa thân của Giang Nam, giờ phút này cũng ở lại bên trong Thánh Tông trấn giữ, mượn Vạn Linh Luyện Bảo Kiếp Trận tu luyện.

Mà Thần đỉnh cùng Sơn Thủy Châu hai đại thần minh chi bảo này, Giang Nam cũng không có sử dụng, chỉ đem lục đại pháp bảo của mình.

Thanh Vân Tông, Triều Thánh Tông, Tinh Nguyệt Thần Tông cùng Thiên Phủ, lần này cũng không có phái người tham gia chuyện này, bọn họ mới vừa ở Trấn Thiên Tinh Vực khai sáng Thánh Địa mới, tất cả cao thủ cũng bị kéo đi chống cự nhiều yêu ma vây công, thật sự lấy không ra nhân thủ dư thừa, chỉ có thể đôi mắt trông mong nhìn thần kiếm rơi vào tay người khác.

Lại qua gần nửa ngày thời gian, Giang Nam cuối cùng đi tới phụ cận Thần Điện, cúi người xuống vù vù thở hổn hển chửi thề mấy câu.

Thần Thứu Yêu Vương ở trên cao bay tới bay lui, vô cùng đau đớn om sòm nói:

- Chủ công, tốc độ của ngươi quá chậm, ta bò cũng mau hơn ngươi! Ngươi nhìn, ngươi nhìn, Trấn Ma Đại Trận khóa lại Trấn Ma Điện đã bị người lấy đi!

Giang Nam giận dữ, ánh mắt bất thiện ngó chừng đầu ngốc điểu này, đột nhiên một tay chộp tới, đem đầu Đại Điểu này từ không trung bắt xuống, hai chân dẫm lên trên lưng Thần Thứu Yêu Vương:

- Khốn kiếp, ngươi bay cho ta nhìn!

Thần Thứu Yêu Vương bị hắn ép tới thất khiếu phóng hỏa, không thở nổi, vội vàng xin tha.

Giang Nam bỏ qua cho đầu ngốc điểu này, ngẩng đầu nhìn Trấn Ma Điện huyền phù ở giữa không trung, chỉ thấy Trấn Ma Đại Trận khóa đại điện lại quả nhiên đã bị người lấy đi, không khỏi thở dài:

- Thân thể quá nặng, quả nhiên làm trễ nãi chuyện tình...

Hắn hai chân ngồi chồm hổm, tung người nhảy. Sau một khắc mặt đất nhiều ra một cái hố sâu phương viên trăm dặm. Mà Giang Nam thì xông lên trời, rơi vào trên bậc thang Trấn Ma Điện!

Oanh...

Đại điện này bị hắn ép tới đột nhiên chìm xuống mấy dặm, lung la lung lay, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể từ giữa không trung rơi xuống dưới.

Thần Thứu Yêu Vương bay tới, sợ cho Giang Nam lần nữa dẫm ở trên người mình, rơi xuống đất vội vàng hóa thành Đạo Nhân đầu trọc, ngó dáo dác, hết nhìn đông tới nhìn tây.

- Ta nói là ai, nguyên lai là Giang chưởng giáo! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Trước Trấn Ma Điện chí ít cũng trăm người chưa từng tiến vào trong điện, mà là toàn lực thi triển pháp lực, cố gắng đem Trấn Ma Điện này luyện hóa, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vòng trăng sáng bay lên không, ánh trăng chiếu rọi, lãnh lãnh thanh thanh, chiếu rọi muôn đời, ánh trăng rót vào trong tường đồng vách sắt của Trấn Ma Điện, là cao thủ trong Bái Nguyệt Giáo.

Trừ lần đó ra, còn có một mặt trời chói chan, cùng trăng sáng hoà lẫn, là rất nhiều cường giả của Thánh Hỏa Giáo.

Bái Nguyệt Giáo Chủ là một tiếu diện hổ, vốn là cùng Tịch Ứng Tình quan hệ không tệ, nhưng mà sau lại đầu phục Thái Hoàng Lão Tổ, nhiều lần cùng Huyền Thiên Thánh Tông làm khó, hơn nữa Bái Nguyệt Giáo không chỉ một lần đuổi giết qua Giang Nam, chiến dịch đẩy bình Thái Huyền Thánh Tông, Cận Đông Lưu đã từng phái người đi mời Bái Nguyệt Giáo cùng Bái Nguyệt Giáo Chủ tham chiến, đáng tiếc bị Giang Nam hóa thân ngăn mất.

Nếu không nếu như Bái Nguyệt Giáo tham chiến, trận chiến ấy thắng bại cũng còn chưa biết!

- Giang chưởng giáo, Huyền Thiên Thánh Tông các ngươi chỉ có ngươi đến đây sao?

Bái Nguyệt Giáo Chủ nhìn thoáng qua mọi nơi, thi lễ ha hả cười nói.

Giang Nam mỉm cười hoàn lễ nói:

- Chính xác, những người khác của thánh tông giờ phút này đều bận rộn, chỉ có một mình ta tương đối rỗi rãnh, khó khăn lắm mới đi ra dạo. Chư vị, ta đi trước một bước.

Dứt lời, hắn nhấc chân liền hướng trong Trấn Ma Điện đi tới.

Sắc mặt Bái Nguyệt Giáo Chủ âm tình bất định, nhìn phía sau lưng Giang Nam, đột nhiên cắn răng, chỉ thấy trong trăng sáng kia đột nhiên hiện ra một đôi ánh mắt xanh rờn, tiếp theo trăng sáng đột nhiên cổn động, hướng Giang Nam ầm ầm đè xuống!

Trong trăng sáng kia, sau cặp mắt xanh rờn hiện ra một con cóc màu vàng khổng lồ, trong miệng phát ra oa một tiếng vang thật lớn, đầu lưỡi hiện đầy móc câu lặng lẽ không phát ra hơi thở vung ra, hướng Giang Nam quét tới!

Trăng sáng cùng Bích Nhãn Kim Thiềm này chính là Bái Nguyệt Giáo trấn giáo chi bảo, Minh Nguyệt Kim Thiềm, uy lực cực kỳ cường đại, Bái Nguyệt Giáo Chủ lại là đánh lén, làm cho người ta khó lòng phòng bị!

Đầu lưỡi của Kim Thiềm bá một tiếng đem Giang Nam cuốn lấy kết kết thật thật, sau một khắc, trăng sáng một tiếng ầm vang nện ở trên đầu Giang Nam!

Kim Thiềm trăng sáng, một cái trói buộc, một cái đập ót, hai loại thủ đoạn này đã từng làm không ít Chưởng Giáo Chí Tôn cấp nhân vật bị trấn giáo chi bảo kia ám toán, chết oan chết uổng!

- Ta sớm đắc tội với người này, lấy tính tình tiểu tử này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, hôm nay tiên hạ thủ vi cường, giết chết hắn sau đó đi tìm Yêu Hoàng nương tựa! Yêu Hoàng thấy hắn chết ở trong tay của ta, nhất định sẽ bảo vệ ta an toàn!

Đang...

Trăng sáng rơi xuống, cùng đầu của Giang Nam va chạm, nhưng ngay sau đó cao cao bắn lên, Nguyệt Hoa vẩy ra, làm cho người ta mắt mở không ra, uy áp cuộn trào quét ngang mọi nơi, đem hư không quanh mình thành từng mảnh phá hủy, thanh thế kinh người!

- Đắc thủ!

Bái Nguyệt Giáo Chủ mừng rỡ trong lòng, không nhịn được cười ha ha, không khỏi đắc ý.