Đế Vương Sủng Thần

Chương 71-2: Bằng hữu của hắn (phần 2)




Ba người đi sau lưng thân thể chợt cứng đờ, “tin vịt” mà hôm nay trong cung tung ra chẳng lẽ là thật? Bất quá chính là... “nhân chứng” Hạ Ký Phong đã tận mắt chứng kiến Cô Độc Úy ôm Vân Thiển tiến thẳng vào tẩm cung, cho đến ngày hôm sau mới ra khỏi đó, ngay cả lâm triều cũng đi muộn, có phải đã chứng minh được điều gì?

Sắc mặt Vân Thiển bình thản đảo qua, đối với những lời này không có phản ứng gì, sắc mặt lạnh nhạt coi như những lời này không phải nhắm vào nàng.

Thấy vật, mọi người liền không nghi ngờ gì nữa, đại nhân người ta đang cam chịu, tung tin vịt thì cứ cho là tin vịt đi.

“Thần nghĩ muốn đi xem một chút thiên quân vạn mã của Hoàng thượng uy phong như thế nào! Hoàng thượng đây là đang sợ vi thần nhìn trộm cơ mật quốc gia gì sao?” Vân Thiển đặc biệt cường điệu hai chữ “cơ mật”

Cô Độc Úy nhếch môi, cười tà mị đến mê hoặc lòng người, “Thiển nhi muốn xem thiên quân vạn mã của ta thôi sao? Vậy sao tối này không thử lại xem như thế nào!” Lại bị xuyên tạc

Sắc mặt Vân Thiển lạnh lùng, lười đấu võ mồm với hắn, đầu óc nam nhân này toàn chuyện đen tối, nói ra cũng toàn ý đen, không có một câu đứng đắn.

Ba người đứng gần phía sau, tự nhiên nghe hết đoạn đối thoại của hai người. Nguyên lai hai người bọn họ là ở chung như vậy, lúc hai người này ở chung một chỗ, hoàng đế không giống hoàng đế, đại nhân lại không giống đại nhân, đúng ra là giống một đôi tình lữ hơn!

“Hoàng thượng, nơi này là quân doanh, không phải hậu cung của ngươi!” Vân Thiển lạnh nhạt liếc nhìn Cô Độc Úy đang cười đến mê hoặc chúng sinh, nói thật, lúc người này cười rộ lên, chính nàng cũng không thể chống đỡ lâu được, tựa như lúc này.

“Ân! Đại nhân nói có lý!” Cô Độc Úy cũng không chọc người quá mức, nghiêm trang gật đầu vỗ cằm.

Nhìn đến con người đang giả vờ đứng đắn kia, Vân Thiển thật không thể tức giận nổi, xem người này phong trần mệt mỏi chạy tới quân doanh, sau khi làm hoàng đế, cả người hắn đều gầy đi mấy vòng, như trước kia vẫn tốt hơn, không lo không phiền!”

Cô Độc Úy thu liễm nụ cười trên mặt, đi đến bên nàng, hai người đứng chung một chỗ như một đôi do trời đất tạo thành, nếu vị bên cạnh là nữ tử thì thật hoàn mỹ biết bao.

Sắc mặt Vân Thiển dịu xuống, “Tuy rằng ta không biết ngươi đang tính toán cái gì, chỉ cần ngươi muốn làm, cứ việc buông tay đi làm, không cần phải bận tâm về ta!” Người này vẫn luôn suy nghĩ thay nàng, thiếu chút nữa ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng buông tay, bởi vậy, nàng không thể lại ngăn cản hắn, nàng nguyện làm vị đại nhân đứng sau lưng hắn, lẳng lặng nhìn hắn từng bước một bước lên đỉnh cao, nàng sẽ không nhúng tay vào.

Đây cũng là lý do vì sao Vân Thiển lại lựa chọn chức quan nhàn nhã, vì nàng không muốn nhúng tay vào chính sự của hắn, quyết định của hắn, vì nàng biết, chỉ cần một ý tưởng của nàng đều có thể thay đổi quyết định vốn có của hắn.

“Thiển nhi!” Cô Độc Úy cầm tay nàng, gắt gao bao bàn tay nàng trong tay hắn, cười chua xót, “Cái gì cũng không thể lừa được Thiển nhi!”

Vân Thiển bỏ tay hắn ra, trừng mắt liếc hắn một cái, “Ta cái gì cũng không biết, vẫn là Hoàng thượng còn chuyện gì che giấu thần?”

“Đi! Để cho đại nhân của chúng ta nhìn qua thiên quân vạn mã trước mắt!” Cô Độc Úy không để ý Vân Thiển đang trừng mắt, một lần nữa đẩy nàng đi lên chỗ đài cao, tam tướng phía sau lập tức đuổi theo.

Qua giờ cơm cũng không phải là lúc thao luyện, nhưng nàng vẫn cùng nam nhân này đứng trên đài cao chờ cho đến lúc.

Cả buổi chiều này, Vân Thiển chỉ cùng Cô Độc Úy đứng trên đài cao, tam tướng đi phía sau cũng tự giác ngừng lại. Phó Vãn Tình giơ cao hồng anh thương thẳng tiến hướng quân trong trận, trên sa trường, sĩ khí vô hình phát ra.

Lúc này đây hai vị tướng quân tự mình ra trận dạy dỗ, trên có hoàng thượng cùng đại nhân đang nhìn, tướng sĩ bọn họ tự nhiên càng xuất thêm nhiều lực, không dám có nửa điểm lơi lỏng, như lâm vào đại địch!

Vân Thiển chính là thích sĩ khí như vậy, nàng thích cảm nhận sĩ khí của thiên quân vạn mã và cũng biết được cảm giác tinh thần thư sảng là như thế nào!

Cô Độc Úy yên lặng đứng một bên, ánh mặt dừng lại trên mặt nạ, nhìn Vân Thiển như vậy, tâm tình hắn rất vui vẻ, “Như thế nào, có vào được mắt của đại nhân không?”

“Xem như cũng thật có tài, chỉ là...” Mắt Vân Thiển không tự giác nhìn lướt qua vài tướng lãnh trẻ tuổi ở dưới.

“Chỉ là cái gì!” Cô Độc Úy nhéo nhéo đoàn mềm mại trong tay, thấp giọng hỏi.

“Ngươi cứ như vậy mà đem các nguyên lão thay hết, mấy năm nay bắt đầu dùng người trẻ tuổi, không có ảnh hưởng gì chứ?” Vân Thiển lo lắng hội nguyên lão sẽ không phục phương thức người trẻ tuổi làm việc, dù sao “già” cùng “trẻ” vẫn có những khác biệt nhất định. Nhìn lại trên sa trường, đều là những nam tử trẻ tuổi, bất quá đều là những nam tử đang ở cái tuổi ngây ngô, có thể so được với những lão tướng hàng năm đánh trận bên ngoài sao? Chung quy vẫn là một câu, bọn họ vẫn còn quá non! Không phải Vân Thiển nàng khinh thường bọn họ, nếu gặp những sự kiện huyết tinh vẫy đầy, những người này có thể chịu được sao?

Tướng sĩ này không thể so với những tử sĩ được huấn luyện tàn khốc, ngộ nhỡ có chuyện lớn, có thể vẫn đứng ổn định như thế này được chứ, lo lắng của Vân Thiển cũng là chuyện tất yếu.

Cô Độc Úy duỗi cánh tay ra, đem nàng ôm vào ngực, lại không có dấu gì mà tập kích nàng, làm cho trước mặt trăm ngàn tướng sĩ mà nàng bị nam nhân này ôm vào trong lòng.

Chết tiệt! Vân Thiển nhất thời không thể tức giận.

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn những người kia hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hai người này cũng quá lộ liễu đi! Khóe miệng Hạ Ký Phong rút rút, có chút không thể chấp nhận chuyện như vậy, tuy rằng đã thấy qua một lần, nhưng mà, dưới tình huống như vậy, đây là quân doanh, thế nhưng bọn họ lại ở trước mặt chúng tướng sĩ ôm thành một khối, điểm trọng yếu nhất là hai người này đều là người hết sức quan trọng, mà còn là hai nam nhân!

“Thiển nhi đang lo lắng cái gì, đừng quên, vẫn còn một Vân đại nhân khác!” Cô Độc Úy để cằm trên vai nàng, cười ra tiếng.

Khi Cô Độc Úy nhắc nhở, Vân Thiển mới nhớ tới lão cha cũng được coi là nửa tướng quân, hội nguyên lão tự nhiên là để Vân Phi lo, khó trách người này lại yên tâm như thế.

“Ngươi không sợ phụ thân ta phản ngươi sao?” Vân Thiển buồn cười nói, tay vẫn chưa đẩy người bất thình lình ôm mình ra ngoài, tên này ngày càng thích động tay động chân với nàng rồi.

“Chỉ cần bắt lấy Thiển nhi của ta thật chặt, sẽ không sợ bất luận kẻ nào làm phản, nếu hắn có thể tạo phản thành công, ta nguyện ý giao cho hắn ngôi vị hoàng đế! Từ nay về sau cùng với Thiển nhi bôn ba giang hồ không hỏi thế sự!” Cô Độc Úy cười lớn, buông nàng ra, nhìn thật sâu vào đáy mắt Vân Thiển, hoàn toàn không hề để ý đến các tướng sĩ.

Khóe miệng Vân Thiển run rẩy vài cái, “Ngươi đang đùa cái gì vậy!”

“Vì Thiển Nhi, Úy ca ca của ngươi có thể làm được bất cứ điều gì, không phải Thiển nhi đã từng thấy qua rồi sao?” Đem nàng kéo lại gần hắn, nhìn thẳng phía dưới, vĩnh viễn đứng chung một chỗ như vậy cũng chẳng hề sai, không phải sao!

Đúng vậy! Thật đã nhìn thấy qua, nên vì nguyên nhân này, hiện tại nàng cũng không nói bất kỳ điều gì, tùy ý Cô Độc Úy, cho dù hắn đem nàng thành “nam sủng” danh chấn thiên hạ cũng không sao cả, ai kêu nàng thật không thể rời khỏi người này được làm chi.

“Cám ơn ngươi!” Nếu không phải hắn, có lẽ trong thế giới này vốn không có một người làm nàng vướng bận, làm cho nàng có mục tiêu hướng tới, làm cho nội tâm trống rỗng kiếp này của nàng trở nên ấm áp.

Cô Độc Úy lâm vào sửng sốt, đây chính là lần đầu tiên hắn nghe được Vân Thiển nói với hắn như vậy, lời nói thực lòng, làm cho tâm người ta ấm áp, Cô Độc Úy chỉ có thể nhanh chóng cầm tay nàng, vĩnh viễn không chia ly!

Hai người cứ nắm tay cùng một chỗ như vậy, cho đến khi chúng tướng sĩ ngừng lại, hai người mới buông tay đi xuống dưới.

Vân Thiển vỗ tay khen ngợi, “Quả nhiên phấn khích!” lời này là hướng về phía các tướng sĩ nói! Có thể được đại nhân tán thưởng, lòng các tướng sĩ đều lân lân! Đại nam nhân ai không hy vọng được người khen, mà Vân Thiển lại lấy loại thân phận này đến ủng hộ nên tâm người càng thêm thích thú!

“Có thể được Thiển nhi tán dương, xem ra các tướng sĩ trẻ tuổi của ta đã được Thiển nhi chấp nhận! Như vậy Thiển nhi an tâm được rồi!” Cô Độc Úy đứng bên người, sang sảng mở miệng cười nói.

Vừa nghe Hoàng thượng nói lời này, hiển nhiên, vòng biểu diễn “thứ nhất” buổi sáng đã không thể vào mắt Vân Thiển, Phó Vãn Tình mới biết vị đại nhân này thật không xem trọng bọn họ, tâm tư lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Vân Thiển gật đầu, không đồng ý cũng không bác bỏ, vốn do cách nhìn cùng ý tưởng của nàng và những người này không giống nhau.

Đang lúc cao hứng, đột nhiên từ tầng tầng quân doanh đi tới mấy người, đi đầu là một nam tử trẻ tuổi mười phần uy phong, một thân thường phục, vạt áo tung bay về phía sau, người này chính là tiên phong!

Lại là một tuấn nam trẻ tuổi! Hiện tại Vân Thiển đã thực sự miễn dịch với mỹ nam của thế giới này, còn nếu muốn nhìn mỹ nữ, trực tiếp về nhà soi gương nhìn còn đã ghiền hơn! (nhamy111: bây giờ ta mới phát hiện, Thiển tỷ cũng bị tự kỷ... aiz, chắc do ở chung với Úy ca!!!)

“Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng!” Nam tử trẻ tuổi dẫn đầu, phía sau còn vài tướng sĩ đi theo đồng loạt hành lẽ cùng Cô Độc Úy.

“Bình thân!” Cô Độc Úy phất ống tay áo ngăn lại, phong thái vương giả hiển hiện!

“Tạ Hoàng thượng!” Nam tử trẻ tuổi nhất đứng lên, từ rất xa, ánh mắt của bọn họ đều khóa trên người Vân Thiển đang yên lặng bên cạnh, bây giờ nhìn Vân Thiển gần như thế, mấy người kia vẫn lâm vào sửng sốt, lập tức đoán ra được thân phận của vị này.

Đeo mặt nạ, lại có thể đứng sóng vai cùng Hoàng thượng, trừ Vân công tử ra thì còn ai vào đây!

“Vị này là Văn Đan Hàn!” Không đợi Hạ Ký Phong ở phía sau lên tiếng, thanh âm sâu kín của Cô Độc Úy liền vang lên, tự mình giới thiệu tuấn nam vừa tiến đến này

Văn Đan Hàn thất kinh, vị trí của vị đại nhân này trong cảm nhận của Hoàng thượng thật không giống người thường, khó trách lại truyền ra lời đồn như vậy, cũng không phải không có căn cứ.

Văn Đan Hàn yên lặng đánh giá vị bạch y nam tử ôn nhã trước mắt, trong lòng thầm khen tạo hóa khéo tay! Vậy mà có thể tạo nên một người xuất sắc như vậy, liếc mắt một cái cũng có thể làm người ta hãm sâu vào, cho nên Hoàng thượng si mê cũng không có gì lạ.

“Gặp qua Văn tướng quân!” Trên người Văn Đan Hàn có một cỗ sát khí, dựa vào cử chỉ của hắn cũng có thể nhìn ra phẩm hạnh người này như thế nào, trong lúc hắn hướng phía nàng đi tới, Vân Thiển cũng đã đánh giá một phen, người có thể được Cô Độc Úy coi trọng, tất nhiên không thể kém Hạ Ký Phong, trọng yếu nhất là, người này có đôi mắt rất lợi hại, dường như có cảm giác bị người này nhìn thấu, tựa như lãnh mâu của Hạ Ký Phong.

Vân Thiển ôn nhu lấy lễ đãi tướng, làm cho Văn Đan Hàn ngẩn người, người được Hoàng thượng sủng ái thế nhưng lại ôn hòa khách khí hành lễ với hắn? Thật làm người ta không nhận nổi, đáng lý ra phải là “mắt chó nhìn người thấp”, hoặc là...

Không suy nghĩ nhiều, Văn Đan Hàn cứng rắn trả lại một lễ, “Đại nhân làm khó mạt tướng rồi!”

“Văn tướng quân đi đường vất vả rồi! Hồi lâu không gặp, không biết có thể tiếp với tại hạ mấy chiêu không?” Trương Trọng đột nhiên đứng dậy, đưa cho hắn một ánh mắt, hai mỹ nam đồng thời đứng cùng nhau, làm cho người ta có một loại cảm giác tướng giao, Vân Thiển có chút kinh ngạc nhìn Trương Trọng hào sảng, thật là nhìn không ra, người bình thường chỉ biết sắp xếp binh thư các lại có một mặt như vậy!

“Tốt lắm! Trẫm cũng muốn nhìn xem nhóm các ngươi tiến bộ đến mức nào!” Bàn tay to của Cô Độc Úy đưa ra, chúng tướng lập tức thối lui xuống

Vân Thiển nhìn bộ dáng không bị trói buộc của bọn họ, lúc này mới đoán ra, những người này đúng là bằng hữu mà Cô Độc Úy tín nhiệm! Bên người có mấy bằng hữu cũng tốt, Vân Thiển vốn còn lo lắng Cô Độc Úy một thân một mình, không nghĩ hắn thâm tàng bất lộ vụng trộm giấu nàng kết giao bằng hữu! Khó trách hắn lại tín nhiệm bọn họ, chung quy là có mối quan hệ này!

Bình thường khi ở trong triều bọn hắn đều đối xử theo cấp bậc, quan hệ xa lạ, làm cho người ta không phát giác, ngay cả chính nàng cũng không hề chú ý!

Nhìn các bằng hữu của Cô Độc Úy, Vân Thiển có một loại cảm giác an tâm!

Trương Trọng có võ công, lại có thể tướng xứng cúng Văn Đan Hàn!

“Được” Âm thanh ủng hộ truyền thật xa!

“Văn tướng quân cũng nên cẩn thận!” Phó Vãn Tình thật ra cũng có thể đánh đấm so chiêu với mấy nam nhân này, một chút trạng thái nũng nịu của nữ nhân cũng không có, là cô nương tính tình ngay thẳng!

Tính tình như vậy thật đúng là làm cho Vân Thiển thích, nữ tử là phải như thế!

Cả ngày tránh ở khuê phòng thuê hoa tất nhiên là tốt, nhưng nếu có thể giống như Phó Vãn Tình vì nước xuất lực, thể hiện nữ tử cũng nên có lực lượng cũng không có gì sai, không phải sao! Đây là cách nhìn của Vân Thiển, không giống người thường, cho rằng nữ tử chỉ nên trốn trong phòng học một ít công phu thêu hoa linh tinh thôi!

Nhìn bên môi Vân Thiển tràn đầy ý cười, Cô Độc Úy không tự giác chế trụ cằm nàng, cúi người, trong nháy mắt hơi thở đầy nam tính đánh úp xuống, ấn xuống môi nàng một nụ hôn thật sâu!

Vân Thiển bỗng nhiên trừng mắt, giống như lần đầu tiên bị hôn.

Trong lúc Vân Thiển đang muốn xuất quyền, môi đúng lúc đã tách ra, một tay cầm quyền của nàng, Cô Độc Úy cười đến tà mị, “Vẫn mỹ vị vô cùng!”